"Mẹ ơi chúng ta đi thôi"
"Được rồi "
"MẸ"
Cô hét lớn bật ngồi dậy, nước mắt rơi từ khi nào chẳng hay biết, quay qua nhìn đồng hồ chỉ mới 4 giờ sáng , cô lại thấy cơn ác mộng đó nữa, nó đeo bám cô chẳng nguôi, cô bước xuống giường vào tolet vệ sinh cá nhân xong ra thay một bộ đồ thể dục màu trắng kẻ sọc xanh tay ngắn quần dài. Chuẩn bị xong cô đi xuống lầu tuy chỉ mới 4 giờ sáng mà tất cả người hầu đã thức hết người nào người nấy tập trung làm tốt công việc của mình, thấy cô đi xuống tất cả mọi người đồng loạt lên tiếng chào cô
"Chào thiếu phu nhân"
"Chào mọi người nhưng đừng có kêu tôi là thiếu phu nhân gì gì đó mà kêu Tiểu Y hoặc Nhã Y là được rồi "
"Không được người là thiếu phu nhân sao chúng tôi mạng phép gọi như vậy"
"Không sao đâu có thể gọi như vậy mà "
"Chúng tôi không dám "
"Thật hết cách mọi người muốn gọi sao thì gọi"
"A.. cô bé dễ thương này ở đâu vậy"
"Chào thiếu phu nhân em tên là Trương Quỳnh, em là người hầu ở đây ạ"
"Em dễ thương quá à "
"Dạ em cảm ơn thiếu phu nhân"
"Đừng gọi chị là thiếu phu nhân gọi là là Tiểu Y đi"
"Dạ em không dám"
"Không sao đâu cứ gọi đi chị thích được gọi như thế hơn "
"Vâng "
Cô nhìn thấy Trương Quỳnh rất dễ thương nên cô có cái nhìn khác về cái Viên Trạch Đông này cứ tưởng sẽ có những người hầu khinh người không coi cô ra gì chứ ai dè cô đã sai mọi người rất hòa đồng không hề đáng ghét chút nào
"À đúng rồi , chị đi chạy bộ một chút chị về"
"Vâng, có cần em lấy nước với khăn cho chị không "
"Không phiền em thế đâu chị sẽ tự lấy, em đi làm việc của mình đi"
Trương Quỳnh gật đầu rồi đi vào trong bếp, Trương Quỳnh vừa vào thím Vu vừa ra
"Tiểu Y mới có 4 giờ sáng sao cháu không ngủ thêm đi khuya cháu về trễ mà thức sớm không tốt đâu"
"Không sao đâu thím cháu thức vậy quen rồi "
"Mà cháu đi đâu vậy"
"Cháu đi chạy bộ trong trang viên "
"Được rồi cháu đi đi thím không phiền nữa"
Cô đi ra gần cửa mang đôi giày tập thể dục vào, chạy ra khỏi nhà chạy quanh sân Viên Trạch Đông phải nói là nó rất rộng chạy một vòng thôi đã mệt nhừ ra rồi
Nắng đã lên, những tia nắng ấm áp len lõi qua những tán cây lớn những tia nắng chiếu vào phòng của anh xuyên qua màng cửa, anh từ từ mở mắt thức dậy đi ra cửa ban công kéo cái rèm mở ra thì trước mắt hiện lên một cảnh tượng một cô gái đang chạy bộ dưới trang viên của anh, bóng lưng khuất dần xa anh mới tỉnh táo lại đi vào tolet vệ sinh cá nhân và tắm rửa , anh mặc áo sơ mi trắng vest đen, quần vẫn màu đen, hôm nay anh lại đeo đôi găng tay màu đen tóc vuốt ngược ra sau tay vẫn đeo đôi bông màu ruby đấy chỉ có chiếc bên trái bên phải không đeo, xong xuôi hết anh đi xuống lầu ra sofa ngồi người hầu bưng lại một ly cafe còn nghi ngút hơi nóng anh cầm tờ báo lên đọc
Từ cửa có một người phụ nữ bước vào cô ta õng ẹo đi về phía anh, mặc đồ màu đỏ cổ áo khoét sâu như nhìn thấy cả bộ ngực kia váy ngắn đến nổi chỉ cần kéo lên một chút là thấy hết những gì ở trong, đi tiến gần lại anh, anh lạnh lùng lên tiếng
"Sao em lại tới đây có phải tôi nói gì em đều bỏ ngoài tai?"
"Em nào dám bỏ lời nói của Hàn Tổng ngoài tai, chỉ là người ta nhớ anh quá mà dạo này anh không đến thăm người ta "
Vừa nói cô ta vừa vào chỗ ngồi gần sofa ôm lấy cánh tay anh mà õng ẹo
"Nhớ tôi hay tiền của tôi"
"Đương nhiên là nhớ anh rồi, anh nói gì kì à"
Hừ, anh hừ nhẹ vẫn ung dung cho cô ta ôm cánh tay, cô chạy bộ xong vào nhà thì thấy cảnh mù mắt cẩu này rồi cô đi lại gần Trương Quỳnh tò mò hỏi
"Tiểu Quỳnh , cô ta là ai vậy"
"Hình như là tình nhân của cậu chủ "
"Gì cơ, cô ta là tình nhân à vậy còn người ở công ty cũng là tình nhân , anh ta không sợ kiệt sức mà chết sao"
"Cậu chủ xưa giờ có rất nhiều tình nhân , chị Tiểu Y đếm không xuể đâu"
"Nhiều vậy cơ á "
"Dạ đúng rồi, mà chị chính thất mà sợ gì mất con tiểu tam đó"
"Cho dù chị có chính thất đi nữa chị vẫn cầu mong cô ta mang hắn đi luôn "
"Ơ, chị không sợ mất cậu chủ à"
"Đúng vậy hắn đi luôn càng tốt "
Mặt Trương Quỳnh ngơ ra nhìn người thiếu phu nhân trước mặt thầm nghĩ 'này bà chị, bà là Hàn thiếu phu nhân đấy, chồng bà ngồi với tình nhân kìa ' đúng là hết cách với cô, chỉ cần cô không thích cho mang đi vẫn không tiết, cô ung dung lên lầu tắm rửa thay đồ chuẩn bị đi làm . Người nào đó đã nghe cuộc trò chuyện giữa cô và Trương Quỳnh mặt tối sầm lại hàn khí cũng tỏa ra ngày một nhiều căn phòng dường như đã trở về âm độ
"Em về trước đi tôi đi làm rồi, tối gặp"
"Vâng tối gặp"
Cô ta đi ra cửa lên một chiếc xe và rời đi, cùng lúc đó cô đã chuẩn bị xong và xuống lầu anh nhìn đến ngơ ra bình thường thấy cô mặc áo thun quần dài riết rồi lần đầu thấy cô mặc kiểu này hơi bất ngờ, không ngờ cô đẹp đến thế, cô mặc một cái áo sơ mi màu trắng viền xanh dương nhạt ngay cổ áo, váy công sở màu đen, giày cũng màu đen nhưng là đế bằng không có mang guốc cao bởi vì cô đi không quen, đi xuống lầu thấy anh nhìn mình đến ngơ ra cô lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở
"Hàn Tổng tôi biết tôi đẹp rồi anh đừng có nhìn tôi đến ngơ ra "
"Ai nhìn cô chứ cô bị ảo à, hôm nay có gan nói chuyện với tôi kiểu đó à"
"Xin lỗi Hàn Tổng gan tôi bé lắm làm sao dám nói chuyện không phải phép như vậy"
"Cô.. ô"
"Vâng tôi nghe , anh có gì dặn dò "
"Hừ đến công ty cô đừng có mà nói cô là Hàn thiếu phu nhân"
"Anh cho tôi cũng chẳng thèm nói "
"Hừ "
Anh đi ra ngoài lên xe đến công ty còn cô vẫn vào bếp ăn sáng từ tốn vì vẫn còn khá nhiều thời gian chỉ mới 6 giờ 30 phút thôi công ty vào làm lúc 8 giờ từ đây đến công ty chỉ có tốn 30 phút ngồi xe bus,cô tính toán rất kỉ để không bị anh bắt lỗi, bình thường hai người gặp nhau như chó với mèo không cãi nhau không được, cô ăn xong cầm túi đi ra ngoài không quên nói với thím Vu một tiếng cô đã coi thím Vu như người trong nhà nên đi ra ngoài cũng nói với thím Vu một tiếng cho an tâm
"Thím Vu cháu đi làm đây"
"Cháu đi cẩn thận"
"Vâng "
Cô ra cổng đi bộ đến trạm xe bus, lên xe và chuẩn bị đi làm , trước khi lên xe cô tự nhủ mình một câu
"Cố lên Nhã Y mày sẽ làm được thôi"
Anh vừa đến công ty, đi vào thì mọi người đồng loạt tạm dừng công việc đang làm để quay đầu lại cuối chào anh, anh không nhìn vẫn lướt qua như mọi khi vào thang máy bấm tầng cao nhất nơi làm việc của anh... Ting tiếng thang máy dừng lại một ngừời đàn ông mang gương mặt sát khí đi vào phòng làm việc khiến cho Hoàn Mặc tưởng mình thấy tula từ địa ngục lên 'Không biết ai lại chọc giận cái vị thần thánh này nữa, cuộc họp hôm nay chắc nhiều người không dám họp quá" Anh đi ngang qua Hoàn Mặc, Hoàn Mặc đứng lên nghiên người 90° chào anh , anh không nói gì lướt qua mở cửa phòng bước vào lại cái ghế của anh ngồi xuống mở tài liệu ra xem thì Hoàn Mặc bước vào cầm sắp hồ sơ chuẩn bị báo cáo cho anh nghe gì đó
"Thưa boss tôi vào được không"
"Vào đi "
"Báo cáo boss việc bang SP cướp hàng của mình tôi đã cho người qua lấy lại tổng số vẫn đủ nhưng tôi điều tra thêm được bang SP cáu kết với bang Mona để cướp hàng chúng ta nhằm mục đích lấy vị trí hiện tại của ngài tại thế giới ngầm "
"Hừ, bọn chúng dám à, đụng nhầm người rồi "
"Chờ lệnh tôi "
"Vâng thưa boss nếu không dặn dò tôi xin phép"
"Ra ngoài đi"
Hoàn Mặc đi ra ngoài trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn có của nó, ở thế giới hắc bang tàn sát nhau để giành vị trí ông trùm thế giới ngầm nên nó không có gì xa lạ đối với anh , tính đến khi anh leo lên được cái vị trí này hơn 10 bang đã khiêu chiến với anh nhưng con số họ nhận về được là con số 0
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !