Chúng đẩy cô ngã dúi dụi dưới sân nhà rồi bẩm:
- Bẩm ông, con chỉ tìm được mợ Thao thôi, còn cậu thì không thấy đâu nữa cả.
- Một lũ ăn hại, có thằng trẻ con thôi mà cũng không tìm thấy.
Ông Quyền tức giận đập bàn:
- Đi tìm! Tìm bằng được về đây cho tao. Còn con Thao, nhốt nó vào nhà kho, không cho ra ngoài.
Bà Xuyến khóc ngất, lạy lục ông Quyền:
- Tôi xin ông… Con bé đã mang nó đi vứt rồi! Cũng có ở nhà mình nữa đâu. Tôi lạy ông, ông để thằng bé tự sinh tự diệt đi ông! Nó mới có mấy tuổi thôi, lang thang bên ngoài cũng làm sao mà sống nổi.. Ông tha cho nó đi, đừng đuổi cùng giết tận vậy ông ơi…
Ông Quyền cũng ngồi phịch xuống, đau đớn rơi nước mắt không nói gì nữa. Ông cũng thương con thương cháu chứ, nhưng vì cứu cả nhà nên ông mới buộc phải làm vậy. Có ai đau giống nỗi đau của ông không? Thôi thì đành nghe lời bà ấy, thà là để nó tự sinh tự diệt, chứ tự tay mình giết con giết cháu thì nó tàn nhẫn quá…
Ông đứng dậy, lẳng lặng đi vào nhà, tấm lưng già như càng còng thêm xuống. Bà Xuyến cũng khóc đến ngất đi nên được mấy con ở dìu vào trong nhà nghỉ ngơi. Thao thì bị nhốt lại trong phòng mình, cô cũng khóc đến cạn cả nước mắt, chỉ cầu mong con cô ở đó có ai đó thương tình mà đem nó về nuôi.
Bà Xuyến đã cho người đi tìm cậu Thành, gọi cậu về để ngăn cản ông Quyền, nhưng đi tới mấy ngày vẫn bặt vô âm tín, không thấy bóng dáng cậu đâu cả.
3 ngày liền cô không ăn, không ngủ… Cả người tưởng như không còn chút sức sống. Cô ngồi bó gối ở một góc giường, tóc tai bết bát, khuôn mặt phờ phạc, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt không chút cảm xúc. Cả người cô như chỉ cần một cái đụng nhẹ là sẽ gục ngã ngay tại chỗ. Đêm hè không một ngọn gió. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, chiếu xiên nghiêng trên gương mặt cô ánh sáng bang bạc khiến cô nhìn như một cái xác không hồn ngồi trong góc.
Nửa đêm…
Kẹt... Kẹt…
Bỗng nhiên cánh cửa phòng mở ra, thằng Toàn len lén chui vào phòng cô.
Nó lay lay thân hình không còn chút sức sống của cô khẽ gọi:
- Mợ hai… Mợ hai…
Cô từ từ hướng mắt nhìn nó không chút cảm xúc lên nhìn nó.
Thằng Toàn đưa cho cô cái bánh bao nói:
- Mợ ăn lấy một miếng lấy sức đi mợ.
Cô nhìn nó rồi lại cúi xuống, vùi mặt vào cánh tay không nói gì. Thằng Toàn lại nói:
- Mợ ăn lấy sức đi, con có chút tiền đây, mợ ăn xong thì cầm lấy. Con mở sẵn cổng rồi, mợ chạy đi. Đi tìm cậu Đảm rồi trốn đi thật xa nghe mợ.
Cô nghe vậy thì ngẩng lên, mắt cô như lấy lại thần sắc, cô chụp lấy tay thằng Toàn dồn dập hỏi:
- Con tôi, con tôi ở đâu? Giờ nó ra sao rồi?!
- Mợ nghe con, hôm bữa con thấy cậu ngồi trong ruộng mía rồi nhưng con đành để cậu đó. Mấy nay con nghe ngóng thì biết có người nhặt được cậu rồi. Giờ mợ ăn đi cho lại sức, đi tìm cậu Đảm rồi chạy thật xa nghe mợ.
Nước mắt Thao giàn giụa, cô quỳ thụp xuống lạy thằng Toàn như tế sao mà không nói được câu nào. Cô run rẩy đưa chiếc bánh lên miệng ăn trong nước mắt. Cô vừa gặm chiếc bánh vừa vội vàng vơ lấy cái túi mà thằng Toàn chuẩn bị sẵn. Rồi cô rón rén chân trần chạy thật nhanh ra khỏi cổng. Ánh trăng sáng vằng vặc, soi sáng khắp con đường làng. Cô cứ thế mải miết chạy về con đường hướng ra ruộng mía. Lòng cô thầm nhủ, nếu có ngày gặp lại, cô nhất định sẽ báo ơn thằng Toàn dù có phải dùng cái mạng của mình.
Bà Xuyến đứng từ sau bụi chuối nơi góc vườn nhìn Thao chạy đi mà lòng bà cũng thắt lại. Từ hôm bắt Thao trở lại, cứ thấy thằng Toàn như kiến bò chảo nóng bà đã nghi rồi. Hôm qua, bà lén gọi nó lên bắt nó khai ra chuyện hôm đấy đi tìm mợ và cậu bé Đảm.
- Toàn, mày nói bà nghe, hôm mày đi tìm thằng Đảm, mày có thật là không tìm thấy không?
- Bẩm bà… con… Con không thấy thật ạ. – thằng Toàn ấp úng
Bà Xuyến sụt sùi đưa cái khăn lên chấm nước mắt:
- Mày nói bà nghe đi. Bà nhặt mày về nuôi từ khi mày còn đỏ hỏn, đã bao giờ bà bạc đãi mày đâu. Giờ bà xin mày, coi như mày trả ơn bà cũng được, mày làm phúc cho bà cũng được, mày nói bà nghe, mày có thật là không thấy thằng Đảm không?
Thằng Toàn thấy vậy thì lại càng bối rối. Nó cũng là bị vứt đi từ nhỏ xíu, có lẽ do gia đình quá nghèo không nuôi được nên nó cũng thương cậu Đảm lắm. Nó vốn nghĩ, cứ để cậu Đảm được người khác tìm thấy mang về nuôi còn được, chứ mà để ông bắt được là chết chắc nên không dám nói. Nó không biết nói gì, chỉ ấp úng:
- Con… Con….
Bà Xuyến quỳ thụp xuống lạy nó:
- Bà xin mày, bà chỉ có 1 đứa cháu đấy thôi. Mày cho bà biết nó ở đâu để bà còn tìm cách cứu nó…
Thằng Toàn nghe tới đây thì cũng sụt sịt:
- Dạ, bà tha cho con thì con mới dám nói.
- Mày nói đi, thằng bé đang ở đâu?
- Dạ bẩm bà, con tìm thấy cậu trong vườn mía ở làng An Cự, huyện bên. Lúc đó, nhiều người đi tìm quá nên con không dám bế cậu về, sợ ông giết cậu, cũng không biết làm thế nào nên chỉ đành để cậu ngồi lại đó, tìm mợ đưa về thôi.
Rồi nó cũng quỳ thụp xuống lạy bà Xuyến:
- Con xin bà… Con là đứa không cha không mẹ, bị vứt ở gốc đa không mảnh tã che thân mà bà còn thương con, đem con về nuôi dạy tới chừng này. Nữa là cậu Đảm là máu mủ của bà, bà tha cho cậu Đảm, tha cho mợ Thao đi bà.
- Bẩm ông, con chỉ tìm được mợ Thao thôi, còn cậu thì không thấy đâu nữa cả.
- Một lũ ăn hại, có thằng trẻ con thôi mà cũng không tìm thấy.
Ông Quyền tức giận đập bàn:
- Đi tìm! Tìm bằng được về đây cho tao. Còn con Thao, nhốt nó vào nhà kho, không cho ra ngoài.
Bà Xuyến khóc ngất, lạy lục ông Quyền:
- Tôi xin ông… Con bé đã mang nó đi vứt rồi! Cũng có ở nhà mình nữa đâu. Tôi lạy ông, ông để thằng bé tự sinh tự diệt đi ông! Nó mới có mấy tuổi thôi, lang thang bên ngoài cũng làm sao mà sống nổi.. Ông tha cho nó đi, đừng đuổi cùng giết tận vậy ông ơi…
Ông Quyền cũng ngồi phịch xuống, đau đớn rơi nước mắt không nói gì nữa. Ông cũng thương con thương cháu chứ, nhưng vì cứu cả nhà nên ông mới buộc phải làm vậy. Có ai đau giống nỗi đau của ông không? Thôi thì đành nghe lời bà ấy, thà là để nó tự sinh tự diệt, chứ tự tay mình giết con giết cháu thì nó tàn nhẫn quá…
Ông đứng dậy, lẳng lặng đi vào nhà, tấm lưng già như càng còng thêm xuống. Bà Xuyến cũng khóc đến ngất đi nên được mấy con ở dìu vào trong nhà nghỉ ngơi. Thao thì bị nhốt lại trong phòng mình, cô cũng khóc đến cạn cả nước mắt, chỉ cầu mong con cô ở đó có ai đó thương tình mà đem nó về nuôi.
Bà Xuyến đã cho người đi tìm cậu Thành, gọi cậu về để ngăn cản ông Quyền, nhưng đi tới mấy ngày vẫn bặt vô âm tín, không thấy bóng dáng cậu đâu cả.
3 ngày liền cô không ăn, không ngủ… Cả người tưởng như không còn chút sức sống. Cô ngồi bó gối ở một góc giường, tóc tai bết bát, khuôn mặt phờ phạc, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt không chút cảm xúc. Cả người cô như chỉ cần một cái đụng nhẹ là sẽ gục ngã ngay tại chỗ. Đêm hè không một ngọn gió. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, chiếu xiên nghiêng trên gương mặt cô ánh sáng bang bạc khiến cô nhìn như một cái xác không hồn ngồi trong góc.
Nửa đêm…
Kẹt... Kẹt…
Bỗng nhiên cánh cửa phòng mở ra, thằng Toàn len lén chui vào phòng cô.
Nó lay lay thân hình không còn chút sức sống của cô khẽ gọi:
- Mợ hai… Mợ hai…
Cô từ từ hướng mắt nhìn nó không chút cảm xúc lên nhìn nó.
Thằng Toàn đưa cho cô cái bánh bao nói:
- Mợ ăn lấy một miếng lấy sức đi mợ.
Cô nhìn nó rồi lại cúi xuống, vùi mặt vào cánh tay không nói gì. Thằng Toàn lại nói:
- Mợ ăn lấy sức đi, con có chút tiền đây, mợ ăn xong thì cầm lấy. Con mở sẵn cổng rồi, mợ chạy đi. Đi tìm cậu Đảm rồi trốn đi thật xa nghe mợ.
Cô nghe vậy thì ngẩng lên, mắt cô như lấy lại thần sắc, cô chụp lấy tay thằng Toàn dồn dập hỏi:
- Con tôi, con tôi ở đâu? Giờ nó ra sao rồi?!
- Mợ nghe con, hôm bữa con thấy cậu ngồi trong ruộng mía rồi nhưng con đành để cậu đó. Mấy nay con nghe ngóng thì biết có người nhặt được cậu rồi. Giờ mợ ăn đi cho lại sức, đi tìm cậu Đảm rồi chạy thật xa nghe mợ.
Nước mắt Thao giàn giụa, cô quỳ thụp xuống lạy thằng Toàn như tế sao mà không nói được câu nào. Cô run rẩy đưa chiếc bánh lên miệng ăn trong nước mắt. Cô vừa gặm chiếc bánh vừa vội vàng vơ lấy cái túi mà thằng Toàn chuẩn bị sẵn. Rồi cô rón rén chân trần chạy thật nhanh ra khỏi cổng. Ánh trăng sáng vằng vặc, soi sáng khắp con đường làng. Cô cứ thế mải miết chạy về con đường hướng ra ruộng mía. Lòng cô thầm nhủ, nếu có ngày gặp lại, cô nhất định sẽ báo ơn thằng Toàn dù có phải dùng cái mạng của mình.
Bà Xuyến đứng từ sau bụi chuối nơi góc vườn nhìn Thao chạy đi mà lòng bà cũng thắt lại. Từ hôm bắt Thao trở lại, cứ thấy thằng Toàn như kiến bò chảo nóng bà đã nghi rồi. Hôm qua, bà lén gọi nó lên bắt nó khai ra chuyện hôm đấy đi tìm mợ và cậu bé Đảm.
- Toàn, mày nói bà nghe, hôm mày đi tìm thằng Đảm, mày có thật là không tìm thấy không?
- Bẩm bà… con… Con không thấy thật ạ. – thằng Toàn ấp úng
Bà Xuyến sụt sùi đưa cái khăn lên chấm nước mắt:
- Mày nói bà nghe đi. Bà nhặt mày về nuôi từ khi mày còn đỏ hỏn, đã bao giờ bà bạc đãi mày đâu. Giờ bà xin mày, coi như mày trả ơn bà cũng được, mày làm phúc cho bà cũng được, mày nói bà nghe, mày có thật là không thấy thằng Đảm không?
Thằng Toàn thấy vậy thì lại càng bối rối. Nó cũng là bị vứt đi từ nhỏ xíu, có lẽ do gia đình quá nghèo không nuôi được nên nó cũng thương cậu Đảm lắm. Nó vốn nghĩ, cứ để cậu Đảm được người khác tìm thấy mang về nuôi còn được, chứ mà để ông bắt được là chết chắc nên không dám nói. Nó không biết nói gì, chỉ ấp úng:
- Con… Con….
Bà Xuyến quỳ thụp xuống lạy nó:
- Bà xin mày, bà chỉ có 1 đứa cháu đấy thôi. Mày cho bà biết nó ở đâu để bà còn tìm cách cứu nó…
Thằng Toàn nghe tới đây thì cũng sụt sịt:
- Dạ, bà tha cho con thì con mới dám nói.
- Mày nói đi, thằng bé đang ở đâu?
- Dạ bẩm bà, con tìm thấy cậu trong vườn mía ở làng An Cự, huyện bên. Lúc đó, nhiều người đi tìm quá nên con không dám bế cậu về, sợ ông giết cậu, cũng không biết làm thế nào nên chỉ đành để cậu ngồi lại đó, tìm mợ đưa về thôi.
Rồi nó cũng quỳ thụp xuống lạy bà Xuyến:
- Con xin bà… Con là đứa không cha không mẹ, bị vứt ở gốc đa không mảnh tã che thân mà bà còn thương con, đem con về nuôi dạy tới chừng này. Nữa là cậu Đảm là máu mủ của bà, bà tha cho cậu Đảm, tha cho mợ Thao đi bà.