Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế nào, còn muốn báo thù cho thầy của các người nữa không? Muốn báo thù thì cứ tiếp tục bước lên đi.” Phương Vỹ Huyền đứng trên tấm bia đá, dõi mắt nhìn về phía đám học trò Long Môn rồi lạnh nhạt nói.

Sau khi nhìn thấy cái hố trước mặt, còn ai có gan bước lên nữa chứ?

Một chưởng này khiến những suy nghĩ nóng nảy của các học trò Long Môn nguội lạnh trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên trắng bệch.

“Không ai muốn báo thù à?” Phương Vỹ Huyền cười nhạt một cái rồi nói: “Thế tôi đi nhé.”

Phương Vỹ Huyền xoay người nhìn về phía đình, lại phát hiện ra Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân đã biến mất không thấy đâu nữa.

“Lại chạy à?”

Phương Vỹ Huyền sửng sốt nhưng cũng không để trong lòng.

Hôm nay thu hoạch của anh không tệ nên tâm trạng rất không tồi.

Bốn phía lặng như tờ.

Phương Vỹ Huyền cảm nhận được vô số tầm mắt đang đảo quanh trên người anh.

Không nên ở lại đây lâu nữa.

Anh liền nhảy về phía trước.

“Đại sư Phương…” Khổng Trí Kiên lấy lại tinh thần bèn muốn giữ Phương Vỹ Huyền lại.

Nhưng lúc này bóng dáng Phương Vỹ Huyền đã biến mất trước mặt mọi người.

Không ai biết anh đi nơi nào.

Cuộc chiến ở hồ Nguyệt Tâm, Cổ Úy Sênh thua trận, chết ngay tại chỗ!

Tin tức này truyền khắp Giang Nam như cuồng phong, thổi quét qua cả giới Võ đạo của Hoa Hạ!

Sau khi Cổ Úy Sênh bước vào Võ tôn thì lúc nào cũng cao ngạo, mấy ngày gần đây lại còn thu hút được phần lớn sự chú ý. Không ai ngờ được rằng một cường giả thần bảng, một người vừa lên Võ tôn, thậm chí còn được xưng là người mạnh nhất giới Võ đạo Giang Nam, thế mà lại ngã xuống một cách chóng vánh như vậy!

Hơn nữa người giết ông ta lại còn là một người trẻ tuổi chẳng biết tên gì. Chỉ nghe nói chưa đến hai mươi tuổi, là võ giả cảnh giới Tiên Thiên!

Tin tức này quả thật là nghe rợn cả người.

Thậm chí không ít người còn cho rằng đây là tin vịt!

Một Võ tôn sao có thể chết dưới tay một võ giả Tiên Thiên chưa đến hai mươi tuổi được? Thật vớ vẩn!

Trình độ vớ vẩn chẳng thua kém gì một con kiến cắn chết người!

Trừ những võ giả trong giới Võ đạo Giang Nam tận mắt chứng kiến trận đấu ra thì võ giả bình thường rất khó mà tin tin tức này.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cái tên Phương Vỹ Huyền này cũng đã nổi tiếng trong giới Võ đạo Hoa Hạ!

Trong phòng họp ở hội quán của Hiệp hội Võ đạo Giang Nam.

Khổng Trí Kiên ngồi ở vị trí đầu tiên, vẻ mặt nghiêm túc.

Cổ Úy Sênh đã chết, đây là chuyện khiến bọn họ bất ngờ nhất.

Mỗi một Võ Tôn đều là của cải quan trọng trong giới Võ đạo của mỗi khu vực.

Nhất là Cổ Úy Sênh. Ông ta là vị Võ Tôn bậc nhất xuất hiện ở Giang Nam trong nhiều năm quá. Hiệp hội Võ đạo Giang Nam vốn đang có ý định nâng Cổ Úy Sênh lên địa vị cao, tạo thế cho ông ta thành người phát ngôn cho giới Võ đạo Giang Nam.

Nhưng hôm nay Cổ Úy Sênh chết rồi.

Hoạt động tạo thế của Hiệp hội Võ đạo Giang Nam còn chưa bắt đầu đã phá sản!

Chỉ sợ đến khi tin tức Cổ Úy Sênh chết truyền ra ngoài, các Hiệp hội Võ đạo ở vùng khác sẽ cười trộm mất!

Vốn dĩ Hiệp hội Võ đạo ở các vùng đều bị vây trong quan hệ cạnh tranh. Ai mạnh sẽ có thể đạt được nhiều quyền lợi hơn.

Vốn dĩ Hiệp hội Võ đạo Giang Nam đã yếu không chịu nổi rồi, lúc nào cũng bị vây trong thế nhỏ yếu.

Vất vả lắm mới có một gã Võ Tôn, kết quả là còn chưa đứng nổi hai ngày đã ngã xuống.

Đây chắc chắn là một đả kích không nhỏ với Hiệp hội Võ đạo Giang Nam.

“Hội trưởng, nếu Tôn giả Cổ đã chết thì sao chúng ta không hợp tác với vị Phương Vỹ Huyền kia?” Một gã cao tầng mở miệng hỏi.

Phương Vỹ Huyền còn trẻ mà đã mạnh mẽ như vậy rồi.

Nếu đưa anh lên mặt bàn tất nhiên sẽ có thể khiến Hiệp hội Võ đạo ở các vùng khác sợ hãi!

Khổng Trí Kiên thở dài nói: “Sao ta không nghĩ đến việc hợp tác với Phương Vỹ Huyền được chứ? Nhưng người ta chưa hẳn đã đồng ý.”

“Hội trưởng, ngài lo nhiều quá rồi. Chỉ cần Phương Vỹ Huyền là người bình thường thì sao có thể không đồng ý cho được? Hợp tác với chúng ta, anh ta sẽ có thể có thêm rất nhiều tài nguyên, còn có được danh tiếng tốt nhất! Những gì Tôn giả Cổ Úy Sênh có được thì anh ta cũng có thể nhận được, có khi còn nhận được nhiều hơn nữa kìa! Ai mà không muốn nhận được sự ngưỡng mộ và sùng bái của người khác chứ?” Một gã cao tầng khác nghi ngờ nói.

Khổng Trí Kiên ho khan vài tiếng rồi trả lời: “Trước đây mọi người đã bao giờ nghe đến cái tên Phương Vỹ Huyền này chưa? Đã gặp được cậu ta lần nào chưa?”

Mọi người sửng sốt, đều lắc đầu.

“Chẳng phải đó là đáp án à? Cậu ta có thực lực mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn không có tiếng tăm gì. Nếu không phải Tôn giả Cổ Úy Sênh mở lời khiêu chiến thì chúng ta cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của cậu ta.”

“Người như vậy sao có thể là một người hám danh hám lợi được chứ?” Khổng Trí Kiên thấp giọng nói.

Lời của Khổng Trí Kiên vừa dứt, mọi người đều im lặng.

“Vậy chẳng lẽ chúng ta không chào mời cậu ta? Nếu thế thì chẳng phải Hiệp hội Võ đạo của chúng ta đã không công thiệt hại một đồng bạn hợp tác là võ giả cảnh giới Võ Tôn rồi sao? Ngay cả bồi thường cũng không có à?” Có một vị cao tầng không cam lòng nói.

“Tất nhiên là phải mời chào, nhưng chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn đã. Phương Vỹ Huyền có thể không hám danh hám lợi nhưng là người thì chắc chắn phải mưu cầu thứ gì đó… Chúng ta cứ từ từ tiếp xúc rồi sẽ phát hiện ra thôi.” Khổng Trí Kiên lẩm bẩm nói.

Hoài Bắc, nhà họ Trịnh.

Trịnh Thanh Huỳnh nằm trên giường, nửa người bên phải vẫn cảm nhận được từng cơn đau đớn.

“Thanh Huỳnh, con nói lại cho cha nghe một lần nữa xem nào. Trước khi chết Cổ Úy Sênh đã hét lên câu gì cơ?” Một người đàn ông trung niên đứng bên giường dùng ánh mắt u ám hỏi han.

“Ông ta nói rằng Phương Vỹ Huyền là tà tu, dựa vào cách hấp thu tu vi của người khác để làm mình lớn mạnh. Người như thế là nỗi sỉ nhục của cả giới Võ đạo…” Trịnh Thanh Huỳnh lặp lại lần nữa.

“Tà tu…”

Người đàn ông trung niên nhíu mày, chắp tay sau lưng thong thả bước trong phòng.

“Cha, cái người Phương Vỹ Huyền này thật sự rất kỳ lạ. Hơi thở tu vi trên người anh ta rất yếu, chỉ mới là võ giả cảnh giới Tiên Thiên thôi… Nhưng thực lực anh ta bày ra lại khủng bố vô cùng. Dù Cổ Úy Sênh mới lên Võ Tôn nhưng thực lực cũng không yếu, thế mà lại bị anh ta đánh chết một cách dễ dàng như vậy… Hơn nữa, Yến Xuân còn có mối thù phải trả bằng máu với người này nữa. Anh ta lại còn dám ra tay với con… Con cho rằng phải nhanh chóng giải quyết tên Phương Vỹ Huyền này để tránh tai họa về sau.” Trịnh Thanh Huỳnh nói bằng ánh mắt oán hận.

Người đàn ông trung niên thong thả đi thêm vài bước nữa rồi mới quay đầu, một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên mặt ông ta: “Thanh Huỳnh, đây chính là một cơ hội lớn cho nhà họ Trịnh chúng ta.”

“Cơ hội lớn? Cha… con không rõ ý của cha.” Trịnh Thanh Huỳnh nói.

“Kẻ phải dựa vào tà thuật để hấp thụ tu vi của người khác, lấy tu vi võ giả Tiên Thiên để thoải mái chiến thắng Cổ Úy Sênh tu vi Võ Tôn. Nếu nhà họ Trịnh chúng ta có được tà thuật này…” Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên kia càng thêm tươi rói.

Trịnh Thanh Huỳnh hiểu được ý của cha mình nên cũng lộ ra một nụ cười tùy ý.

Đúng vậy, nếu có thể học được tà thuật của Phương Vỹ Huyền thì nhà họ Trịnh bọn họ… sẽ thật sự một bước lên mây!

Đến lúc đó, cho dù có là thế gia cổ võ ở Kinh Thành, bọn họ cũng không thèm để vào mắt!

“Con cứ dưỡng thương cho tốt đi. Cha sẽ lập tức bắt tay vào kế hoạch bắt giữ tên Phương Vỹ Huyền này.” Người đàn ông trung niên nói xong thì xoay người rời đi.

Lúc này, trong phòng sách một dòng họ ở Hoài Bắc.

Một thanh niên có khuôn mặt cực kỳ đẹp trai đang chơi cờ cùng một ông lão tóc trắng xóa.

“Chưa đến hai mươi tuổi, lấy tu vi võ giả Tiên Thiên để chiến thắng Võ Tôn… Trần Cao Hạc, cậu thấy chuyện này có thể không?” Ông lão hạ một nước cờ rồi nhìn về phía thanh niên dò hỏi.

Thanh niên nhấp một ngụm trà rồi hỏi ngược lại: “Ông cảm thấy có thể không?”

Ông lão lắc đầu nói: “Tri thức từng trải nói cho tôi biết rằng đây là chuyện không thể nào xảy ra được. Nhưng cậu thì khác, cậu còn từng trải hơn cả tôi.”

Khóe miệng Trần Cao Hạc nâng lên một độ cong rồi nói: “Theo ý của tôi thì điều này có thể. Trên đời này tôi đã gặp được một người kỳ lạ. Anh ta lấy tu vi Trúc Cơ Kỳ để đánh ngang tay với một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, thực lực mạnh mẽ vô cùng.”

Ông lão khẽ nhíu mày hỏi: “Nói vậy tức là tin tức từ Giang Nam này là thật sao?”

“Cũng chưa hẳn. Trong cuộc đời một nghìn năm của mình, tôi cũng chỉ mới gặp được một người như vậy thôi.” Trần Cao Hạc nói.

“Ừ.” Ông lão gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Chẳng qua tôi vẫn rất tò mò về người này. Vừa lúc gần đây tôi muốn đi Giang Nam một chuyến. Đến lúc đó có khi sẽ gặp được người đó một lần không biết chừng.” Trần Cao Hạc mỉm cười nói: “Nếu người đó thật sự tồn tại.”

“Cậu muốn đi Giang Nam sao? Đi làm gì?” Ông lão hỏi.

“Tôi nhận được một tin báo rằng có người phát hiện ra một linh tuyền rất sâu và rộng ở chỗ núi sâu phía Tây Giang Nam. Tôi phải nhìn tận mắt mới được.” Trần Cao Hạc nói.

“Linh tuyền ư?” Ông lão sửng sốt.

“Đó là nước suối chứa linh khí. Dưới tình huống linh khí trong đất trời loãng như thế này thì linh tuyền có tác dụng rất lớn với tu sĩ.”

“Chẳng qua so với việc chuyển linh tuyền đi chỗ khác thì tôi càng muốn tìm được ngọn nguồn của nó hơn. Có thể sinh ra được một linh tuyền sâu rộng như thế, nói không chừng là một núi linh thạch cũng nên… Đó mới là đồ tốt chân chính.” Trần Cao Hạc nói xong, hai con ngươi hiện lên chút ánh sáng kỳ lạ.

“Nếu có thể tìm được ngọn nguồn của linh tuyền và hấp thu hết linh khí thì tôi sẽ có thể đột phá đến Nguyên Anh Kỳ một cách thuận lợi… Đến lúc đó, tôi sẽ không phải che dấu thực lực nữa. Mình tôi là đủ để giẫm nhà họ Trịnh xuống chân, giúp nhà họ Trần trở thành thế gia Võ đạo đứng đầu Hoài Bắc rồi!”

Nhìn Trần Cao Hạc trước mặt, trong mắt ông lão toát lên vẻ kính trọng và sợ hãi!

Chỉ có mình ông mới biết, cháu trai thoạt nhìn mới hơn hai mươi trước mặt mình này thật ra là một gã quái vật đã tu luyện hơn nghìn năm, có khả năng sống lại quay về…

Sau khi về đến nhà, Phương Vỹ Huyền bèn kiểm kê túi trữ vật của Cổ Úy Sênh.

Phần lớn đồ trong túi trữ vật của ông ta là đan dược còn có một phần nhỏ là công pháp bí tịch.

Mấy thứ này đối với võ giả bình thường mà nói thì cực kỳ quý giá. Nhưng ở trong mắt Phượng Vỹ Huyền lại chẳng bằng một viên nội đan yêu thú nữa.

“Đường đường là một gã tu sĩ Kết Đan Kỳ mà sao túi trữ vật toàn đựng rác rưởi thế này? Thảo nào mà yếu như vậy!”

Phương Vỹ Huyền không tìm được viên nội đan yêu thú nào nên vô cùng phẫn nộ vứt cái túi sang một bên.

“Leng keng!”

Chuông cửa vang lên.

Phương Vỹ Huyền mở cửa ra. Lúc nhìn thấy người tới, anh ngẩn cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK