Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Vỹ Huyền lập tức gọi điện thoại cho Hạ Kiều Y.

“Bây giờ người kia đang ở đâu?” Điện thoại vừa kết nối, Phương Vỹ Huyền đã hỏi.

“… Anh muộn ba ngày rồi, người kia lại biến mất lần nữa.” Hạ Kiều Y đáp.

Đúng là Hạ Kiều Y đã gửi tin nhắn cho Phương Vỹ Huyền vào ba ngày trước.

Chỉ là lúc ấy Phương Vỹ Huyền đang bận luyện hóa viên kết tinh tu vi kia, không rảnh quan tâm.

Lại biến mất lần nữa?

Phương Vỹ Huyền nhíu chặt mày, hỏi: “Sao lại thế này?”

“Sau khi liên tục gϊếŧ chết ba mươi bốn người, người đó đã im hơi lặng tiếng trong nhiều tuần, đến tận ba ngày trước, anh ta mới có ý đồ gϊếŧ người tiếp.”

“Vào lúc này, có một người qua đường chính mắt nhìn thấy hành hung của anh ta, lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát Nam Đô và hiệp hội Võ Đạo lập tức có hành động, cử người đuổi đến hiện trường.”

“Lúc họ đến hiện trường, người kia cũng chưa bỏ trốn.” Nói đến đây, Hạ Kiều Y dừng lại một chút.

“Có nhiều người đuổi tới hiện trường như vậy, tại sao không bắt lấy anh ta?” Phương Vỹ Huyền hỏi.


“Những người đuổi tới hiện trường… Đều bị gϊếŧ chết. Bao gồm hai tông sư võ đạo mà hiệp hội Võ Đạo cử ra… Tất cả đều bị người đó dùng lửa màu tím để thiêu thành tro.” Giọng điệu Hạ Kiều Y pha chút hoảng sợ.

Nhớ lại những thi thể hóa thành than đen đó, cô ấy chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Trong hành động bắt giữ lần này, cảnh sát cử ba đội tổng cộng mười lăm người, hiệp hội Võ Đạo cử hai Tông Sư và bốn Bán Bộ Tông Sư.

Tổng cộng hai mươi mốt người, tất cả đều tử vong tại chỗ, còn chẳng kịp có cơ hội gọi cứu viện!

Sau khi chuyện này xảy ra, cho dù là hiệp hội Võ Đạo hay là cảnh sát Nam Đô cũng đều cảm thấy tức giận, trực tiếp ban hành lệnh truy nã, treo giải thưởng ai bắt được người này trong phạm vi cả Hoa Hạ!

Nghe Hạ Kiều Y nói xong, Phương Vỹ Huyền trở nên im lặng.

Một người làm việc nhất định phải có mục đích.

Tên truyền nhân Tử Viêm Cung kia không màng nguy hiểm, không ngừng gϊếŧ người, rốt cuộc vì lý do gì?

“Có điều, cũng không phải là không hề có manh mối. Lần này, ít nhất chúng ta đã có được đặc điểm dung mạo và cơ thể người này.” Hạ Kiều Y bổ sung thêm.

“Đặc điểm dung mạo và cơ thể?” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền sáng lên.


Có được hai thông tin này, độ khó trong công cuộc tìm người của anh sẽ hạ thấp hơn nhiều.

“Đúng vậy, lần này video giám sát cuối cùng đã ghi lại được hình ảnh rõ ràng. Tôi có thể gửi hình ảnh đó cho anh. Nhưng mà… Có thể là người này đã rời khỏi Nam Đô.” Hạ Kiều Y nói.

Ngày đó, sau khi xảy ra vụ thảm án, cả Nam Đô đều bắt đầu trạng thái cảnh giác cao độ, cảnh sát dốc hết sức, đồng thời hiệp hội Võ Đạo cũng phái ra mười mấy võ giả đi dùng tìm người này trong phạm vi cả Nam Đô, dùng từ đào ba tấc thước để hình dung cũng không quá.

Nhưng tiếc là bỏ công bỏ sức nhiều như vậy, nhưng vẫn không tìm dược người này.

“Các cô đã có được dung mạo anh ta, tại sao còn không thể nào xác định được thân phận anh ta?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày hỏi.

“Cảnh sát Nam Đô đã tiến hành so chiếu mặt người trên toàn hệ thống Hoa Hạ, không phát hiện bất kỳ một người nào có khuôn mặt có độ tương tự vượt quá năm mươi phần trăm khuôn mặt trong hình ảnh.”

“Nói cách khác, người này không tồn tại… Còn có một khả năng lớn đó là khuôn mặt trong hình ảnh, không phải khuôn mặt thật của anh ta.” Hạ Kiều Y nói.

Thay đổi khuôn mặt?

Phương Vỹ Huyền càng nhíu chặt mày hơn, nói: “Cô gửi hình ảnh cho tôi xem thử.”

Cúp điện thoại không bao lâu, Hạ Kiều Y đã gửi đến một video giám sát dài khoảng ba mươi giây.

Sau khi mở video, Phương Vỹ Huyền đã nhìn thấy chính giữa video, xuất hiện bóng dáng cô độc của một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh ta mặc đồ rất bình thường, nhìn thoáng qua hoàng toàn không giống một võ giả, mà giống một sinh viên bình thường hơn.

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền dần trở nên lạnh lẽo, nhìn vào khuôn mặt anh ta.

Độ phân giải của video này rất cao, Phương Vỹ Huyền có thể nhìn thấy khuôn mặt của người trong video.



Rất bình thường, không khác gì với những người qua đường khác.

Nhưng nhìn kỹ thì có chút bất thường.

Đôi mắt của người này, qua video, nó chỉ có mỗi tròng đen, không có tròng trắng.

Giống hệt trạng thái của Tiêu Bắc Thạnh lúc bị bám vào người như đúc!

Sau khi nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của người này, Phương Vỹ Huyền có thể chắc chắn một trăm phần trăm người này đã bị linh hồn của dư nghiệt Tử Viêm Cung bám vào người!

“Người bị bám vào này có lẽ chính là người anh em đồng môn mà Tiêu Bắc Thạnh đã nói lúc trước nhỉ?” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ, ánh mắt càng thêm lạnh băng.

Rốt cuộc trốn đi đâu?

Nếu có thể bắt được người này, Phương Vỹ Huyền nhất định có thể moi được cái gọi là đại kế sống lại của Tử Viêm Cung trong miệng anh ta.

Chẳng qua, một người có thực lực tu sĩ, nếu đã cố tình muốn ẩn nấp, vậy rất khó tìm được anh ta.

Phương Vỹ Huyền đã đánh mất một cơ hội tốt.

Trước mắt, điều anh thể làm chỉ có chờ đợi.

Người này mạo hiểm mà liên tục gϊếŧ nhiều người như vậy, nhất định phải có mục đích của mình, chắc chắn anh ta sẽ không dừng tay.

“Lần tới, anh sẽ không chạy thoát đâu.” Phương Vỹ Huyền nhét điện thoại vào trong túi quần, ánh mắt lóe lên sát ý.



Phương Vỹ Huyền đi dạo một vòng cung Sương Hàn, gặp được không ít học trò nữ.

Những học trò này nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, trong ánh mắt lóe lên chút kỳ lạ, và ngập tràn tò mò.

Cung Sương Hàn chỉ nhận học trò nữ, đồng thời cũng hiếm khi cho đàn ông đi vào cung Sương Hàn.

Đối với rất nhiều học trò mà nói, từ sau khi gia nhập cung Sương Hàn, các cô chưa từng nhìn thấy đàn ông trong cung Sương Hàn!

Hơn nữa, các cô còn nghe thấy nhóm đàn chị đi rèn luyện trở về nói người đàn ông này có quan hệ không bình thường với cô giáo của họ…

Dưới những ánh mắt nhìn chăm chú, Phương Vỹ Huyền đi tới trước cửa phòng Tô Diêu Lăng.

Sát cửa phòng, có một học trò nữ có khuôn mặt xinh đẹp đang đứng.

“Phương…” Cô học trò này cũng là một thành viên trong đội rèn luyện, đương nhiên nhận ra Phương Vỹ Huyền.

Chỉ là bất ngờ cô ấy không biết phải xưng hô với Phương Vỹ Huyền như thế nào.

“Gọi tôi là Phương Vỹ Huyền là được.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“… Anh Phương, cô giáo đang tĩnh tu ở bên trong, nếu anh có việc gấp cần tìm cô giáo thì…” Đương nhiên cô học trò này không dám gọi thẳng tên Phương Vỹ Huyền, mà dùng cách gọi cung kính.

“Két!”

Nhưng cô ấy còn chưa dứt lời, cánh cửa phía sau đã bị đẩy ra.

Tô Diêu Lăng mặc áo bào trắng đi ra khỏi phòng.

“Cô.” Cô học trò kia lập tức cúi đầu hành lễ với Tô Diêu Lăng.

“Anh Vũ, anh xuất quan rồi à.” Tô Diêu Lăng khẽ cười nói.

“Đúng ra mà nói, lần này tôi không được coi là bế quan… Có cái gì ăn được không?” Phương Vỹ Huyền bụng đói cồn cào, hỏi.

Tô Diêu Lăng sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười nhạt, nói: “Đương nhiên là có, đi theo em.”

Phương Vỹ Huyền đi theo phía sau Tô Diêu Lăng, mới phát hiện ra mái tóc màu xanh của cô ấy ngắn đi không ít.

Mái tóc vốn dài tới eo, bây giờ chỉ đến ngang vai.



“Cô cắt tóc?” Phương Vỹ Huyền đi bên cạnh Tô Diêu Lăng, hỏi.

“Ừ, không phải lúc trước anh nói tóc dài quá không tốt sao?” Tô Diêu Lăng nhìn Phương Vỹ Huyền, nói.

“Lúc ấy tôi chỉ đưa ra vấn đề ví dụ, cô cũng không cần coi nó là thật.” Phương Vỹ Huyền gãi đầu, nói.

“Vậy anh Huyền cảm thấy em để tóc ngắn đẹp không?” Tô Diêu Lăng hơi nhúy mày, khuôn mặt tỏ vẻ nghịch ngợm, nói.

Phương Vỹ Huyền không nói gì, nhìn lướt qua từ đầu đến chân Tô Diêu Lăng.

Bị ánh mắt nghiêm túc nhìn kỹ lướt qua, làm Tô Diêu Lăng cảm thấy không biết phải làm sao, khuôn mặt trở nên đỏ ửng.

Mấy giây sau, Phương Vỹ Huyền thở ra một hơi, không nói gì.

Sắc mặt Tô Diêu Lăng hơi thay đổi, trong lòng cảm thấy nặng nề.

“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang cảm thán thời gian trôi nhanh quá thôi.” Phương Vỹ Huyền nói: “Cô để tóc dài hay ngắn đều không có vấn đề, đều đẹp.”

Tô Diêu Lăng cúi đầu, không nói gì.



Tô Diêu Lăng dẫn Phương Vỹ Huyền vào nhà ăn của cung Sương Hàn, đây là nơi học trò của cung Sương Hàn ăn cơm.

Phương Vỹ Huyền ngồi xuống một bàn cơm, trước mặt anh để một đĩa khoai tay và khoai lang hấp nhuyễn.

“Bình thường các cô chỉ ăn mấy thứ này?” Phương Vỹ Huyền ngước nhìn Tô Diêu Lăng trước mặt, hỏi.

Tô Diêu Lăng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Dạ, đây là quy tắc mà cô giáo thế hệ trước định ra.”

“Quy tắc này nên sửa đi thôi.” Phương Vỹ Huyền thở dài, cầm lấy một củ khoai tây lên rồi ăn.

Anh thật sự quá đói bụng, có ăn đã không tệ rồi.

Tô Diêu Lăng ngồi ở đối diện Phương Vỹ Huyền, lẳng lặng nhìn Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền ăn khoai lang, đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Thiên Tinh Môn và Vu Thần Giáo thế nào?”

“Sau hôm đó, các tông môn lớn ở Hoài Bắc đều cử đại diện ra phối hợp với nhau san bằng Thiên Tinh Môn.” Trong ánh mắt Tô Diêu Lăng lóe lên phẫn nộ, nói: “Nguyên nhân chưởng môn Thiên Tinh Môn hợp tác với Vu Thần Giáo, chỉ vì muốn giành túi trữ vật trên người võ giả kiếm lời…”

“Ông già này thế nào?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Nghe nói bị những đại diện của các tông môn lớn phẫn nộ đó đánh chết.” Tô Diêu Lăng nói.

“Làm không tệ.” Phương Vỹ Huyền đưa ra lời bình.

“Ông ta cho rằng hiệp hội Võ Đạo sẽ giữ lại mạng ông ta, nhưng không ngờ rằng hiệp hội Võ Đạo vốn chẳng dám ngăn cản đại diện các tông môn lớn đang phẫn nộ ngút trời kia.” Tô Diêu Lăng khẽ lắc đầu, nói.

“Vu Thần Giáo thì sao? Xử lý như thế nào?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Tô Diêu Lăng nhíu mày, nói: “Về Vu Thần Giáo… Bên phía hiệp hội Võ Đạo tỏ vẻ phải điều tra sâu, trước mắt chưa có thông báo mới.”

Thái độ xử lý Vu Thần Giáo của hiệp hội Võ Đạo Hoài Bắc có hơi kỳ lạ.

Viên Triều Luân là giáo chủ áo đen của Vu Thần Giáo, có địa vị cực cao, thậm chí có thể nói là nhân vật nòng cốt của Vu Thần Giáo.

Ông ta là người dẫn đầu gây ra hành vi tàn sát võ giả, hành vi phạm tội này hoàn toàn đủ gán Vu Thần Giáo vào tông môn tà tu.

Nhưng hiệp hội Võ Đạo Hoài Bắc lại chậm chạp không đưa ra quyết định xử lý, chỉ lên tiếng giải thích với các tông môn lớn đang phẫn nộ: “Sự kiện Trụy Tiên Cốc, trước mặt còn chưa xác định là hành vi cá nhân của Viên Triều Luân, hay là hành động của cả giáo hội. Cần phải điều tra sâu, đến lúc đó mới đưa ra quyết định xử lý.”

Bây giờ đã qua chín ngày, bên phía hiệp hội Võ Đạo Hoài Bắc vẫn chưa có bất kỳ động thái hành động nào.


“Xem ra Vu Thần Giáo có bối cảnh rất sâu, còn có thể phủi sạch quan hệ trong chuyện này.” Phương Vỹ Huyền nói.


Vào ba ngàn năm trước, nếu có ai dám làm ra hành động như Viên Triều Luân thì tông môn, người nhà, thậm chí bạn bè của người đó đều bị liên lụy!


“Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Trụy Tiên Cốc, nếu như hiệp hội Võ Đạo Hoài Bắc không có hành động gì, đương nhiên các tông môn lớn sẽ tự phát liên hợp lại thảo phạt Vu Thần Giáo.” Tô Diêu Lăng nói.


Nhưng vào lúc này, một nữ học trò lại chạy tới, sắc mặt không quá tốt nói với Tô Diêu Lăng: “Cô giáo, người đàn ông kia lại tới nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK