Ông Đảm đang đứng gần ông Minh nhất, vội túm chặt cổ tay ông Minh kéo lại gần mình. Ông Minh cũng sợ hãi, tay run run bám chặt vào người ông Đảm. Cả người gồng cứng lại, đầu óc ông căng như dây đàn. Thấy 2 người còn lại im lặng, ông Minh khe khẽ gọi:
- Ông Long, ông Hạnh…
Chợt ông Đảm đưa tay bịt miệng ông Minh lại, suỵt khẽ:
- Suỵt. Không được gọi tên.
Hai người kia không biết có nghe thấy hay không, nhưng cũng không thấy tiếng trả lời.
Phải mất chừng 10 phút sau, đám mây mới dần tan đi. Ông Đảm và ông Minh, vội soi đèn xem 2 người bạn của mình thế nào. Ánh đèn vừa lia đến thì cũng kịp thấy 2 người kia bắt đầu rảo bước. Chỉ có điều, bước đi của họ hình như rất lạ. Không phải kiểu hào hứng, mạnh mẽ như lúc đầu, cũng không phải kiểu rón rén sợ hãi như ông Minh mà là kiểu bước chân như vô định. Bước đi mà tựa như đang lướt. Chậm chậm… đều đều… Thậm chí còn không phát ra tiếng động mặc dù chân họ đạp lên cành vụn và lá cây. Gương mặt 2 người đều như đờ đẫn, ánh mắt như đang nhìn vào một khoảng trống mênh mông nào đó đằng trước, không có điểm dừng. Khoé miệng nhếch lên cái cười ngây dại, ngờ ngệch.
Nhìn từ phía sau, Ông Minh thấy 2 người đó vẫn bước ngay trước mặt mình thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ông Đảm dường như đã nhận ra điều bất thường của 2 người bạn, ông bước lên, vỗ mạnh vào vai ông Long và ông Hạnh.
Hai người bất chợt giật mình như vừa tỉnh khỏi một cơn mộng. Ông Long ngơ ngác nhìn bạn mình rồi bất chợt hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Cô ấy đâu rồi?
- Ai cơ? Cậu đang nói đến ai? Ông Đảm hỏi lại
- Thì cô gái tóc dài, mặc áo dài trắng vừa đi đằng trước đó – ông Long trả lời
- Đúng rồi, hồi nãy có một cô gái nói chuyện với chúng ta, nói rằng cô ấy bị lạc nên xin đi cùng chúng ta mà?! – ông Hạnh chen lời.
- Đúng, nãy cô ấy đi từ chỗ kia ra, bảo là bị đi lạc trong rừng từ chiều, tối sợ quá nên đành ngồi dưới gốc cây kia, thấy chúng ta đi qua thì muốn đi nhờ cùng để cho đỡ sợ.
Bỗng nhiên, từ phía cái gốc cây sưa cổ thụ đằng trước phát ra tiếng khóc thút thít. Cả 4 người cùng quay lại nhìn thì thấy đúng là một cô gái mặc áo dài trắng, mái tóc dài xoã che nửa khuôn mặt đang ngồi khóc dưới gốc cây. Ông Hạnh liền chỉ cô gái cười nói:
- Kia kìa, cô ấy kìa!
Đột nhiên ông Hạnh bước tới phía trước, vừa đi vừa nói:
- Này cô, đã nói là….
Vừa mới đi được 2 bước, ông Hạnh đột ngột bị ông Đảm kéo giật lại phía sau. Ông Đảm hét lên:
- Đừng! Ma đấy.
3 người nghe thấy vậy thì đều đứng hình, cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Trong phút chốc, cả 3 người họ đều cứng đờ như đóng băng, miệng há hốc, mắt trợn tròn lên kinh hãi.
Bỗng nhiên cô gái im bặt, ngầng đầu lên. Gương mặt xinh đẹp, thanh tú, làn da trắng xanh lạnh toát. Đôi mắt long lanh đọng sương, tựa như khoé mi ấy chỉ khẽ nheo lại thì dòng lệ sẽ sẵn sàng rớt xuống. Cô gái từ từ đứng dậy, đi như lướt một cách chậm rãi đến chỗ 4 người. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mái tóc ngang eo và tà áo dài thướt tha khẽ bay lên theo từng bước chân. Toàn thân cô gái dường như đang phát ra ánh sáng xanh xanh, nhè nhẹ. Cô vừa đi vừa nhoẻn miệng cười với họ. Khuôn miệng nhỏ xinh xinh, khẽ cong lên một nét cười như e ấp, dịu dàng lắm. Đằng trước kia vốn là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nét đẹp nhẹ nhàng thanh tao và cuốn hút khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều ngẩn ngơ, mê hoặc..
Trong không gian chợt vang vọng tiếng cười khúc khích. Giữa cái không gian im lặng đến đáng sợ này, tiếng cười khúc khích, giòn tan kia càng khiến cho đám ông Long sợ đến run lẩy bẩy, không cả kêu được thành tiếng.
Cô gái đi được vài bước, bỗng nhiên tiếng cười khúc khích đó chuyển thành tiếng khóc thê lương, ai oán, nỉ non. Rồi trên gương mặt xinh đẹp kia, 2 hàng lệ đỏ như máu bắt đầu chảy xuống. Rồi từ giữa thân người cô, máu cũng bắt đầu loang dần, nhuốm đỏ cả bộ áo dài trắng thướt tha. Khuôn miệng vốn đang nhoẻn ra nụ cười e lệ bỗng dần dần rộng ngoác ra, tưởng chừng kéo tận đến mang tai. Nữ quỷ hiện nguyên hình, nhe ra hàm răng trắng nhởn, với mấy cái răng nanh dài như răng chó. Nó bất ngờ lao về phía ông Hạnh và ông Đảm, người đang gần với nó nhất. Ông Đảm vội vàng ôm lấy ông Hạnh, dùng thân mình để che cho bạn.
Ma nữ vươn bàn tay với những cái vuốt dài nhọn hoắt về phía ông Đảm.
- Áhhhhhh
Cả 3 người thấy vậy thì đều thất kinh hồn vía mà hét lên.
Bỗng nó chợt rú lên kinh hoàng và bật ngược lại phía sau, bay về phía cây sưa đỏ….
- Ông Long, ông Hạnh…
Chợt ông Đảm đưa tay bịt miệng ông Minh lại, suỵt khẽ:
- Suỵt. Không được gọi tên.
Hai người kia không biết có nghe thấy hay không, nhưng cũng không thấy tiếng trả lời.
Phải mất chừng 10 phút sau, đám mây mới dần tan đi. Ông Đảm và ông Minh, vội soi đèn xem 2 người bạn của mình thế nào. Ánh đèn vừa lia đến thì cũng kịp thấy 2 người kia bắt đầu rảo bước. Chỉ có điều, bước đi của họ hình như rất lạ. Không phải kiểu hào hứng, mạnh mẽ như lúc đầu, cũng không phải kiểu rón rén sợ hãi như ông Minh mà là kiểu bước chân như vô định. Bước đi mà tựa như đang lướt. Chậm chậm… đều đều… Thậm chí còn không phát ra tiếng động mặc dù chân họ đạp lên cành vụn và lá cây. Gương mặt 2 người đều như đờ đẫn, ánh mắt như đang nhìn vào một khoảng trống mênh mông nào đó đằng trước, không có điểm dừng. Khoé miệng nhếch lên cái cười ngây dại, ngờ ngệch.
Nhìn từ phía sau, Ông Minh thấy 2 người đó vẫn bước ngay trước mặt mình thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ông Đảm dường như đã nhận ra điều bất thường của 2 người bạn, ông bước lên, vỗ mạnh vào vai ông Long và ông Hạnh.
Hai người bất chợt giật mình như vừa tỉnh khỏi một cơn mộng. Ông Long ngơ ngác nhìn bạn mình rồi bất chợt hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Cô ấy đâu rồi?
- Ai cơ? Cậu đang nói đến ai? Ông Đảm hỏi lại
- Thì cô gái tóc dài, mặc áo dài trắng vừa đi đằng trước đó – ông Long trả lời
- Đúng rồi, hồi nãy có một cô gái nói chuyện với chúng ta, nói rằng cô ấy bị lạc nên xin đi cùng chúng ta mà?! – ông Hạnh chen lời.
- Đúng, nãy cô ấy đi từ chỗ kia ra, bảo là bị đi lạc trong rừng từ chiều, tối sợ quá nên đành ngồi dưới gốc cây kia, thấy chúng ta đi qua thì muốn đi nhờ cùng để cho đỡ sợ.
Bỗng nhiên, từ phía cái gốc cây sưa cổ thụ đằng trước phát ra tiếng khóc thút thít. Cả 4 người cùng quay lại nhìn thì thấy đúng là một cô gái mặc áo dài trắng, mái tóc dài xoã che nửa khuôn mặt đang ngồi khóc dưới gốc cây. Ông Hạnh liền chỉ cô gái cười nói:
- Kia kìa, cô ấy kìa!
Đột nhiên ông Hạnh bước tới phía trước, vừa đi vừa nói:
- Này cô, đã nói là….
Vừa mới đi được 2 bước, ông Hạnh đột ngột bị ông Đảm kéo giật lại phía sau. Ông Đảm hét lên:
- Đừng! Ma đấy.
3 người nghe thấy vậy thì đều đứng hình, cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Trong phút chốc, cả 3 người họ đều cứng đờ như đóng băng, miệng há hốc, mắt trợn tròn lên kinh hãi.
Bỗng nhiên cô gái im bặt, ngầng đầu lên. Gương mặt xinh đẹp, thanh tú, làn da trắng xanh lạnh toát. Đôi mắt long lanh đọng sương, tựa như khoé mi ấy chỉ khẽ nheo lại thì dòng lệ sẽ sẵn sàng rớt xuống. Cô gái từ từ đứng dậy, đi như lướt một cách chậm rãi đến chỗ 4 người. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mái tóc ngang eo và tà áo dài thướt tha khẽ bay lên theo từng bước chân. Toàn thân cô gái dường như đang phát ra ánh sáng xanh xanh, nhè nhẹ. Cô vừa đi vừa nhoẻn miệng cười với họ. Khuôn miệng nhỏ xinh xinh, khẽ cong lên một nét cười như e ấp, dịu dàng lắm. Đằng trước kia vốn là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nét đẹp nhẹ nhàng thanh tao và cuốn hút khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều ngẩn ngơ, mê hoặc..
Trong không gian chợt vang vọng tiếng cười khúc khích. Giữa cái không gian im lặng đến đáng sợ này, tiếng cười khúc khích, giòn tan kia càng khiến cho đám ông Long sợ đến run lẩy bẩy, không cả kêu được thành tiếng.
Cô gái đi được vài bước, bỗng nhiên tiếng cười khúc khích đó chuyển thành tiếng khóc thê lương, ai oán, nỉ non. Rồi trên gương mặt xinh đẹp kia, 2 hàng lệ đỏ như máu bắt đầu chảy xuống. Rồi từ giữa thân người cô, máu cũng bắt đầu loang dần, nhuốm đỏ cả bộ áo dài trắng thướt tha. Khuôn miệng vốn đang nhoẻn ra nụ cười e lệ bỗng dần dần rộng ngoác ra, tưởng chừng kéo tận đến mang tai. Nữ quỷ hiện nguyên hình, nhe ra hàm răng trắng nhởn, với mấy cái răng nanh dài như răng chó. Nó bất ngờ lao về phía ông Hạnh và ông Đảm, người đang gần với nó nhất. Ông Đảm vội vàng ôm lấy ông Hạnh, dùng thân mình để che cho bạn.
Ma nữ vươn bàn tay với những cái vuốt dài nhọn hoắt về phía ông Đảm.
- Áhhhhhh
Cả 3 người thấy vậy thì đều thất kinh hồn vía mà hét lên.
Bỗng nó chợt rú lên kinh hoàng và bật ngược lại phía sau, bay về phía cây sưa đỏ….