Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi phát hiện Phương Vỹ Huyền, ánh mắt người phụ nữ trở nên sắc bén.

Cô ta không quên nhiệm vụ Vương giao cho mình.

Nghĩ cách làm độc trùng tiến vào trong cơ thể Phương Vỹ Huyền, biến Phương Vỹ Huyền thành người tộc Bất Diệt bọn họ!

“Đại sư, kết quả bói toán của tôi thế nào?”

Vào lúc người phụ nữ đang suy nghĩ đối sách, người đàn ông ngồi đối diện cô ta nôn nóng hỏi.

Người phụ nữ lấy lại tinh thần, nhìn vị võ giả Thiên Tiên trước mặt, hơi híp mắt, giọng nói trở nên hòa hoãn: “Qua kết quả bói toán, anh khát khao sức mạnh, anh muốn trở nên mạnh mẽ…”

Tuy rằng nơi này rất ồn ào, nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn có thể nghe rõ từng câu mà người phụ nữ này nói.

“Lại bắt đầu lừa dối.”

Trên mặt Phương Vỹ Huyền lóe lên một nụ cười châm chọc nhàn nhạt.

Lạc Nhuận Cầm nhìn thấy Phương Vỹ Huyền mỉm cười, kề sát người vào anh, hỏi: “Anh Phương đang cười gì vậy?”

“Không có gì.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Nếu anh muốn gặp vị đại sư bói toán này, tôi có thể dẫn anh đến gặp…” Lạc Nhuận Cầm nói.

“Không cần, đợi lát nữa cô ta sẽ chủ động đến tìm tôi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Hả…” Lạc Nhuận Cầm không hiểu ý của Phương Vỹ Huyền, ngơ ngác gật đầu.

“Nếu cô còn chuyện gì khác có thể đi làm, không cần phải để ý đến tôi.” Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua Lạc Nhuận Cầm, nói.

“Tôi, tôi không có chuyện gì khác cần làm.” Lạc Nhuận Cầm hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói.

Phương Vỹ Huyền không hề để ý tới Lạc Nhuận Cầm, quay đầu nhìn về phía bàn tiệc đứng cách đó không xa.

Lúc này con nhóc Lam Nhiên đang ngồi một mình trên bàn ăn, ăn uống thỏa thích.

Người phục vụ đứng bên cạnh nhìn thấy cô bé còn nhỏ tuổi mà lại ăn khủng khϊếp như thế, ánh mắt lóe lên sợ hãi.



“Nhuận Cầm, vị này là…”

Phương Vỹ Huyền đang định đi về phía Lam Nhiên, đối diện lại có một người đàn ông thân hình cao lớn cường tráng đang đi đến.

Khuôn mặt người đàn ông này rất tuấn tú, lại mặc một bộ tây trang đắt tiền.

Anh ta có một đôi mày kiếm rất đặc biệt, đuôi mày nhướng lên trên, điều này làm cho tướng mạo anh ta có phần hơi hung dữ.

Lạc Nhuận Cầm nhìn thấy người đàn ông này, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên chút không vui.

“Anh ấy là anh Phương, bạn của tôi.” Lạc Nhuận Cầm đáp, giọng điệu có hơi lạnh lùng.

“Anh Phương? Là chữ Phương nào? Tên họ đầy đủ là gì?” Người đàn ông mày kiếm hơi nhíu mày, hỏi.

Có lẽ là bởi vì dáng người quá cường tráng mà giọng nói của người đàn ông này rất hồn hậu, nghe giống như giọng nói vọng vào lu nước rồi vang vọng ra.

“Diệp Thanh Thuận, xin anh chú ý phép tắc.” Lạc Nhuận Cầm nhíu chặt mày, khuôn mặt tinh xảo trở nên lạnh lùng, nói.

“Ừm, xin lỗi, tôi đã sống ở nước ngoài quá lâu, hơi không quen lễ nghi Hoa Hạ.” Diệp Thanh Thuận nhún vai, nói.

Nói xong, anh ta nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt vô cảm vươn tay ra nói: “Tôi là Diệp Thanh Thuận.”

Phương Vỹ Huyền liếc nhìn Diệp Thanh Thuận một cái, không có ý định đưa tay ra.

Diệp Thanh Thuận hơi híp mắt, bàn tay vẫn giơ giữa không trung, không có ý rụt lại.

Bầu không khí trở nên đông cứng lại.



“Anh.”

Lúc này, phía sau Diệp Thanh Thuận vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Nghe giọng nói ấy, sắc mặt Diệp Thanh Thuận thay đổi, lập tức xoay người nở nụ cười nịnh nọt.

“Thanh Anh, em đã đến rồi.”

Cô gái mặc bộ lễ phục dạ hội màu trắng đứng trước mặt Diệp Thanh Thuận.

Cô gái này có vẻ khoảng tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt tinh xảo giống như nàng thiếu nữ bước ra từ trong tranh.

Trên mặt cô ta chưa trang điểm, chỉ để mặt mộc, nhưng lại chẳng làm nét đẹp của cô ta lu mờ đi chút nào.

Cô ta đứng đó, khoanh tay trước ngực, trên người tỏa ra hơi thở lạnh như băng.

Một người cao lớn cường tráng như Diệp Thanh Thuận mà đứng trước cô gái này lại có vẻ ăn nói khép nép, thậm chí còn có hơi nịnh nọt.

“Anh đang làm gì?” Diệp Thanh Anh nhìn Diệp Thanh Thuận, cất giọng lạnh nhạt hỏi

“Ha ha, không phải gặp được chị Nhuận Cầm của em sao? Đến đây chào hỏi một tiếng.” Diệp Thanh Thuận gãi đầu, nói.

Diệp Thanh Anh nhìn về phía Lạc Nhuận Cầm đứng bên cạnh, chào hỏi nói: “Chào chị Lạc Nhuận Cầm.”

“Thanh Anh.” Lạc Nhuận Cầm nở nụ cười, đáp lời cô ta.

Diệp Thanh Anh nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần đứng chung một chỗ, khí chất của cả hai hoàn toàn khác biệt nhau.

Xung quanh có không ít người để ý đến tình huống bên này, tất cả đều đổ dồn ánh mắt lên hai người các cô.

“Hai cô gái này thật xinh đẹp… Là ngôi sao nào tới sao?”

“Anh không biết hai người này sao? Một người là cô chủ Lạc Nhuận Cầm nhà họ Lạc, một người là thiếu nữ thiên tài Diệp Thanh Anh nhà họ Diệp! Hai người đều là nữ thần nổi tiếng Hoài Bắc!”

Hai gã đàn ông đứng ở phía xa khe khẽ bàn tán.

“Người đàn ông có thân hình cao lớn kia là ai?”

“Đó là Diệp Thanh Thuận, anh trai của Diệp Thanh Anh, cậu cả nhà họ Diệp, nghe nói là bộ đội đặc chủng lâu năm của tổ chức rất mạnh nào đó ở nước ngoài, thực lực rất mạnh…”

“Còn cậu trai đứng bên cạnh Lạc Nhuận Cầm thì sao?”

“Người đó… Tôi chưa từng gặp anh ta. Có thể là họ hàng của cô chủ Lạc Nhuận Cầm.”

Trong lúc hai người khe khẽ thảo luận, Diệp Thanh Anh đã bước về trước hai bước, đến trước mặt Lạc Nhuận Cầm.

“Chị Lạc Nhuận Cầm, tôi thay mặt anh trai xin lỗi chị, thật lòng xin lỗi.” Diệp Thanh Anh nói.

“… Không sao, cô không cần xin lỗi…” Lạc Nhuận Cầm liên tục xua tay nói.

Diệp Thanh Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Thanh Thuận, khiến cho sắc mặt của anh ta thay đổi.

“Anh, đi thôi.” Diệp Thanh Anh lên tiếng.

“Được.” Diệp Thanh Thuận cúi đầu đi đến phía sau Diệp Thanh Anh, từ từ rời đi.

Sau khi Diệp Thanh Anh xuất hiện Diệp Thanh Thuận đã hoàn toàn mất đi khí khái của đàn ông, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ không coi ai ra gì lúc trước.

Mặc dù xung quanh có nhiều người nhìn như vậy mà anh ta không dám phản bác Diệp Thanh Anh lấy nửa câu, rất giống một vị “đại trượng phu” thân cao mét chín bị cô vợ nhỏ ức hϊếp.

Nhìn hai người này từ từ rời đi, Lạc Nhuận Cầm thở dài.

Cô ta quay đầu nhìn Phương Vỹ Huyền, áy náy nói xin lỗi anh: “Anh Phương, xin lỗi, mong anh đừng để trong lòng…”

“Không sao.” Phương Vỹ Huyền đáp.



Tầm mắt anh vẫn dán chặt lên người Diệp Thanh Thuận và Diệp Thanh Anh đã đi rất xa, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

Trên người hai người đó tản mát ra một hơi thở khác thường.

Loại hơi thở này không thuộc về võ giả, là một hơi thở rất độc đáo, trước giờ Phương Vỹ Huyền chưa từng tiếp xúc qua.

“Anh Phương…”

Lạc Nhuận Cầm đang định nói gì thì phát hiện Phương Vỹ Huyền đang nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Thanh Anh, sắc mặt cô ta hơi thay đổi, trong lòng nảy sinh một cảm xúc.

Cô ta tự nhận vẻ ngoài của mình không thua kém Diệp Thanh Anh!

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại không hề nhìn cô ta, mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Anh!

Đàn ông quả nhiên không phải thứ gì tốt!

Lạc Nhuận Cầm cắn môi đỏ, thầm mắng trong lòng.

Đến tận khi hai anh em nhà đó đi xa, Phương Vỹ Huyền mới thu hồi ánh mắt.

Anh quay người nhìn về phía trước.

Xung quanh người phụ nữ bói toán kia vẫn có rất nhiều người.

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ đảo, xoay người đi về phía Lam Nhiên.

Lúc này, cuối cùng Lam Nhiên đã ăn no, vỗ cái bụng căng tròn.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đi về phía trước, Lam Nhiên phấn khởi cười nói: “Phương Vỹ Huyền, đồ ăn ở đây còn ngon hơn nhà hàng khi nãy nửa, còn rất đa dạng, tôi ăn no muốn chết luôn.”

“Hương vị nhà hàng này đúng là không tệ, lần trước tôi đến đây cũng ăn không ít.” Phương Vỹ Huyền nói.

Nói xong, Phương Vỹ Huyền cũng đi lấy khay thức ăn, đang chuẩn bị ăn một chút.



Diệp Thanh Anh và Diệp Thanh Thuận đi đến một góc khác đại sảnh.

“Anh cảm thấy người đàn ông kia thế nào?” Diệp Thanh Anh hỏi.

“Không có cảm giác đặc biệt, chỉ là một võ giả Thiên Tiên bình thường, yếu đuối mong manh, anh cảm thấy chỉ cần anh dùng một ngón tay là đủ đè chết anh ta.”

“Thanh Anh, vừa rồi có lẽ em gặp ảo giác?” Diệp Thanh Thuận nói.

“Không, không đâu. Lực cảm ứng trước giờ của em rất chính xác… Trên người người đàn ông kia thật sự có hơi thở Thần Long.” Diệp Thanh Anh nhíu chặt hàng chân mày xinh đẹp, nói.

“Nhưng vừa rồi em cũng tiếp xúc gần với anh ta, em có cảm giác gì không?” Diệp Thanh Thuận mở to đôi mắt hỏi.

Diệp Thanh Anh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Đây là điều làm em nghi ngờ, hơi thở Thần Long chỉ xuất hiện trên người anh ta trong một giây… Sau đó đã biến mất không còn, nguyên nhân do đâu?”

“Chẳng lẽ anh ta có thể tự chủ khống chế hơi thở?”

“Chuyện này là không thể nào, hơi thở căn nguyên không thể nào che giấu được.” Diệp Thanh Thuận nói như chém đinh chặt sắt.


Diệp Thanh Anh không bày tỏ ý kiến, sau khi suy nghĩ một lúc, nói: “Đầu tiên quan sát một thời gian đã.”




Lúc Phương Vỹ Huyền đứng ở bàn tiệc vùi đầu ăn, người phụ nữ bị đám đông vây quanh lặng lẽ thúc giục ấn ký trên người mình để liên hệ các thuộc hạ vào vị trí.


Tuy rằng trên người Phương Vỹ Huyền tỏa ra hơi thở cảnh giới Thiên Tiên, nhưng cô ta không mất đi chút cảnh giác nào.


Người có thể dùng thần thức truy lùng ra tung tích của Bất Diệt Vương chắc chắn sẽ không yếu như vẻ bề ngoài!


Cô ta cần phải đảm bảo không có sơ hở gì, dùng cách thận trọng nhất bắt lấy người này!


Ngoài mặt cô ta còn đang bói toán cho người khác, nhưng trong lòng đang thầm tính kế hoạch tiếp theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK