Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hưng Thịnh đứng cách đó không xa nhìn thấy Đinh Thanh Trúc có hành động thân mật với Phương Vỹ Huyền, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Phương Vỹ Huyền thấy Đinh Thanh Trúc kề sát vào mình thì cau mày lùi ra sau một bước.

“Cô có chuyện gì thì cứ nói ở đây, hơn nữa không chắc em sẽ giúp cô đâu.” Phương Vỹ Huyền nói.

Đinh Thanh Trúc nhìn thoáng qua Chu Hưng Thịnh phía sau, nóng nảy nói: “Phương Vỹ Huyền, tôi không thể nói ở chỗ này… Em có thể giúp tôi không? Chuyện này thật sự rất gấp!”

Phương Vỹ Huyền nhìn theo ánh mắt Đinh Thanh Trúc, liếc sang Chu Hưng Thịnh.

Ánh mắt Chu Hưng Thịnh rất lạnh lùng.

Dùng mông nghĩ cũng biết Đinh Thanh Trúc lại mang đến phiền phức.

“Nếu không thể nói thì đừng nói nữa.” Phương Vỹ Huyền nói với giọng thờ ơ.

Đinh Thanh Trúc không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền lại từ chối dứt khoát như thế, cô ấy gấp đến cắn môi.

Nhưng vào lúc này, xung quanh lại vang lên vô số giọng nói ngạc nhiên.

“Đại sư Thái ra rồi!”

Mọi người cùng nhìn về phía trước, một ông cụ có mái tóc bạc trắng, nhìn khoảng sáu mươi tuổi, trên mặt đeo kính gọng vàng được đỡ bước ra.

Ông ta vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của cả hội trường.

Đây là bậc thần thư pháp đương thời – Thái Thời Châu.

Không ít người lập tức đi lên bao vây ông ta, nhao nhao chào hỏi Thái Thời Châu.

“Đại sư Thái, tôi đến từ tập đoàn Cường Thịnh…”

“Đại sư Thái, chào ông, tôi đến từ…”

“Đại sư Thái…”

Người sau nối tiếp người trước chào hỏi Thái Thời Châu, hy vọng có thể làm Thái Thời Châu nhớ rõ bọn họ.

Nhưng Tần Lăng Thường lại đứng yên tại chỗ.

“Sao cô không qua đó? Không phải cô rất thích ông ta sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Tôi chờ một lúc nữa, bây giờ có nhiều người vây quanh ông ta quá.” Tần Lăng Thường kích động đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Thái Thời Châu.

“Mọi người cứ yên lặng một chút, gần đây cha tôi đang bị ốm nhẹ, trạng thái sức khỏe không tốt lắm, rất sợ tiếng ồn ào.” Lúc này, người đàn ông đỡ Thái Thời Châu mới nói.

Anh ta là con trai Thái Thời Châu – Thái Thời Hạo.

Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Thái Thời Châu ho một tiếng nói: “Cảm ơn các vị đã có mặt hôm nay, đây là tác phẩm tâm huyết trong gần mười năm của tôi, đương nhiên trong đó có rất nhiều khuyết điểm, vẫn mong các vị thông cảm.”

“Đâu có khuyết điểm chứ, hoàn toàn không có khuyết điểm! Là vì đại sư Thái đặt yêu cầu cao với bản thân mình!”

Mọi người ở xung quanh nhao nhao nói.

Thái Thời Châu cười ha hả, sờ râu nói: “Kính mong các vị giám định và thưởng thức.”

Thừa dịp xung quanh Thái Thời Châu không còn quá nhiều người, Tần Lăng Thường nhanh chóng bước lên.

“Đại sư Thái, chào ông, tôi là Tần Lăng Thường.” Tần Lăng Thường nói với Thái Thời Châu bằng giọng rất cung kính.

“Tần Lăng Thường? Chẳng lẽ cô là… Cháu của ông cụ Tần Hải Minh.” Ánh mắt Thái Thời Châu hơi thay đổi, hỏi.

“Tần Hải Minh là ông nội tôi.” Tần Lăng Thường đáp.

“Chà, thật đúng là… Lần tôi gặp mặt uống trà với ông nội cô gần nhất đã là ba năm trước… Thời gian trôi qua thật mau.” Thái Thời Châu bùi ngùi cảm thán.

Trong lúc Thái Thời Châu đang nói chuyện với Tần Lăng Thường, thì Thái Thời Hạo đứng bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lăng Thường, đánh giá từ trên xuống dưới cô ấy, thậm chí còn không kìm được mà nuốt nước miếng.

Cô gái này thật là xinh đẹp.

Hơn nữa nghe giọng điệu của cha, thì bối cảnh của cô gái này còn rất mạnh.

Nếu có thể được giao lưu sâu sắc với cô ấy thì tốt quá.

Thái Thời Hạo nhìn Tần Lăng Thường, trong lòng bắt đầu mơ mộng viễn vông.

“À, quên giới thiệu với cô, đây chính là con trai tôi, Thái Thời Hạo.” Sau khi Thái Thời Châu trò chuyện vài câu với Tần Lăng Thường, thì ông ta liếc nhìn Thái Thời Hạo một lần, nói.

“Chào anh Thái.” Tần Lăng Thường gật đầu với Thái Thời Hạo.

Thái Thời Hạo nhìn Tần Lăng Thường, đột nhiên trở nên ngây ngẩn.

Tần Lăng Thường hơi nhíu mày, cô ấy biết Thái Thời Hạo nhìn chằm chằm mình, cô ấy không thích kiểu ánh mắt thế này, nhưng dù sao người ta cũng là con trai của đại sư Thái, cô ấy không thể tỏ vẻ phản cảm quá rõ ràng.

Sau khi chào hỏi vài câu với Thái Thời Hạo, Tần Lăng Thường lại nhìn về phía Thái Thời Châu, cung kính hỏi ông ta: “Đại sư Thái, tôi thật sự rất thích chữ của ông, muốn mua một bức về nhà học tập và thưởng thức, không biết ông có thể…”

Thái Thời Châu sửng sốt, cười ha hả.

Tần Lăng Thường là cô chủ nhà họ Tần, có mối quan hệ tốt với cô ấy tương đương với có quan hệ tốt với nhà họ Tần. Chỉ một bức chữ mẫu mà thôi, không có gì cả.

Nghĩ như vậy, Thái Thời Châu đã đồng ý ngay.

Nhưng lúc này, Thái Thời Hạo đứng bên cạnh lại nói: “Cô Tần à, đã lâu rồi cha tôi không còn bán bảng chữ mẫu nữa. Yêu cầu của cô, e là…”

Trong mắt Tần Lăng Thường lóe lên vẻ thất vọng, nói: “Tôi có thể hiểu…”

“Nhưng chúng tôi vẫn có thể phá lệ cho cô Tần đây, có điều là… Bảng chữ mẫu này không phải tác phẩm tốt nhất của cha, tác phẩm tốt nhất của cha đều để ở nhà bên Hoài Bắc. Nếu cô Tần thật sự muốn mua một bức, thì sau buổi triển lãm hôm nay cứ theo chúng tôi về Hoài Bắc một chuyến, đến lúc đó tôi lại cho cô xem hết tất cả các tác phẩm đắc ý của cha.”

“Nhà chúng tôi ở Thanh Liễu Lâm, phong cảnh ở đó cũng không thua gì nơi này, nhất định cô Tần sẽ rất thích.” Thái Thời Hạo mỉm cười nói.

Thái Thời Châu đứng bên cạnh đã cảm thấy nghi ngờ, nhưng rồi ông ta nhanh chóng đoán ra ý đồ của Thái Thời Hạo.

Xem ra con trai ông ta để ý đến Tần Lăng Thường, muốn nhân cơ hội tiếp cận cô ấy.

Nếu như vậy thì đương nhiên Thái Thời Châu sẽ không ngăn cản.

Nếu như Thái Thời Hạo có thể thành công thì với nhà họ Thái chỉ có lợi mà không hại gì. Dù sao Tần Lăng Thường cũng là cô chủ nhà họ Tần.

Tần Lăng Thường nghe thấy vậy thì hơi do dự.

Cô ấy hiểu rõ ý của Thái Thời Hạo.

Và cô ấy rất phản cảm với cách làm này.

Nhưng mà cô ấy thật sự rất muốn có được một bức tranh chữ của Thái Thời Châu.

Nếu như lần này từ chối, sợ là sẽ không còn cơ hội nữa.

Phải làm sao bây giờ?

Thái Thời Hạo vẫn mỉm cười nhìn Tần Lăng Thường.

Qua ánh mắt của Tần Lăng Thường, anh ta biết Tần Lăng Thường thật sự rất muốn có được chữ của cha anh ta.

Vì thế anh ta lợi dụng điều này để dần kéo gần khoảng cách với Tần Lăng Thường, cuối cùng “nuốt chửng” cô ấy.

Trước đó Thái Thời Hạo cũng đã sử dụng thủ đoạn này để chơi qua đường với rất nhiều cô gái con nhà quyền quý ở Hoa Hạ, lần nào cũng thành công.

Đương nhiên, thân phận của Tần Lăng Thường cao hơn gấp mấy lần so với những cô gái mà anh ta đã từng chơi đùa trước kia.

Cũng chính bởi điều này mà anh ta càng có động lực hơn.

“Ôi, tôi đã nói nhà tôi có mấy bảng chữ mẫu của Hoàng Tùng Bách, có thể bán cho cô một bức. Cô cần gì phải đi mua của ông ta chứ?” Lúc này, Phương Vỹ Huyền bước lên phía trước, nói với Tần Lăng Thường.

Giọng của Phương Vỹ Huyền không nhỏ, không chỉ Tần Lăng Thường, mà không ít người đứng xung quanh cũng nghe thấy được.

Sắc mặt hai cha con Thái Thời Châu đều thay đổi.

Trong tay cậu thanh niên này lại có bảng chữ mẫu của Hoàng Tùng Bách ư?

Sao có thể?

“Nhãi con à, cậu có biết Hoàng Tùng Bách là ai không? Trong tay cậu có bảng chữ mẫu của ông ấy? Bớt ba hoa khoác lác lại đi? Hoàng Tùng Bách chỉ để lại tổng cộng có ba bức chữ mẫu! Sao trong tay cậu lại có được?”

“Đúng vậy, khoác lác mà không biết lựa lời! Cho dù có, thì trăm phần trăm chính là đồ dỏm, do người đời sau mô phỏng lại!”

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán của mọi người.

“Thằng nhóc này đang nói hươu nói vượn đó, vừa rồi tôi đã trò chuyện với cậu ta vài câu, phát hiện người này vốn không hiểu gì về nghệ thuật! Không hề có chút ánh mắt thưởng thức nào.” Lúc này, người đàn ông trọc đầu lúc trước đã trò chuyện hai câu với Phương Vỹ Huyền nói lớn lên.

“Đúng vậy, để diễn tả chữ của đại sư Thái, thế mà chỉ biết dùng từ không tệ, rất tốt để hình dung, thật sự làm tôi cười muốn rớt hàm mà.” Một người đàn ông trung niên khác cũng hùa theo châm chọc.

“Tha cho tôi, nhưng thật sự là do tôi không nghĩ ra có thể dùng từ gì tốt hơn để hình dung. Bởi vì chữ của ông ta trông đúng là vô cùng bình thường.” Phương Vỹ Huyền nói.

Anh vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều ngạc nhhieen.

Tần Lăng Thường đỡ trán.

Tại sao Phương Vỹ Huyền lại lên tiếng vào ngay lúc này chứ!

Bây giờ cô ấy phải làm gì đây? Anh nói những lời này không chỉ đắc tội Thái Thời Châu mà còn phải nghe rất nhiều lời nhạo báng của mọi người xung quanh!

Đinh Thanh Trúc đứng cách đó không xa cũng dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Phương Vỹ Huyền.

Thế mà anh lại đứng trước mặt mọi người nói chữ của đại sư Thái Thời Châu bình thường không có gì đặc sắc…

Chu Hưng Thịnh bước đến bên cạnh Đinh Thanh Trúc, chỉ vào đầu của mình cười nói: “Thanh Trúc, hình như chỗ này của bạn cô có vấn đề đúng không?”

Thái Thời Châu đứng chính giữa hơi híp mắt lại, nhìn Phương Vỹ Huyền, hỏi: “Cậu thanh niên à, cậu cảm thấy chữ của tôi bình thường không có gì đặc sắc sao?”

“Đúng vậy, hy vọng ông không để trong lòng, tôi chỉ phát biểu cái nhìn của bản thân mình thôi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Vậy cậu cảm thấy chữ của ai đẹp?” Thái Thời Châu không giận mà ngược lại bật cười, hỏi.

“Hoàng Tùng Bách đó, tôi đã nói ở nhà tôi có vài bức tranh chữ của ông ấy…” Phương Vỹ Huyền đáp lại.

“Nói hươu nói vượn! Đến cha tôi còn không có được bút tích thật của bậc thầy thư pháp Hoàng, sao trong tay cậu lại có chứ?” Nét mặt Thái Thời Hạo trở nên nặng nề, nói.

Hôm nay là triển lãm cá nhân của Thái Thời Châu, anh ta không ngờ rằng sẽ xuất hiện một tên không biết trời cao đất dày như Phương Vỹ Huyền, thế mà lại dám nói chữ của Thái Thời Châu bình thường không có gì đặc sắc?

Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời!

Danh dự và sức ảnh hưởng của Thái Thời Châu trải rộng cả trong và ngoài Hoa Hạ, có bao nhiêu người muốn cầu một bức tranh chữ của ông ta mà không được chứ?

Phương Vỹ Huyền còn trẻ tuổi mà lại dám nói ẩu nói tả!

Đây là thằng con ngỗ nghịch của nhà ai vậy? Đúng là không biết trời cao đất dày!

Những người xung quanh đều chỉ trỏ vào Phương Vỹ Huyền.

“Cậu trai à, cậu luôn miệng nói trong tay mình có tác phẩm thật của Hoàng Tùng Bách, vậy cậu có dám lấy ra để cho mọi người mở mang tầm mắt một chút không? Bậc thầy thư pháp Hoàng luôn là đối tượng mà tôi học tập, tôi biết giữa tôi và ông ấy đúng là có sự chênh lệch, nếu trong tay cậu thật sự có tác phẩm thật sự của ông ấy, tôi thật lòng cầu xin cậu lấy ra cho tôi học tập một phen…” Thái Thời Châu nói.

“Tôi đâu đem theo bảng chữ mẫu bên cạnh, làm sao lấy ra cho ông thưởng thức được?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày, hỏi ngược lại.

Khắp xung quanh vang lên tiếng cười nhạo.

Cậu thanh niên này đúng là khó hiểu!

Nói lòng vòng một hồi, kết quả lại muốn giấu hàng, không có gì cả.

Vậy anh nói làm gì!

“Đại sư Thái, đừng tốn công nói nhiều với cậu ta, tự rước việc vào người mình, để vệ sĩ đuổi cậu ta ra ngoài là được.” Có người đề nghị.

Thái Thời Châu nhìn Phương Vỹ Huyền, lắc đầu, nói: “Tôi biết người trẻ tuổi bây giờ đều rất kiêu ngạo, coi thường cái này coi thường cái kia, nhưng mà kỹ năng viết thư pháp của tôi là thứ mà người trẻ tuổi các cậu không thể nào hiểu nổi. Nó là một loại truyền thừa, là một loại nghệ thuật, chỉ có những người đã lắng đọng, tích lũy qua thời gian nhất định mới có thể đủ sức thưởng thức…”

“Vừa rồi ông nói ông muốn học đúng không? Không cần dùng Hoàng Tùng Bách, tôi cũng có thể dạy cho ông cái gì mới là thư pháp thật sự.” Phương Vỹ Huyền hơi mất kiên nhẫn, ngắt ngang mấy lời lý thuyết suông của Thái Thời Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK