Vậy là thầy Cẩn, anh Tho cùng ông Bách dắt theo hơn 30 cảnh sát khác mang theo đầy đủ đồ nghề cúng kiếng và dụng cụ chuyên dụng để tìm người tử nạn đi vào trong rừng. Họ vẫn men theo con đường đó đi sâu vào trong. Đi qua chỗ tìm thấy 2 cái xác, thầy Cẩn đứng lại bấm đốt một lúc, lẩm nhẩm tính toán gì đó rồi rẽ theo hướng của 2 cái xác, đi tiếp vào bên trong.
Từ vị trí của 2 cái xác, thầy đi thẳng theo hướng ra bờ suối, vừa đi vừa quan sát tỉ mỉ xung quanh và cả phía trên đầu như thể đang tìm gì đó.
Tới một chỗ cách bờ suối chừng 1km, thầy dừng lại, ngẩng cổ lên nhìn tán cây rậm rạp phía trên, nheo mắt lại nhìn thật kỹ.
Sau đó, thầy lấy trong túi ra một miếng thịt luộc sẵn, cho vào 1 cái đĩa, đặt xuống dưới gốc cây. Lấy thêm một chén rượu nhỏ để bên cạnh rồi thắp nhang quỳ xuống khấn lầm rầm gì đó. Sau khi khấn xong, thầy lấy ra hai đồng xu Càn Long thông bảo và cái đĩa, giơ cao lên đỉnh đầu lầm rầm khấn xin rồi nhặt 2 đồng xu gieo xuống cái đĩa nhỏ. Hai đồng xu xoay tròn một lúc rồi mới dừng lại. Khi thấy 2 đồng xu đều quay mặt dương lên trên, thầy Cẩn mừng rỡ xá thêm 3 xá rồi quay sang nói với anh Thọ:
- Anh Thọ này, chờ cháy hết nhang, anh nhờ các chú ấy lên chặt bớt mấy tán cây kia đi giúp tôi được không? Tôi cần có ánh mặt trời rọi được xuống đây.
- Dạ được chứ ạ. Nhưng sao không làm luôn bây giờ ạ?
- Ấy, chưa được. Tôi vừa mới làm lễ xin Thần rừng để được chặt cây hỗ trợ việc tìm xác. Ngài còn chưa thụ xong mà chặt ngay thì cẩn thận Ngài quở đấy.
Nói rồi, thầy từ tốn tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi. Anh Thọ thấy thầy nói vậy cũng chỉ dám im lặng chờ đợi. Tất cả cũng lục tục ngồi xuống, không ai nói với ai câu gì. Một lát sau, anh Thọ sốt ruột nhìn sang thấy nhang đã cháy hết liền vội bảo thầy Cẩn:
- Thầy ơi, nhang cháy hết rồi, con cho người lên chặt nhé.
Thầy Cẩn đang ngồi nhắm mắt tịnh tâm, thấy anh Thọ nói vậy thì ngoảnh sang nhìn, thấy nhang đã tàn, thầy vội đi qua đó xá thêm 3 xá rồi nhấc cái đĩa và chén rượu về đưa lại cho một người trong nhóm cảnh sát. Thầy bảo:
- Chú mang lộc này ra phía kia bỏ gọn một chỗ nhé. Chén đĩa cũng để lại đó luôn, đừng mang về.
Thật lạ, trong rừng âm u, thậm chí giữa tháng 7 mà còn cảm thấy lạnh lẽo. Ấy vậy mà miếng thịt luộc thơm nức, tươi rói lúc nãy, giờ đã thiu rớt, bốc mùi rất khó ngửi. Chén rượu kia giờ cũng không còn chút mùi rượu nào, y hệt như một chén nước lã. Người cảnh sát nhận cái đĩa với cái chén thấy thế thì toàn thân nổi da gà từng đợt, sợ hãi quay sang rủ thêm 2 người nữa đi cùng mình cho đỡ sợ.
Ngay sau đó, 5 chiến sĩ cảnh sát được điều lên để chặt bớt mấy tán lá cây. Chừng nửa giờ sau thì một khoảng trống bằng cái chiếu hiện ra trên đỉnh đầu. Lúc này, mặt trời đang dần đi vào chính ngọ, mấy tán cây vừa được cưa xuống, ngay lập tức một luồng sáng gay gắt rọi xuống, chiếu sáng cả một vùng rừng vốn đang âm u. Bất chợt tia nắng khiến ai cũng cảm thấy vững tâm hơn khi thấy khu rừng được chiếu sáng.
Thầy Cẩn nhanh chóng bày bàn lễ ngay chính giữa khoảng sáng rộng rãi đó. Dăm ba loại trái cây, tiền vàng, nhang nến. Một bình rượu nhỏ và 3 cái ly. Thẩy thận trọng bày lễ, rót rượu ra 3 cái ly. Thầy Cẩn lấy thêm ra trong túi của mình một viên đá màu vàng sáng hình trụ tháp. Thầy cẩn thận đặt viên đá trên một cái đĩa khác rồi ngẩng mặt nhìn trời một lần nữa. Sau khi đã quan sát kỹ càng mới lên nhang lầm rầm khấn vái. Thầy Cẩn khấn một hồi lâu thì dừng lại, cắm nhang lên đĩa hoa quả. Đoạn thầy cầm lấy từng chén rượu, một chén hất lên không trung, một chén tưới xuống đất, còn một chén thầy tưới lên trụ đá. Đúng lúc đó mặt trời lên chính đỉnh, đám mây bị thổi đi, ánh sáng mặt trời đi qua khoảng trống rọi thẳng xuống bàn lễ một cột sáng mạnh mẽ, gay gắt.
Thầy Cẩn lẳng lặng dùng tay xoay cái trụ đá một cái thật mạnh. Cái trụ đá xoay tít, còn thầy Cẩn vẫn lầm rầm khấn. Một lát, cái trụ đá dừng lại, đầu trụ đá xoay chếch về phía bờ suối. Ánh mặt trời vẫn rọi chói chang, chiếu thẳng vào trụ đá. Ánh sáng mặt trời như bị bẻ quặt theo phương của trụ đá, phát ra phía đầu trụ đá một luồng sáng vàng. Luồng sáng rọi thẳng vào tán rừng phía bờ suối như một mũi tên chỉ đường.
Ông Bách và anh Thọ đứng ngoài, thấy thầy Cẩn như đang toả sáng trong cái ánh nắng ấy thì há hốc mồm đứng nhìn.
Đúng là ông Bách và anh Thọ, một người thì đã từng trải qua nhiều chuyện, một người thì do tính chất nghề nghiệp cũng chứng kiến không ít cảnh khó tin, nhưng chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế này. Quả nhiên là khiến cho người ta mở mang tầm mắt.
Thầy Cẩn nhẹ nhàng quay lại nói:
- Anh Thọ, anh cho người ra phía kia tìm lại đi. Chắc cùng lắm là tìm đến bờ suối thôi.
Anh Thọ còn đang ngẩn người nhìn những hiện tượng trước mặt, thấy thầy Cẩn nói vậy thì giật mình:
- Vâng ạ, để con cho người đi tìm ngay.
Từ vị trí của 2 cái xác, thầy đi thẳng theo hướng ra bờ suối, vừa đi vừa quan sát tỉ mỉ xung quanh và cả phía trên đầu như thể đang tìm gì đó.
Tới một chỗ cách bờ suối chừng 1km, thầy dừng lại, ngẩng cổ lên nhìn tán cây rậm rạp phía trên, nheo mắt lại nhìn thật kỹ.
Sau đó, thầy lấy trong túi ra một miếng thịt luộc sẵn, cho vào 1 cái đĩa, đặt xuống dưới gốc cây. Lấy thêm một chén rượu nhỏ để bên cạnh rồi thắp nhang quỳ xuống khấn lầm rầm gì đó. Sau khi khấn xong, thầy lấy ra hai đồng xu Càn Long thông bảo và cái đĩa, giơ cao lên đỉnh đầu lầm rầm khấn xin rồi nhặt 2 đồng xu gieo xuống cái đĩa nhỏ. Hai đồng xu xoay tròn một lúc rồi mới dừng lại. Khi thấy 2 đồng xu đều quay mặt dương lên trên, thầy Cẩn mừng rỡ xá thêm 3 xá rồi quay sang nói với anh Thọ:
- Anh Thọ này, chờ cháy hết nhang, anh nhờ các chú ấy lên chặt bớt mấy tán cây kia đi giúp tôi được không? Tôi cần có ánh mặt trời rọi được xuống đây.
- Dạ được chứ ạ. Nhưng sao không làm luôn bây giờ ạ?
- Ấy, chưa được. Tôi vừa mới làm lễ xin Thần rừng để được chặt cây hỗ trợ việc tìm xác. Ngài còn chưa thụ xong mà chặt ngay thì cẩn thận Ngài quở đấy.
Nói rồi, thầy từ tốn tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi. Anh Thọ thấy thầy nói vậy cũng chỉ dám im lặng chờ đợi. Tất cả cũng lục tục ngồi xuống, không ai nói với ai câu gì. Một lát sau, anh Thọ sốt ruột nhìn sang thấy nhang đã cháy hết liền vội bảo thầy Cẩn:
- Thầy ơi, nhang cháy hết rồi, con cho người lên chặt nhé.
Thầy Cẩn đang ngồi nhắm mắt tịnh tâm, thấy anh Thọ nói vậy thì ngoảnh sang nhìn, thấy nhang đã tàn, thầy vội đi qua đó xá thêm 3 xá rồi nhấc cái đĩa và chén rượu về đưa lại cho một người trong nhóm cảnh sát. Thầy bảo:
- Chú mang lộc này ra phía kia bỏ gọn một chỗ nhé. Chén đĩa cũng để lại đó luôn, đừng mang về.
Thật lạ, trong rừng âm u, thậm chí giữa tháng 7 mà còn cảm thấy lạnh lẽo. Ấy vậy mà miếng thịt luộc thơm nức, tươi rói lúc nãy, giờ đã thiu rớt, bốc mùi rất khó ngửi. Chén rượu kia giờ cũng không còn chút mùi rượu nào, y hệt như một chén nước lã. Người cảnh sát nhận cái đĩa với cái chén thấy thế thì toàn thân nổi da gà từng đợt, sợ hãi quay sang rủ thêm 2 người nữa đi cùng mình cho đỡ sợ.
Ngay sau đó, 5 chiến sĩ cảnh sát được điều lên để chặt bớt mấy tán lá cây. Chừng nửa giờ sau thì một khoảng trống bằng cái chiếu hiện ra trên đỉnh đầu. Lúc này, mặt trời đang dần đi vào chính ngọ, mấy tán cây vừa được cưa xuống, ngay lập tức một luồng sáng gay gắt rọi xuống, chiếu sáng cả một vùng rừng vốn đang âm u. Bất chợt tia nắng khiến ai cũng cảm thấy vững tâm hơn khi thấy khu rừng được chiếu sáng.
Thầy Cẩn nhanh chóng bày bàn lễ ngay chính giữa khoảng sáng rộng rãi đó. Dăm ba loại trái cây, tiền vàng, nhang nến. Một bình rượu nhỏ và 3 cái ly. Thẩy thận trọng bày lễ, rót rượu ra 3 cái ly. Thầy Cẩn lấy thêm ra trong túi của mình một viên đá màu vàng sáng hình trụ tháp. Thầy cẩn thận đặt viên đá trên một cái đĩa khác rồi ngẩng mặt nhìn trời một lần nữa. Sau khi đã quan sát kỹ càng mới lên nhang lầm rầm khấn vái. Thầy Cẩn khấn một hồi lâu thì dừng lại, cắm nhang lên đĩa hoa quả. Đoạn thầy cầm lấy từng chén rượu, một chén hất lên không trung, một chén tưới xuống đất, còn một chén thầy tưới lên trụ đá. Đúng lúc đó mặt trời lên chính đỉnh, đám mây bị thổi đi, ánh sáng mặt trời đi qua khoảng trống rọi thẳng xuống bàn lễ một cột sáng mạnh mẽ, gay gắt.
Thầy Cẩn lẳng lặng dùng tay xoay cái trụ đá một cái thật mạnh. Cái trụ đá xoay tít, còn thầy Cẩn vẫn lầm rầm khấn. Một lát, cái trụ đá dừng lại, đầu trụ đá xoay chếch về phía bờ suối. Ánh mặt trời vẫn rọi chói chang, chiếu thẳng vào trụ đá. Ánh sáng mặt trời như bị bẻ quặt theo phương của trụ đá, phát ra phía đầu trụ đá một luồng sáng vàng. Luồng sáng rọi thẳng vào tán rừng phía bờ suối như một mũi tên chỉ đường.
Ông Bách và anh Thọ đứng ngoài, thấy thầy Cẩn như đang toả sáng trong cái ánh nắng ấy thì há hốc mồm đứng nhìn.
Đúng là ông Bách và anh Thọ, một người thì đã từng trải qua nhiều chuyện, một người thì do tính chất nghề nghiệp cũng chứng kiến không ít cảnh khó tin, nhưng chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế này. Quả nhiên là khiến cho người ta mở mang tầm mắt.
Thầy Cẩn nhẹ nhàng quay lại nói:
- Anh Thọ, anh cho người ra phía kia tìm lại đi. Chắc cùng lắm là tìm đến bờ suối thôi.
Anh Thọ còn đang ngẩn người nhìn những hiện tượng trước mặt, thấy thầy Cẩn nói vậy thì giật mình:
- Vâng ạ, để con cho người đi tìm ngay.