Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xác nhận điều này, Đường Thanh Hiền gần như sắp bật khóc.

Không ai nhìn thấy được người đàn ông này, cũng đồng nghĩa với việc, không ai có thể giúp đỡ cô ta!

Dựa theo chiều hướng tình tiết của phim kinh dị, cuối cùng cô ta sẽ bị con quỷ thật sự gϊếŧ chết vào lúc đơn độc một mình…

Nhìn Đường Thanh Hiền nước mắt rưng rưng, Phương Vỹ Huyền chỉ cảm thấy buồn cười.

“Thanh toán đi, rồi còn đi.” Phương Vỹ Huyền nói.

Nghe thấy giọng nói của Phương Vỹ Huyền, Đường Thanh Hiền mới lấy lại tinh thần từ thế giới sợ hãi trong nội tâm.

“À, được.” Đường Thanh Hiền gọi nhân viên phục vụ tới, lấy một tờ tiền mặt từ trong túi xách luôn mang theo bên người ra, đưa vào trong tay của nhân viên phục vụ.

Rồi sau đó, cô ta vội vàng đứng dậy, kéo Phương Vỹ Huyền đi ra ngoài.

Cô ta vẫn luôn cảm thấy trong nhà hàng này thật là u ám, càng ngồi càng thấy không tự nhiên! Lúc này chỉ muốn mau chóng rời đi.

Phương Vỹ Huyền bị Đường Thanh Hiền kéo ra khỏi nhà hàng, lại đi ở lối đi bộ bên ngoài.

Lúc này đang là hai giờ chiều, mặt trời chiếu rọi, nhiệt độ xung quanh không thấp.

Nhưng Đường Thanh Hiền lại cảm thấy cả người rét run.

Cô ta kéo tay Phương Vỹ Huyền, cắm đầu cắm cổ mà đi về phía trước.

Làm sao đây? Làm sao bây giờ!?

Đường Thanh Hiền đầu cũng không dám quay lại, sợ nhìn thấy gã đàn ông kia vẫn còn đi theo phía sau!

“Cô muốn đi đâu?” Sau khi đi được một khoảng, Phương Vỹ Huyền ở phía sau mở miệng hỏi.

Đường Thanh Hiền dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.

Đối với cô ta bây giờ mà nói, Phương Vỹ Huyền là cây cột đáng tin cậy duy nhất.

“Phương Vỹ Huyền, tôi nói với cậu một chuyện, cậu nhất định phải tin tôi.” Sắc mặt Đường Thanh Hiền trắng bệch, nói.

“Chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền hơi nhướng mày, hỏi.

“Vừa, vừa nãy lúc ở nhà hàng, chẳng phải tôi từng hỏi cậu…” Đường Thanh Hiền run giọng nói.

Trong lúc đang nói chuyện , cô ta lơ đãng nhìn lướt qua phía sau Phương Vỹ Huyền, nhìn thấy một bóng người màu đen.

Chính là gã đàn ông đó!

Đường Thanh Hiền cuối cùng không nhịn được nữa, hét lên một tiếng, dúi đầu vào trong lồng ngực Phương Vỹ Huyền, duỗi tay ôm chặt lấy Phương Vỹ Huyền.

“Phương Vỹ Huyền, tôi, tôi nhìn thấy ma!” Đường Thanh Hiền khóc nức nở nói.

Cả người Đường Thanh Hiền đều đang run lên lẩy bẩy, rõ ràng là sợ hãi tới cùng cực.

“Khả năng thừa nhận tâm lý của con nhóc này cũng không mạnh lắm nhỉ.” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.

“Phương Vỹ Huyền, cậu tin tôi đi, có ma thật đấy…” Đường Thanh Hiền khóc thút thít nói.

“Dĩ nhiên là tôi tin, thế giới này vốn đã có ma. Chỉ là, gã đàn ông kia mà cô nhìn thấy, cũng không phải là ma.” Phương Vỹ Huyền bình thản mà nói.

“Hả?” Đường Thanh Hiền ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mà nhìn Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng đẩy Đường Thanh Hiền ra, quay đầu nhìn về phía gã đàn ông mặc đồ đen đứng cách đó không xa, mở miệng nói: “Lợi dụng thuật pháp để dọa người, chơi vui lắm à?”

Gã đàn ông vốn tưởng là Phương Vỹ Huyền không nhìn thấy gã ta.

Nhưng mà lời nói của Phương Vỹ Huyền, lại khiến cho sắc mặt gã ta thay đổi.

“Sao nó có thể nhìn thấy mình chứ? Rõ ràng mình đã dùng thuật giấu hình mà!” Trong lòng gã đàn ông hoảng hốt.

Nhưng gã ta rất nhanh đã phản ứng lại.

Thuật giấu hình là bí pháp mà Thánh Nữ dạy cho gã ta, chắc chắn sẽ không có vấn đề!

Đối phương chỉ là đang thùng rỗng kêu to mà thôi!

Chỉ cần gã ta không lên tiếng, thì sẽ không bại lộ bản thân!

“Còn tưởng là tao không nhìn thấy mày à? Vậy thì được rồi.” Khóe môi Phương Vỹ Huyền gợi lên một nụ cười giễu cợt, châm chọc tươi cười, bàn tay vung một chưởng về phía trước.

Gã đàn ông lập tức cảm nhận được một sức lực kéo gã bay về phía trước!

“Phụt!”

Gã đàn ông dùng tư thế chó gặm bùn mà ngã gục ở trước người Phương Vỹ Huyền, máu mũi giàn giụa.

Gã ta ngẩng đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Phương Vỹ Huyền.

“Chơi vui không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Gã đàn ông giãy giụa muốn đứng dậy, lại không thể nhúc nhích được chút nào!

Một sức lực mạnh mẽ đè nặng ở trên người gã ta, lại còn càng lúc càng nặng!

Lúc này, gã đàn ông sao còn không biết, lần này gã ta đã đá trúng ván sắt rồi!



Phương Vỹ Huyền trước mặt, thật sự có thể nhìn thấy gã ta, hơn nữa thực lực còn vượt xa gã ta!

Gã ta cố gắng ngẩng đầu, xin tha nói: “Đại, đại sư, tôi chỉ nhất thời choáng váng đầu óc, xin anh hãy tha cho tôi một lần…”

“Tha cho mày một lần? Mày hỏi cô ấy có đồng ý hay không.”

Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn về phía Đường Thanh Hiền sửng sốt ở bên cạnh.

Lúc này Đường Thanh Hiền còn chưa phản ứng lại, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì.

Trước đó không phải Phương Vỹ Huyền không nhìn thấy gã đàn ông này sao? Sao đột nhiên lại ra tay?

“Mày dọa người ta sợ tới mức khóc sưng cả mắt, sao tao có thể dễ dàng tha cho mày được?” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.

Lúc nói chuyện, áp lực đè nặng ở trên người gã đàn ông, lại nặng vài phần!

Gã đàn ông phát ra một tiếng kêu to đau đớn.

Bởi vì đang là giữa trưa, đường phố này hoàn toàn không có người khác đi ngang qua.

Thế nên, tiếng kêu to của gã đàn ông, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

“Đại, đại sư, tôi là trợ lý của Vu Thần Giáo, xin anh hãy nể mặt của giáo chủ, tha cho tôi một lần!”

Gã đàn ông biết còn tiếp tục như thế này nữa, thì gã ta dù không chết cũng sẽ tàn phế!

Cho nên, gã ta chỉ có thể thử hết tất cả các cách để trốn thoát.

Nếu như đúng lúc Phương Vỹ Huyền biết Vu Thần Giáo, nói không chừng sẽ bỏ qua cho gã ta!

Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời của gã đàn ông, áp lực đè ở trên người, đột nhiên nhẹ đi không ít.

“Mày là người của Vu Thần Giáo?” Phương Vỹ Huyền hơi nhướng mày, hỏi.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi là trợ lý chi nhánh Nam Đô của Vu Thần Giáo, tôi tên Lương Quý Niên.” Gã đàn ông liên tục gật đầu, nói.

“Chi nhánh Nam Đô ư…” Phương Vỹ Huyền trầm ngâm một lát.

Lương Quý Niên biết lời nói của mình có hiệu quả.

Phương Vỹ Huyền, quả nhiên biết Vu Thần Giáo!

“Đại sư… Tôi thật sự biết lỗi rồi, xin anh hãy nể mặt của Vu Thần Giáo, tha cho tôi đi.” Lương Quý Niên rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói.

Nể mặt Vu Thần Giáo?

Trên mặt Phương Vỹ Huyền lộ ra nụ cười, nói: “Được thôi, mày chỉ cần trả lời tao mấy câu hỏi, tao sẽ tha cho mày.”

“Vâng! Vâng! Tôi nhất định sẽ biết gì đáp nấy!” Sắc mặt Lương Quý Niên vui vẻ, nói.

“Địa chỉ chi nhánh Nam Đô của chúng mày ở đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Ở, ở…” Sắc mặt Lương Quý Niên thay đổi.

Gã ta không ngờ tới, Phương Vỹ Huyền vừa mở miệng hỏi, lại hỏi đúng nội dung trong giáo nghiêm khắc yêu cầu không được lộ ra cho người ngoài!

Nhất là hai ba tháng gần đây, lệnh cấm càng thêm nghiêm khắc.

Nhưng trước mắt nếu như không trả lời câu hỏi của Phương Vỹ Huyền, gã ta sẽ phải ăn trọn đau khổ!

“Ở trong một ngọn núi ở vùng ngoại thành Nam Đô!”

Sau khi lựa chọn một hồi, Lương Quý Niên hàm hồ mà đáp.

Phương Vỹ Huyền biết Lương Quý Niên đang nói hàm hồ, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy trụ sở của Vu Thần Giáo chúng mày ở đâu?”

“Cái này, cái này thì tôi thật sự không biết… Tôi chỉ là trợ lý của một chi nhánh, chức vị ở trong giáo rất thấp…” Mặt Lương Quý Niên lộ vẻ đau khổ, nói.

“Thôi được, câu hỏi cuối cùng, sao mày lại muốn đóng giả quỷ đi dọa người?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này, Lương Quý Niên theo bản năng mà liếc mắt nhìn Đường Thanh Hiền đứng ở bên cạnh Phương Vỹ Huyền một cái.

Nói thật, gã ta giả quỷ dọa Đường Thanh Hiền, hoàn toàn là nhất thời sinh lòng tham.

Ngay từ đầu, gã ta cũng chỉ là muốn xem thử nhan sắc của Đường Thanh Hiền mà thôi.

Nhưng sau đó Đường Thanh Hiền muốn gọi người phục vụ đuổi gã ta đi, gã ta mới dùng kế, áp dụng thuật giấu hình mới học gần đây.

Sau khi giấu hình thì hiệu quả cực kỳ rõ ràng, Đường Thanh Hiền bị dọa sợ tới mức bảy hồn mất sáu phách.

Rồi sau đó, hứng thú của Lương Quý Niên cũng tăng lên, đi theo phía sau Đường Thanh Hiền, muốn tìm được cơ hội cô ta đi một mình, bắt lấy cô ta…

Nhưng suy nghĩ này, bất kể thế nào cũng không thể nói ra.

Phương Vỹ Huyền trước mắt, nếu không phải bạn trai của cô gái này, thì chỉ sợ cũng là vệ sĩ linh tinh.

Nói ra suy nghĩ thật sự, chắc chắn sẽ rước tới một trận tra tấn.

“Tôi, tôi chỉ là vừa mới học được thuật pháp ẩn thân, muốn dùng thử một chút, tuyệt đối không có ác ý…” Lương Quý Niên thật cẩn thận mà nói.

“Thuật pháp này là ai dạy cho mày?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Là, là Thánh Nữ trong giáo của chúng tôi.” Lương Quý Niên đáp.



“Thánh Nữ?” Mày Phương Vỹ Huyền nhăn lại.

Lương Quý Niên nhận ra mình lại nói lỡ miệng.

Có điều, Phương Vỹ Huyền cũng không hỏi tiếp về chuyện này, điều này làm cho gã ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Đại sư, tôi đã trả lời hết câu hỏi của anh rồi, anh có thể thả tôi đi không?” Lương Quý Niên hy vọng đầy cõi lòng mà hỏi.

“Dĩ nhiên là không được.” Phương Vỹ Huyền khẽ lắc đầu: “Ba câu trả lời của mày, không câu nào là thật, mày còn muốn chạy?”

Lúc nói chuyện, Phương Vỹ Huyền đã ngồi xổm người xuống.

“Tôi…” Sắc mặt Lương Quý Niên hoàn toàn thay đổi, đang định nói chuyện.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền vươn một ngón tay phải, điểm ở trên trán Lương Quý Niên.

Đầu ngón tay chợt lóe qua ánh sáng trắng.

Ánh mắt của Lương Quý Niên, lập tức trở nên dại ra.

Phương Vỹ Huyền đi vào bên trong linh hồn của Lương Quý Niên, thu nhặt ký ức của gã ta.

Rất nhanh, Phương Vỹ Huyền đã nhìn thấy từng bức tranh.

Ngoại trừ một vài chuyện lặt vặt trong cuộc sống ra, có mấy mảnh ký ức mấu chốt, chính là ký ức lúc Lương Quý Niên gia nhập Vu Thần Giáo, còn có cả ký ức một hội nghị trong giáo gần đây nữa.

Đoạn ký ức thứ nhất không có giá trị gì, mà đoạn ký ức thứ hai, lại khiến cho Phương Vỹ Huyền khá để ý.

Trong đoạn trí nhớ này, Lương Quý Niên đứng ở trong một đám giáo chúng ăn mặc giống như gã ta.

Mà phía trước bọn họ, có hai người áo tím đang đứng.

Mà giữa hai người áo tím này, lại có một bóng người khác đang đứng.

Người này mặc áo dài màu trắng thuần, đưa lưng về phía mọi người.

Từ dáng người có thể thấy, người này là nữ.

“Gần đây Thánh Nữ sẽ chấp hành một nhiệm vụ khá quan trọng ở Nam Đô. Mọi người chú ý, trong khoảng thời gian này, tuyệt đối không được làm bại lộ thân phận của các người! Bất kể là lúc nào hay ở đâu, đối mặt với bất kỳ kẻ nào! Trừ phi đối phương là thành viên trong giáo, nếu không thì tuyệt đối không được lộ ra bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Giáo!” Một người áo tím trong đó mở miệng nói.

“Còn nữa, Thánh Nữ có đôi lúc có thể sẽ cần các người trợ giúp, bất kể cô ấy ra mệnh lệnh gì, các người đều phải lập tức chấp hành! Tuyệt đối không được chậm trễ!” Người áo tím tiếp tục nói.

“Đã rõ!”

Những người ở đây cùng đồng thanh đáp.

“Được rồi! Tiếp theo, Thánh Nữ sẽ truyền thụ cho các người một môn thuật pháp, các người nhất định phải nghe cho kỹ…” Người áo tím tiếp tục nói.

Rồi sau đó, chính là Thánh Nữ kia mở miệng nói chuyện.

Giọng nói của cô ta nghe ra khá trung tính, giống như là đã qua ngụy trang.

Mà lời nói của cô ta, tất cả đều liên quan đến khẩu quyết của môn thuật giấu hình kia.

Sau khi truyền thụ xong môn thuật pháp này, Thánh Nữ rời đi.

Từ đầu đến cuối, cô ta đều không hề xoay người, lộ ra khuôn mặt của mình.

Sau khi xem xong đoạn ký ức này, Phương Vỹ Huyền lại tùy ý mà quét qua ký ức khác của Lương Quý Niên.

Từ trong trí nhớ vụn vặt đó, Phương Vỹ Huyền biết, ở chi nhánh Nam Đô có rất nhiều người được gọi là trợ lý giống như Lương Quý Niên.

Những trợ lý này ở trong thế giới trần tục, đều coi như là những người có danh dự uy tín.

Có người là Tổng Giám đốc của công ty, có người là nhân tài của ngành sản xuất tài chính…

Ví dụ như Lương Quý Niên, là ông chủ của một công ty nội thất.

Những trợ lý này phân bố khắp các ngành các nghề, nếu tập hợp lại thì tác dụng cũng không thể nói là nhỏ.

Đây có lẽ cũng là theo như lời của người áo tím kia, lý do Thánh Nữ có thể sẽ cần sự trợ giúp của những người này.

Phương Vỹ Huyền xóa ký ức ngày hôm nay của Lương Quý Niên, rồi sau đó thu hồi thần thức.

Anh đứng dậy, một cước đá bay Lương Quý Niên ra ngoài.

Lương Quý Niên ngã trên mặt đất, lập tức ngất đi, máu mũi chảy đầy mặt.

“Đi thôi.”


Phương Vỹ Huyền nói với Đường Thanh Hiền, đồng thời xoay người rời đi.


Thánh Nữ…


Phương Vỹ Huyền vừa đi, vừa nhớ lại bóng lưng màu trắng ở trong trí nhớ kia của Lương Quý Niên.


Bóng dáng này, không hiểu sao lại cho anh một cảm giác quen thuộc.


Là ai?


Phương Vỹ Huyền đi được vài bước, mày đang nhăn lại đột nhiên giãn ra.


Thì ra là cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK