Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Trịnh?

Tần Ảnh Huân sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

Lúc anh ta ở Kinh Thành, đã từng nghe nói qua chuyện này.

Nhà họ Trịnh huy động những thế gia lớn ở Hoài Bắc tìm kiếm Phương Vỹ Huyền, muốn báo thù cho Tam trưởng lão đã chết của nhà họ Trịnh!

Bây giờ Phương Vỹ Huyền cầm thanh kiếm kia đến nhà họ Trịnh… Chẳng lẽ muốn đối kháng trực diện với nhà họ Trịnh ư?

Tần Ảnh Huân ngây ngẩn đứng tại chỗ, sắc mặt không ngừng thay đổi.

Rồi sau đó anh ta phát hiện Phương Vỹ Huyền đã đi ra khỏi cửa, lập tức bước nhanh đi theo.

Ngồi ở thang máy, Tần Ảnh Huân nhìn vẻ mặt bình thản của Phương Vỹ Huyền, hỏi: “Đại sư Phương… Anh muốn đến nhà họ Trịnh thật đấy à?”

“Chứ không lẽ là giả?” Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, nói.

“Nhưng, nhưng mà…” Ánh mắt Tần Ảnh Huân chấn động, muốn nói thêm gì đó, lại không biết nên nói gì mới được.


Thanh danh của nhà họ Trịnh ở Hoài Bắc cực kỳ vang xa, được xưng là thế gia võ đạo đứng đầu Hoài Bắc.

Mà gần đây tin tức Đại trưởng lão Trịnh Thiểm Dinh của nhà họ Trịnh thành công đột phá đến cảnh giới Võ Thánh, càng làm chấn động toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ.

Có thể nói, nhà họ Trịnh đúng là như mặt trời lúc ban trưa.

Thậm chí có thể nói, bây giờ nhà họ Trịnh mà tới Kinh Thành, còn có thể liệt vào hàng ngũ gia tộc trung lưu!

Tuy rằng Phương Vỹ Huyền rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ có một thân một mình!

Nhà họ Trịnh thì ngược lại, có cường giả Võ Thánh trấn thủ, đồng thời bên trong cũng vô cùng vững mạnh.

Từ lịch sử nhìn lại, dùng sức của một người mà đối đầu với cả một dòng họ, phần lớn người đều không thể có được kết cục tốt.

“Anh muốn nói gì?” Phương Vỹ Huyền nhìn Tần Ảnh Huân muốn nói lại thôi, hỏi.

“À… Tôi nói điều này mong đại sư Phương đừng để ý… Cứ thế mà đi tìm nhà họ Trịnh, có phải hơi quá khích rồi không?” Tần Ảnh Huân nặn ra một nụ cười, nói.

“Không sao đâu, bọn họ cũng đã tìm tôi hơn một tháng rồi. Hôm nay tôi không chủ động đi tìm bọn họ, thì sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ tìm được tôi mà thôi.” Phương Vỹ Huyền nói, duỗi người: “Tôi cũng đã hơn một tháng rồi chưa hoạt động, đúng lúc có thể đi rèn luyện một chút.”


Nhìn dáng vẻ bình thản tự nhiên, thậm chí còn có chút lười biếng của Phương Vỹ Huyền, Tần Ảnh Huân ngậm miệng lại.

Rất rõ ràng, Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không hề để nhà họ Trịnh vào trong mắt.

Từ trong thang máy của chung cư đi ra, lúc đi ra bên ngoài tiểu khu, Tần Ảnh Huân cố ý đi chậm lại vài bước, lấy điện thoại ra, gọi cho ông nội Tần Hải Minh.

Tình hình bây giờ anh ta không thể xử lý được, anh ta cũng không thể ngăn cản được Phương Vỹ Huyền, chỉ có thể hỏi thử Tần Hải Minh.

“Ông nội, cháu đã đưa thanh kiếm đến tay đại sư Phương rồi.” Tần Ảnh Huân nói.

“Ừ, cậu ta có nói gì không?” Tần Hải Minh hỏi.

“Chậc, bây giờ anh ta cầm kiếm, muốn đến nhà họ Trịnh.” Tần Ảnh Huân nhìn Phương Vỹ Huyền đi ở phía trước, nhỏ giọng nói.

“Ồ? Đến nhà họ Trịnh?” Tần Hải Minh rõ ràng là hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Xem ra, cậu ta không định giấu tài nữa rồi.”

“Ông nội, cháu có cần làm gì không?” Tần Ảnh Huân hỏi.

“Cháu muốn làm gì?” Tần Hải Minh hỏi ngược lại.

“Cứ thế để cho đại sư Phương đến nhà họ Trịnh sao?” Tần Ảnh Huân ngạc nhiên nói.

“Đương nhiên, đây là quyết định của cậu ta, không ai có thể ngăn được cậu ta.” Tần Hải Minh nói.

“Vậy… Cháu muốn đi theo anh ta học hỏi một ít, ông thấy có được không?” Tần Ảnh Huân do dự hỏi.

“Ha ha ha, dĩ nhiên là được, nhưng mà có lẽ cháu sẽ không học được gì đâu.” Tần Hải Minh cười to nói.



Sau khi cúp điện thoại, Tần Ảnh Huân bước nhanh đuổi theo bước chân của Phương Vỹ Huyền.

Hai người cứ như vậy đi trên đường cái.

Nghĩ đến tình cảnh lát nữa có thể sẽ gặp phải, trong lòng Tần Ảnh Huân hơi căng thẳng, nhưng cũng vô cùng mong đợi.

Anh ta tin Phương Vỹ Huyền có thực lực đấu lại nổi Võ Thánh.

Nói cách khác, đợi lát nữa tới nhà họ Trịnh, anh ta có thể được nhìn thấy trận chiến giữa hai Võ Thánh thật gần.

Võ Thánh đấu với nhau, nhất định sẽ rung trời lệch đất!

Nhưng đồng thời Tần Ảnh Huân cũng có chút lo lắng.

Phương Vỹ Huyền đấu với Đại trưởng lão nhà họ Trịnh, đây là chuyện giữa hai võ giả.

Nhưng mà phía sau Đại trưởng lão nhà họ Trịnh, lại là cả nhà họ Trịnh!

Thế lực của nhà họ Trịnh ở Hoài Bắc, dùng câu một tay che trời để hình dung cũng không quá.

Nếu như vậy, trận chiến lát nữa, sẽ không thể nào có tình cảnh công bằng!

Cho dù Phương Vỹ Huyền có thể thắng được Đại trưởng lão của nhà họ Trịnh, thì cũng sẽ bị những người khác ở nhà họ Trịnh bao vây, thậm chí là cả các thế gia võ đạo lớn ở Hoài Bắc bao vây!

Đến lúc ấy, thì phải làm sao mới phá vỡ được cục diện?

Tần Ảnh Huân càng nghĩ càng sợ, quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền đi ở bên cạnh.

Mà Phương Vỹ Huyền lúc này, sắc mặt cũng vô cùng nặng nề.

Quả nhiên, đại sư Phương cũng cảm thấy chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm đúng không?

Có phải là nên suy nghĩ lại thật kỹ một lần nữa rồi không, rồi mới quyết định hành động như thế nào?

Tần Ảnh Huân căng thẳng mà nhìn Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền đang đi, đột nhiên dừng lại bước chân.

Tần Ảnh Huân cũng lập tức dừng lại theo.

Cuối cùng cũng phải đưa ra quyết định rồi sao?

Kể cả bây giờ có quay đầu đi về, Tần Ảnh Huân cũng sẽ không cho rằng Phương Vỹ Huyền nhát gan hay là sợ phiền toái.

Anh ta biết, kẻ mạnh thực sự đều có sức mạnh lẫn đầu óc.

Trong lịch sử đã từng xuất hiện rất nhiều nhân vật có thực lực mạnh mẽ, nhưng lại không có đầu óc, loại người này được gọi chung là những kẻ lỗ mãng.

Phương Vỹ Huyền quay đầu, nhìn về phía Tần Ảnh Huân, khẽ gãi đầu, hỏi: “Anh biết vị trí cụ thể của nhà họ Trịnh ở đâu không?”

“…” Trong lúc nhất thời Tần Ảnh Huân không đáp lại được gì.

Sau một lát im lặng, điện thoại trong túi quần Phương Vỹ Huyền đột nhiên rung lên.

Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua số điện thoại gọi tới, khẽ nhíu mày, ấn nghe máy.

“Cậu Phương, cuối cùng cậu cũng xuất hiện, dạo gần đây, cả Hoài Bắc đều đang tìm cậu đấy.”

Đầu dây bên kia là một giọng nói dễ nghe.

Giọng nói này rất quen thuộc đối với Phương Vỹ Huyền, Hàn Minh Lý.

“Năng lực tình báo của anh không tồi, tôi chỉ xuống lầu ăn một bữa cơm thôi, mà cũng bị anh biết.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.

“Ha ha, thật ra tôi đã sớm biết nơi ở của cậu, chẳng qua tôi thấy cậu đã lâu như vậy mà không ra khỏi cửa, rất có thể là đang bế quan, cho nên không quấy rầy cậu.” Hàn Minh Lý cười nói.

“Nếu vậy, bây giờ anh tìm tôi làm gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Cậu Phương vừa mới xuất quan, hẳn là còn chưa biết tình hình cụ thể như thế nào đúng không?” Hàn Minh Lý hỏi.



“Tôi biết.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Tốt, nếu cậu đã biết, vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Trước mắt nhà họ Trịnh đang toàn lực truy tìm tung tích của cậu, chỉ cần một người bọn họ có tin tức của cậu, sẽ lập tức ra tay.”

“Tôi biết thực lực của cậu Phương rất mạnh, thậm chí có thể còn sánh ngang với Võ Thánh. Nhưng tôi muốn nói cho cậu chính là, đối thủ của cậu không chỉ có mỗi một Võ Thánh, mà là cả trên dưới nhà họ Trịnh… Lúc quan trọng, các thế gia võ đạo khác ở Hoài Bắc cũng sẽ ra tay giúp đỡ nhà họ Trịnh!” Hàn Minh Lý nói.

“Cho nên tôi hẳn là nên hợp tác với nhà họ Hàn mấy người, cùng đối phó với nhà Trịnh?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Cậu Phương, đây đúng là con đường duy nhất mà cậu có thể đi trước mắt. Đối phó với một thế gia võ đạo, sau lưng cậu cũng nhất định phải có một gia tộc chống lưng, nếu không sẽ không thể địch lại nổi bọn họ.” Hàn Minh Lý nói.

Giọng điệu của anh ta rất tự tin.

Ở trong mắt anh ta, với tình thế trước mắt, chỉ cần Phương Vỹ Huyền là một người có đầu óc, thì sẽ lựa chọn hợp tác với nhà họ Hàn bọn họ.

Nếu không, chỉ có một con đường chết.

“Anh biết địa chỉ cụ thể của nhà họ Trịnh không?”

Trong lúc Hàn Minh Lý đang chờ Phương Vỹ Huyền trả lời, Phương Vỹ Huyền lại đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy.

Hàn Minh Lý sửng sốt một lát, đáp: “Dĩ nhiên là biết.”

“Anh gửi địa chỉ của nhà họ Trịnh vào điện thoại của tôi đi.” Phương Vỹ Huyền nói.

Hàn Minh Lý im lặng một lát, hỏi: “… Anh muốn làm gì?”

“Đến nhà họ Trịnh.” Phương Vỹ Huyền đáp.

Nghe thấy câu này, Hàn Minh Lý im lặng vài giây, mới nói: “Cậu… Chắc chắn muốn đi một mình à?”

“Vậy là đủ rồi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“… Một khi đã như vậy, vậy thì coi như tôi chưa gọi cuộc điện thoại này, chúc cậu may mắn, địa chỉ tôi sẽ gửi cho cậu.” Nói xong, Hàn Minh Lý ngắt máy.

Một phút sau, điện thoại của Phương Vỹ Huyền nhận được một tin nhắn, nội dung tin nhắn là một địa chỉ.

Hoài Bắc, phía bắc thành phố Đông Lâm, biệt thự nhà họ Trịnh.

Sau khi biết địa chỉ, Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn về phía Tần Ảnh Huân, hỏi: “Anh có chắc là muốn đi theo không?”

Tần Ảnh Huân không hề do dự, lập tức đáp: “Chắc! Chỉ cần đại sư Phương anh không ngại…”

Anh ta đi theo Phương Vỹ Huyền, không chỉ là để học tập, mà còn là để yểm trợ.

Nếu Phương Vỹ Huyền thật sự rơi vào tình cảnh khó khăn, Tần Ảnh Huân ở ngay bên cạnh, cũng sẽ có cơ hội giúp một tay.

Tuy rằng thực lực của anh ta kém xa Phương Vỹ Huyền, nhưng sau lưng anh ta, dù sao cũng là nhà họ Tần.

Về việc giúp đỡ Phương Vỹ Huyền, Tần Hải Minh chưa từng dặn dò, nhưng Tần Ảnh Huân biết mình nên làm như vậy.

Lúc ở đảo Cửu Long, nếu không có Phương Vỹ Huyền bên cạnh, thì chỉ sợ là anh ta và Tần Lăng Thường đã lành ít dữ nhiều.

Ơn cứu mạng, nhất định phải trả, đây là nguyên tắc làm người.

“Được rồi, vậy đi thôi.” Phương Vỹ Huyền nói.



Hoài Bắc, nhà họ Hàn.


Hàn Minh Lý bỏ điện thoại xuống, đứng dậy, đi qua đi lại ở trong phòng sách.


Sắc mặt anh ta không ngừng thay đổi, lúc thì nghi ngờ, lúc thì ngạc nhiên, lúc thì lạnh lẽo.


Nhưng rồi cuối cùng, trên mặt anh ta, lộ ra nụ cười.


“Tuy rằng rất có thể mình sẽ mất đi một quân cờ quan trọng, nhưng mà mình cũng có thể mượn cơ hội này để thấy rõ được thực lực của nhà họ Trịnh.” Hàn Minh Lý vuốt cằm, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh: “Nếu cuối cùng được kết quả cả hai bên đều thiệt, vậy thì không thể tốt hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK