Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chưởng này gần như đã ngưng tụ tất cả chân khí trong cơ thể bọn họ.

“Ầm!”

Hai luồng chân khí đánh mạnh vào ngay chính giữa phần đầu Thôn Thiên Kình, tạo ra tiếng vang không lớn không nhỏ.

Nhưng, nó cũng chỉ là tiếng vang mà thôi.

Con Thôn Thiên Kình không bị tổn thương chút nào, nó lại chìm xuống đáy biển lần nữa.

Mặt biển lại yên tĩnh hơn.

“Mau lùi ra phía sau!”

Lúc này, đạo nhân Bạch đang thi triển bí pháp, la lớn.

Sắc mặt hai gã Tông Sư hơi biến sắc, quay người muốn chạy.

“Gào!”

Lúc này, Thôn Thiên Kình lại phóng vọt lên từ dưới đáy biển.

Mà lần này nó nhắm về đảo nhỏ nhảy lên!

Trên bầu trời, nó há to cái miếng to khổng lồ sâu không thấy đáy, chỉ là một màu đen đặc của nó!

Gần như chỉ trong chớp mắt, nó đã vọt tới trước mặt hai gã Tông Sư.

“Á…”

Hai gã Tông Sư chỉ vừa phát ra tiếng kêu thảm thì đã bị cái miệng khổng lồ của Thôn Thiên Kình bao phủ.

Nửa người Thôn Thiên Kình nằm ở trên bờ, nửa người còn lại nằm dưới biển.

Sau khi nuốt xong hai gã Tông Sư nó đột nhiên phẫy đuôi chìm xuống biển lần nữa.

Sắc mặt đạo nhân Bạch tái mét, trong miệng niệm quyết, tiếp tục thi triển bí pháp.

Lúc này mọi người trên đảo đều sợ hãi đến ngây người.

Hai người đó là võ đạo Tông Sư, thế mà đã chết, còn chẳng có cơ hội để giãy giụa!

Những người phàm như bọn họ chẳng phải càng không có cơ hội sống sao?

Nghĩ như vậy, có không ít người cảm thấy tay chân lạnh băng, trước mắt biến thành màu đen, gần như muốn ngất xỉu.

Hàm răng Trần Diệc Khang va vào nhau cầm cập, anh ta không ngờ mình sẽ gặp chuyện này.

Nhưng đáng sợ nhất đó là bây giờ không có ai có thể cứu anh ta.

Ở trước mặt Thôn Thiên Kình, danh hiệu võ đạo Tông Sư nhỏ bé giống như con kiến, đến cả cơ hội chống cự cũng chẳng có.

“Tôi không muốn chết đâu…” Hai chân Trần Diệc Khang run lên, vô cùng hoảng sợ.

Sau khi Thôn Thiên Kình chìm xuống đáy biển, mặt biển lại trở nên tĩnh lặng lần nữa.

Không có ai ôm tâm lý may mắn, bọn họ đều biết Thôn Thiên Kình đang chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.

Rất nhanh, Thôn Thiên Kình sẽ đâm vào đảo nhỏ lần nữa.

Mà lần này, rất có thể hòn đảo sẽ chìm xuống.

Chẳng qua, lần này Thôn Thiên Kình chìm xuống biển lâu hơn những lần trước.

Hai, ba phút sau, Thôn Thiên Kình mới lộ đầu ra lần nữa.

Mà lần này, đạo nhân Bạch đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Nghiệt súc! Nhanh chóng cút đi!” Đạo nhân Bạch gầm lên một tiếng, ông ta kẹp lá bùa ở giữa ngón tay, chỉ lên trên trời.

“Mượn sức mạnh của sấm sét, chém nát vạn vật trên thế gian!”

Ánh mắt đạo nhân Bạch rất sắc bén, tấm bùa giữa ngón tay đã bốc cháy.

“Đùng!”

Trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện mấy đòn sấm sét màu tím!

Mấy luồng sấm sét màu tím có sức mạnh kinh khủng đột nhiên bổ xuống cơ thể Thôn Thiên Kình, phát ra tiếng vang bùm bùm!

“Gào!”

Dường như Thôn Thiên Kình cảm nhận được đau đớn, đong đưa hai vây cá, gào rống lên!

“Thuật pháp của đạo nhân Bạch có hiệu quả!” Mọi người trên đảo đều vui vẻ.

“Đạo nhân Bạch không hổ danh là đại sư thuật pháp nổi tiếng của Hoài Bắc, lại còn có thể kéo được sấm sét đến! Quá là tài giỏi.”

“Dùng sấm sét đánh chết con quái vật này!”

“Chúng ta được cứu rồi!”

Mọi người đều vui vẻ nhảy nhót hoan hô.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên tia sấm tím trên bầu trời biến mất.

Thôn Thiên Kình lại chìm xuống đáy biển lần nữa.

Sắc mặt đạo nhân Bạch nặng nề.

Ông ta hy vọng lúc này có thể dẫn động thiên lôi, có thể làm con Thôn Thiên Kình này cảm thấy sợ hãi, sau đỏ bỏ đi.

Nếu thất bại, thì ông ta không còn cách nào khác nữa.

Lá bùa dẫn sấm cần rất nhiều sức, ông ta không đủ sức sử dụng nhiều lần.

“Ầm!”

Trong lúc đạo nhân Bạch đang suy nghĩ, Thôn Thiên Kình lại nhảy lên khỏi đáy biển lần nữa, đôi mắt đỏ au của nó lập lòe!

Vào lúc này, nó phóng về phía đạo nhân Bạch!

Sắc mặt đạo nhân Bạch hơi thay đổi, lập tức xoay người lùi ra phía sau!

Ông ta phản ứng rất nhanh, nhưng mà tốc độ của Thôn Thiên Kình cũng rất nhanh!

Cái miệng to sâu hoắm đã mở ra, đạo nhân Bạch đã bị cái miệng khổng lồ bao trùm lấy.

Lúc này, đạo nhân Bạch quyết tâm, đột nhiên cắn đầu lưỡi chảy máu tươi, đồng thời bàn tay lại rút ra một lá bùa nữa.

Lá bùa lập tức bốc cháy.

“Gầm!”

Thôn Thiên Kình ngậm miệng lại.

Đạo nhân Bạch vốn đã nằm trong miệng Thôn Thiên Kình, đột nhiên đã xuất hiện ở cách đó một trăm mét.

Thôn Thiên Kình ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một tiếng, rồi lại nhảy xuống biển lần nữa.

Sắc mặt đạo nhân Bạch đã trắng bệch, đi chầm chầm về phía mọi người ở trên đảo.

“Đạo nhân Bạch…” Trần Diệc Khang nhìn thấy trong miệng đạo nhân Bạch đầy máu, trên mặt thì trắng bệch.

Đám người một phút trước còn hoan hô nhảy nhót, lúc này đều rơi vào tuyệt vọng.

Con quái vật này bị sấm sét đánh thế mà còn chẳng chết, họ còn cách nào đây?

Tất cả bọ họ đều sẽ phải chết ở đây!

“Đạo nhân Bạch, còn có cách nào khác không?” Trần Diệc Khang cất giọng run rẩy, hỏi.

Nét mặt đạo nhân Bạch đầy sầu thảm, râu bạc bị máu chảy từ trong miệng ra nhuộm đỏ.

“Còn một biện pháp cuối cùng, vừa rồi tôi nhận ra sau khi nó nuốt hai gã Tông Sư, tần suất con Thôn Thiên Kình này đập vào hòn đảo đã giảm xuống… Dường như, không còn vội vàng như vậy.”

“Nói cách khác, con Thôn Thiên Kình này có thể ăn no…”

“Chúng ta muốn chạy trốn khỏi nơi này, chỉ có một cách… Đó chính là cho con Thôn Thiên Kình này ăn no.”

Đạo nhân Bạch gằn giọng, nói.

Nghe thấy đề nghị này, sắc mặt mọi người quanh đó đều thay đổi.

Nhưng trong mắt Trần Diệc Khang lại lóe lên tia hy vọng.

Đây là một cách tốt!

Chỉ cần Thôn Thiên Kình ăn no, nó sẽ bỏ đi!

Trần Diệc Khang xoay người, nhìn về phía mọi người đứng một bên, nói: “Lúc trước nhà họ Trần đã cho các người nhiều chỗ tốt như vậy, bây giờ đã đến lúc các người báo đáp.”

Nét mặt những đại biểu từ các dòng họ đều rất khó coi.

Không ngờ Trần Diệc Khang lại muốn dùng họ để lót no bụng Thôn Thiên Kình?

“Cậu chủ Trần, sao cậu có thể…” Một người đàn ông đang định nói.

“Im miệng! Bây giờ không phải lúc tôi trưng cầu ý kiến các người! Các người có thể không phục, nhưng đừng trách tôi không khách sáo!” Giọng nói Trần Diệc Khang lạnh như băng, ánh mắt đầy tàn nhẫn.

Chỉ cần có thể giữ được mạng của anh ta, cho dù tất cả người ở đây đều chết thì cũng không vấn đề gì.

“Có thể rút thăm, rồi từng người đi về phía bờ biển, cho đến tận khi nào Thôn Thiên Kình ăn no rời khỏi vị trí, vậy thì có thể giảm hy sinh xuống mức thấp nhất.” Đạo nhân Bạch nói nói.

“Từ từ… Đầu tiên không cần rút thăm, để ông ta đi!” Đột nhiên Trần Diệc Khang nhớ tới Phương Vỹ Huyền, quay đầu, để lộ nụ cười lạnh như băng.

“Anh…” Tần Lăng Thường tức giận đến run bần bật.

Đã là lúc này rồi mà Trần Diệc Khang còn nghĩ tới việc trả thù Phương Vỹ Huyền!

Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn Trần Diệc Khang một cái, bước về phía bờ biển.

“Ha ha ha… Ông cũng coi như là thức thời, không cần tôi ra tay!” Trần Diệc Khang đứng phía sau Phương Vỹ Huyền cất tiếng cười ha hả.

Tần Lăng Thường không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền lại thật sự đi về phía bờ biển, sắc mặt chợt thay đổi.

Những người khác cũng nhìn Phương Vỹ Huyền đầy ngạc nhiên.

Trần Diệc Khang bảo anh đi chịu chết, thế mà anh lại chẳng thèm phản kháng một chút nào, chấp nhận đi chịu chết?

Có điều, đối với những người khác mà nói, Phương Vỹ Huyền chịu chủ động đi ra ngoài chịu chết, lại là một chuyện tốt.

Nhỡ đâu Thôn Thiên Kình ăn Phương Vỹ Huyền xong thì sẽ chịu rời đi thì sao?

Chẳng phải là họ sẽ được cứu à

Phương Vỹ Huyền đi đến bờ biển, hai mắt đầy nghiêm túc, nhìn cơn sóng đang dao động trên mặt biển.

Anh đang tự hỏi nên xuống biển xử lý con Thôn Thiên Kình này, hay là chờ nó chủ động xuất hiện, rồi kéo nó lên trên bờ đánh.

Trong lúc Phương Vỹ Huyền đang tự hỏi, mặt biển vốn yên ả đột nhiên lại nổi lên sóng to.

“Gào!”

Thôn Thiên Kình lại xuất hiện ở trước mặt Phương Vỹ Huyền lần nữa, tức giận há to miệng.

Hiển nhiên là vài đòn sấm sét vừa rồi đã hoàn toàn chọc giận nó!

“Được rồi, nếu mày đã chủ động nhảy lên, vậy thì tao xử lý mày trên mặt đất.” Trên mặt Phương Vỹ Huyền lộ ra một nụ cười.

Thôn Thiên Kình nhằm về phía Phương Vỹ Huyền, muốn nuốt chửng Phương Vỹ Huyền vào trong bụng.

Phương Vỹ Huyền ngưng tụ chân khí, dùng sức dẫm mạnh xuống.

“Bụp bụp!”

Nham thạch dưới chân đã bị Phương Vỹ Huyền dẫm bể.

“Tạch!”

Phương Vỹ Huyền dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên trên cao, tránh khỏi cú đớp của Thôn Thiên Kình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người ở phía xa đã sợ ngây người.

Trời đất ơi… Sao lại có thể nhảy cao như vậy? Hơn nữa tốc độ lại còn nhanh như thế?

Phương Vỹ Huyền bay lên trên trời, nhìn con Thôn Thiên Kình ở phía dưới, trong mắt anh đầy khinh thường.

Yêu thú cấp chín thì sao chứ? Vẫn chẳng có đầu óc.

Cả người Phương Vỹ Huyền bùng nổ khí thế, canh đáp xuống phần đầu của con Thôn Thiên Kình.

“Bịch!”

Một giây sau, Phương Vỹ Huyền đã đứng phía trên đầu con Thôn Thiên Kình.

“Gào!”

Thôn Thiên Kình cảm nhận được sự xuất hiện của Phương Vỹ Huyền, nó không ngừng phát ra tiếng gào rống giận dữ.

“Cơ thể của nó thật là lớn.” Phương Vỹ Huyền đứng trên đầu ở Thôn Thiên Kình mà giống như đứng trên một ngọn núi đá, không gian hoạt động vô cùng lớn.

“Nghe nói cơ thể Thôn Thiên Kình còn cứng hơn cả kim cương, không biết có phải là thật không.”

Phương Vỹ Huyền ngồi xổm xuống, siết chặt nắm tay thành quyền, đột nhiên cả người bùng nổ lên chân khí hồng nhạt.

Anh giơ tay lên đấm mạnh một quyền xuống phần đầu Thôn Thiên Kình!

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn!

Hình như Thôn Thiên Kình cảm giác được đau đớn, cả người nó co giật thật mạnh, nửa người đã nhổm lên không trung, hai vây cá càng vùng vẫy thật mạnh.

“Quả nhiên là cơ thể rất cứng…” Phương Vỹ Huyền thu nắm tay, phát hiện phần đầu Thôn Thiên Kình chỉ hơi lún xuống một chút, không bị thương quá nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK