• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thầy đi như chạy, đên sớm được chừng nào hay chừng đó. Chỉ mong đến kịp để không ai thiệt mạng. Con đường rừng vốn dĩ không quá dài, nhưng từng phút từng giây lúc này dài như hàng thế kỷ. Với sức lực của một ông già đã ngoài 60 như thầy thì đây quả là một thử thách. Một lúc sau, thầy đã ra được đến bờ suối. Đoạn suối này là phía hạ lưu, cần phải đi ngược lên thượng nguồn mới có thể đến được chỗ gốc sưa đỏ mà con quỷ đang trú ngụ tại đó.

Thầy Cẩn mừng rỡ, vậy là chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi, nhanh chân chắc chắn sẽ kịp.

Đang cắm cúi bước, thầy bỗng thấy loang loáng những ánh đèn pin phía trước, thầy vội chạy lại phía đó, vừa kịp lúc thấy con quỷ đang lao về phía 2 người đàn ông. Một người trong số đó đang ôm chặt bạn mình, quay lưng về phía con quỷ. Đúng lúc con quỷ vừa chạm tay vào gáy ông ta thì bật ngược trở về sau. Thầy Cẩn vô cùng ngạc nhiên, vội chạy lại đỡ 2 người kia dậy.

Ông Hạnh và ông Đảm thấy một người lạ mặt đột nhiên lao thẳng đến chỗ mình thì vội vàng tránh né. Thầy Cẩn chợt khe khẽ nói:

- Sư đệ! là sư đệ phải không?

- Sư Huynh?

Ông Đảm cũng ngạc nhiên không kém khi thấy người vừa xuất hiện.

Hai người ngay lập tức nhận ra nhau cho dù đã xa cách hơn 20 năm. Thầy Cẩn vội vàng kéo 2 người dậy.

Không ai bảo ai cùng quay phắt lại phía con quỷ.



Ông Hạnh quá sợ hãi, run rẩy lồm cồm bò ngược về phía ông Long và ông Minh lúc này cũng đang ríu chặt lấy nhau vì quá sợ.

Thầy Cẩn lập cập lôi ra cái hộp nhỏ đưa cho ông Đảm nói:

- Đệ bỏ đi đột ngột, thầy mất chỉ dặn là phải giữ cái này để giao lại cho đệ. Mau cầm lấy.

Ông Đảm nhận lấy cái hộp mở ra. Bên trong là một chiếc gương đồng bát quái cổ. Chiếc gương chiếu yêu này là vật bất ly thân của cụ Thơi lúc sinh thời. Chiếc gương rất quý, cả về hiện vật lẫn linh lực trừ tà, vì vậy nên mặc dù ngày đó rất nhiều lần ông Đảm tò mò muốn xem trộm nhưng đều bị cụ Thơi phát hiện và phạt quỳ. Cụ nói:

- Pháp khi linh thiêng, sẽ tự biết tìm đến chủ khi cần thiết.

Ông Thơi ngày đó khoảng chừng 40 tuổi, vốn là người xứ khác tới làng Hạ sinh sống. Ngày đó làng Hạ gặp dịch bệnh, ông ở lại làng hơn 3 tháng trời làm thuốc cứu dân. Sau đó ông quyết định ở lại làng Hạ do khu rừng Tuyền Lâm ngay cạnh làng có rất nhiều loại thảo dược quý, tiện cho việc tìm kiếm và bào chế thuốc cứu dân. Đột nhiên một ngày, ông thấy chiếc gương đồng của mình đang phát ra ánh sáng mờ mờ. Nhất là viên ngọc ở vị trí sao Thiên Tuyền trên chòm sao Bắc Đẩu được cẩn phía sau lưng tấm gương đồng này. Viên ngọc nhỏ cứ nhấp nháy thứ ánh sáng xanh xanh nhè nhẹ.

Đêm đó, ông quan sát thiên tượng, thấy ngôi sao Thiên Tuyền cũng đang nhấp nháy y hệt như trên chiếc gương đồng của mình. Ông biết, chắc chắn ở phương Nam có cái gì đó liên quan đến chiếc gương đồng này. Vì vậy, ông đã khăn gói lên đường đi về phía Nam.

Tình cờ lại gặp được gia đình địa chủ Lân đang gặp hoạ nên tiện tay thu phục con ma nước kia để cứu người. Ông Lân mặc dù là địa chủ nhưng cũng là một người thân thiện, tốt bụng, được nhiều người quý mến. Ông Lân cứ liên tục giữ ông Thơi ở lại thêm vài bữa để chăm sóc thêm nhưng ông Thơi nhất định không nghe vì ông làm việc đó là làm phúc cứu người, cũng là cái nghiệp mà bản thân cần phải thực hiện chứ không mong cầu báo đáp. Ông chỉ lấy một ít lương khô để đi đường quay trở về làng Hạ. Đêm trước ông thấy chòm sao Bắc Đẩu đều sáng rực một cách bất thường thì biết, mình đã tìm đến đúng chỗ. Vì vậy nên ông muốn lên đường càng sớm càng tốt để tìm xem ai, cái gì, đang nhắc điềm báo cho ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK