Khoảng 10 phút sau cô bưng một tô mì ra để trước mặt anh, tô mì nghi nhút khói nhìn vào tô thấy chỉ thịt với rau chẳng thấy nổi một cộng mì
"Anh ăn đỡ mì đi, nhà hết đồ ăn rồi ai biểu anh đi làm về trễ quá làm gì"
"Nhìn cũng ngon nhưng chưa biết nó có giống bên ngoài không"
"Đương nhiên là sẽ ngon rồi bởi vì tôi nấu món này ngon nhất đấy"
"Cô không ăn à "
"Ừm tại tối tôi ăn với mọi người rồi"
Cô tháo tập dề ra bỏ lại chỗ cũ rồi lại kéo ghế ngồi gần anh mắt nhìn anh tay chống cằm hỏi anh
"Sao anh nói với trưởng phòng tôi là thực tập sinh vậy"
"Cô còn học đại học năm cuối, vậy cô nghĩ cô làm chính thức và thực tập sinh hè cái nào sẽ đúng và không bị nghi ngờ đây"
"Anh nói cũng đúng ha"
Anh bật cười nhìn cô gái ngồi kế mình không hiểu sao anh thấy nó có chút dễ thương
"Anh cũng biết cười à"
"Đương nhiên là biết cô nghĩ tôi là loài gì vậy"
"Lúc đầu tôi còn nghĩ anh là đồ khó ưa kìa nhưng bây giờ chắc tôi sai rồi"
"Anh cười lên đẹp lắm "
"Cô mê tôi rồi sao"
"Coi như tôi chưa nói gì đi"
Mới vừa khen anh có một câu anh lại đắt ý ra mặt, cô ngồi nhìn anh ăn hết sạch, món cô nấu rất hợp khẩu vị anh nên ăn sạch tô, ăn no rồi anh ngồi ưỡng bụng ra đợi cô dọn lấy tay xoa nhẹ bụng, thấy anh làm động tác này cô phì cười đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười tươi như thế, hình như có cái gì đó không đúng, tim anh đang đập mạnh nó như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực anh vậy, hình như anh say nắng cô rồi thì phải và đây là người đầu tiên anh không tiết kiệm lời nói đến ba mẹ của mình anh còn tiết kiệm lời nói huống hồ đây là cô không hiểu sao ở gần cô anh luôn nói nhiều hơn bình thường,anh lắc đầu quay về thực tại
"Để đó tôi dọn cho cô lên lầu nghĩ ngơi đi "
"Không sao hôm nay thức muộn chút cũng được mai là chủ nhật nên tôi không có đi làm"
"Anh lên lầu tắm rồi nghĩ ngơi đi tôi dọn xong rồi lên ngủ liền "
Anh đồng ý ra đến cầu thang quay bất chợt quay lại nhìn cô, chắc hẳng đây là người con gái mọc mạt nhất mà anh từng thấy, tính chiếm hữu trong anh dành cho cô dần dần nổi lên, bỗng trên lầu có tiếng nói vọng xuống
"Úi chà sao nhìn con bé đắm đuối thế kia "
"Anh nhìn chị dâu gì mà đắm đuối thế"
Không phải ai khác chính là mẹ anh và Nhung Uyển đang đứng trên lầu trêu chọc anh, anh không hề bối rối trước cảnh này ngược lại còn bình tĩnh đáp trả
"Hai người không ngủ xuống đây nhìn trộm cái gì, à à Hàn phu nhân và cả Hàn tiểu thư có thối quen nhìn trộm người khác sao"
"Ơ nhìn trộm gì thế Tiểu Uyển mợ lên ngủ đây con ở đây nhá"
"Ơ kìa mợ đợi con, anh họ ngủ ngon"
Hai người đã xem trộm từ lúc anh về rồi nên nãy giờ hai người làm cái gì là họ đều biết, anh lên lầu tắm rửa xong rồi ngủ một giấc....
Sáu giờ sáng hôm sau cô thức dậy vào tolet vệ sinh cá nhân xong rồi ra thay đồ gọn gàng , xuống lầu tìm việc giúp thím Vu cô đang trong bếp nấu đồ ăn sáng cho mọi người
Ngoài cửa bước vào một chàng trai cường tráng mặc đồ thể dục chắc hẳng mới chạy bộ về vào bếp nhờ thím Vu pha giúp ly cà phê nóng
"Thím Vu pha giúp tôi ly cà phê nóng"
"Thím Vu đi siêu thị rồi mà sáng anh không ăn đi uống cà phê không tốt đâu"
"Đây là thối quen của tôi rồi, cô đang lo lắng cho tôi sao"
"Anh đừng mơ, tôi chỉ lo cho cái tập đoàn nhà anh"
"Anh lên lầu tắm rồi thay đồ đi tôi chuẩn bị đồ ăn sáng cho"
"Tôi không ăn sáng"
"Anh phải ăn, tập ăn sáng lại đi tôi sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày "
"Coi như nể mặt cô nấu cho tôi vậy"
Anh đồng ý ăn sáng đó là một việc không ai ngờ đến bác quản gia còn há hốc mồm ra nhìn đấy có phải là thiếu gia nhà mình không bình thường chỉ cần một người gọi anh ăn sáng thôi là lập tức nổi trận lôi đình còn lần này là cô kêu anh ăn nhưng nó quá đơn giản , vệ sĩ cũng ngạc nhiên không kém bác quản gia thì thầm to nhỏ
"Thiếu phu nhân cô ấy thật lợi hại, có thể kêu thiếu gia ăn sáng quá đơn giản luôn kìa"
"Chắc chắn là hai người tình cảm đang tiến triễn"
"Thật tốt quá nếu không vì chuyện ám ảnh của quá khứ thì chắc thiếu gia đã không bị đau dạ dày rồi"
"Muốn hết bị về dạ dày phải ăn sáng mà đó giờ thiếu gia có ăn đâu"
"Các người muốn bị đuổi à, thì thầm to nhỏ gì thế, đi làm việc đi "
Hàn lão gia đã đi xuống phòng khách đánh mạt chược với ông quản gia vì hai người rất thân với nhau từ lâu họ cùng đánh mạt chược buổi sáng chỉ khi tách ra làm việc với anh nên hai người ít gặp , còn mẹ anh đang ngồi sofa nói chuyện với mấy bà bạn, ba anh đang ngồi coi thời sự kinh tế và xem xét một số hợp đồng của công ty, Nhung Uyển vừa mới thức dậy là đi xuống tìm cô
"Này Tiểu Y một chút cậu đi shopping với mình không ngày mai cậu mợ mở tiệc kỉ niệm ngày cưới á"
"Cũng được đấy, lâu rồi mình không ra ngoài đi mua sắm"
"Được, ủa mà sao cậu làm tới sáu phần ăn sáng dữ vậy có năm người mà, hôm nay có ai đến nữa à"
"Đâu có mình làm cho hắn ta nữa"
"Hắn ta ý cậu là anh họ mình á"
"Đúng vậy"
"Bình thường anh họ mình có ăn đâu cậu làm chi cho tốn công vậy"
"Mình kêu hắn ta ăn , bỏ bữa sáng là không tốt đâu "
"Rồi anh họ mình đồng ý với cậu"
"Ừm"
"Thật.. thật.. hả "
"Cậu làm gì sock vậy mình chỉ kêu hắn ta ăn sáng thôi mà"
"Cậu có biết cậu kà người đầu tiên khuyên được anh mình ăn không"
"Hả, ba mẹ không khuyên được à"
"Mỗi lần kêu anh họ ăn sáng là ổng gào cái mồm lên, lúc trước có người hầu thích ổng hay gì á thế là tưởng mình là Hàn thiếu phu nhân nên kêu ổng ăn sáng thế cậu biết kết cục là gì không"
"Chắc là ăn đúng không "
"Không phải mà là kêu người đem cô ta đến Thiên Ảo nơi tra tấn mang rợ nhất của Thiên Ưng bang đấy , cậu có siêu năng lực điều khiển anh mình à"
"Thôi cậu khùng quá đi, mình làm xong rồi cậu phụ mình bưng ra đi"
"Được"
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !