Ôn Vương khóe môi mím thành một đường, ánh mắt lạnh lùng như có thể giết người, gân xanh trên trán nổi lên, bàn tay to lớn siết chặt thành nắm đấm, nhìn trông giống như là một người vô cùng ẩn nhẫn.
Từ từ đi tới bên bàn trang điểm, cúi người nhắc chiếc hộp dưới đất lên, trang sức bên trong giống như chưa từng đụng vào, kết cục như giống như chiếc hộp này vậy, bị đập vỡ tan.
Bàn tay chầm chậm sờ chiếc hộp và trang sức đã bị vỡ, sau đó siết chặt lại.
“Trắc Vương phi đâu? Chỗ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của hắn lạnh lẽo tới mức nghiến răng nghiến lợi, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Tên sai vặt đằng sau hắn mấy ngày này đều ở trong phủ, không có đi theo hắn tới Mộ Thành, lúc này nhìn thấy hắn hỏi, trong lòng rõ ràng, nhưng lại không biết nên nói trả lời hay không.
“Nói.” Giọng nói của Ôn Vương lạnh đi, đã sắp tới giới hạn nhẫn nại của hắn rồi.
Tên sai vặt đó hơi run rẩy, vội quỳ xuống, do dự một lát mới trả lời: “Vương gia, từ sau khi người rời khỏi Vương phủ thì Vương phủ mượn lý do ngọc lục bảo mà người tặng cho Vương phi bị mất, tra tới Lục Nguyên Cư, kết quả, kết quả tìm được ở trong hộp trang sức của Trắc Vương phi, Trắc Vương phi liền bị Vương phi nhốt ở phòng suy ngẫm.”
Ôn Vương dường như có đoán được một chút, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường: “Lá gan của nàng ta thật lớn, vậy mà dám nhân lúc bản vương không có ở đây, cố tình đàn áp Hòa Sắt!”
Nói rồi, thật sự là tức không thôi, không biết là đau lòng hay bực tức, bỗng đả chiếc chế ở trước mặt ra, cả người như một con sư tử nổi giận.
Tên sai vặt bên dưới đã hầu hạ hắn lâu như vậy, trước nay chưa từng thấy Ôn Vương bởi vì một nữ tử mà giận dữ lớn tới vậy.
Có hơi run rẩy ngẩng đầu, đang muốn nói cái gì đó, Ôn Vương đã tức giận đùng đùng đi ra ngoài.
Hắn ta vội vàng đuổi theo, thấy bóng dáng của Ôn Vương đi về phía Liên Phù Uyển, trong lòng thầm kêu không ổn.
Nhưng Ôn Vương mới đi được vài bước, lại quay đầu, giống như suy nghĩ một lát, bèn đi thẳng về phía phòng suy ngẫm.
Cấp thiết muốn nhìn thấy Hòa Sắt, không biết cô có bởi vì chuyện này mà bị thương hay không, cả đoạn đường cũng không màng tới bất cứ ai, bất kỳ chuyện gì, sắc mặt âm trầm xông vào phòng suy ngẫm.
Một tay đẩy cửa phòng đóng chặt ra, bên trong rất yên ắng, hắn ở trong phòng tìm một vòng, căn bản không có nhìn thấy người, lại tới phòng bên cạnh, chỉ có sau bức bình phong hơi nước quấn quanh là có động tĩnh.
Hắn vội vàng vòng qua, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc trong thùng gỗ dải đầy cánh hoa hồng, người đó nhắm nghiền hai mắt, giống như đã ngủ thiếp đi.
Nhưng, vào lúc nghe thấy động tĩnh, người đẹp bỗng mở hai mắt ra, sau đó, con ngươi từ từ phóng to, co rút dữ dội trong chốc lát, hoảng hốt chìm cả người vào trong nước.
“Vương gia!” Hàn Nguyệt giật mình hô lên một tiếng, thần sắc hoảng hốt từ một bên của thùng tắm đứng dậy.
Ôn Vương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, gò má không khỏi đỏ ửng, có hơi không biết làm gì mà đúng im tại chỗ, có hơi sững người.
“Vương gia, Trắc Vương phi đang tắm, xin người tránh đi trước.” Hàn Nguyệt ngoảnh đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ thổi bong bóng trong nước, cho nên không màng thân phận mà khẽ đẩy Ôn Vương.
“Ồ, ồ...” Ôn Vương đáp hai tiếng, khẽ gật đầu, vậy mà cũng không để ý Hàn Nguyệt có phải đẩy mình không, thuận theo tay của nàng ta thì đã lùi ra ngoài.
Sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, có điều một lát liền hoàn hồn trở lại, vỗ vỗ gò má của mình, đi tới đi lui bên ngoài bức bình phong.
Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh nhìn thấy vừa rồi, làn da trắng bóc như sứ lộ ra dưới ánh mắt của hắn, bờ vai căng tròn mịn màng khiến người ta không nhịn được mà muốn giữ lấy, mái tóc đen suôn mượt như thác trải trên mặt trời, đặc biệt lay động lòng người.
Cô là Vương phi của mình, là nữ nhân của hắn, cho dù không phải sơ xuất, mà cố tình đi nhìn, thì có sao chứ?
Hắn tại sao phải vội vàng lui ra như vậy? Giống như chuyện vừa rồi có lỗi lầm lớn lắm vậy, hắn và Vương phi của mình ở cùng nhau, có gì sai sao?
Nghĩ như vậy, bước chân của hắn vậy mà bất tri bất giác bước tới bên cạnh bức bình phong, chỉ là Tiết Tịnh Kỳ ở đằng trước đã mặc xong y phục rồi.
“Vương gia, người vội vàng tới đây như vậy, là đã xảy ra chuyện gì sao?” Ôn Vương khoác chiếc áo choàng dày, gương mặt sạch sẽ đơn thuần không dính chút phấn son.
Ôn Vương hơi điều chỉnh lại tâm tư, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô: “Ta đã biết rồi, là ta sơ xuất, mới khiến nàng chịu oán ức lớn như vậy, theo ta trở về đi.”
Tiết Tịnh Kỳ ngược lại từ tốn ngồi trên chiếc ghế mềm, hơi liếc nhìn Ôn Vương: “Người tin ta không có trộm ngọc lục bảo của Vương phi sao?”
Hắn đương nhiên tin, chỉ cần dùng đầu suy nghĩ một chút thì hắn biết sự việc rốt cuộc là như nào rồi.
“Không phải là ta tin hay không tin, mà là chuyện này căn bản không thể xảy ra.” Ôn Vương nói chắc nịch.
“Ngọc lục bảo là ta tặng cho nàng ta, đều luôn để trong kho, căn bản không có ai có thể trộm ra được, trừ phi chính nàng ta lấy ra.” Sắc mặt của Ôn Vương có hơi khó coi.
Bản thân Doãn Tiêu La đã thắng rồi, nhưng cái nàng ta không ngờ tới là cuộc thi tài này còn chưa bắt đầu thì nàng ta đã thua rồi.
“Nói như vậy, là nàng ta cố tình muốn hại ta, xem ra ở trong mắt của Vương phi, luôn xem ta là cái gai trong mắt, chuyện ngọc lục bảo lần này, chỉ là một cái hạ mã uy mà nàng ta dành cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ lắc đầu, cười lạnh một tiếng.
Trong lòng Ôn Vương cũng biết, có điều, nếu như lần này hắn lấy người khác, đoán chắc sự việc cũng sẽ như này.
Không phải là Doãn Tiêu La muốn hạ mã uy với cô, mà là nàng ta muốn hạ mã uy với Trắc Vương phi của Ôn Vương phủ.
“Chuyện này, ta sẽ trả lại công đạo cho nàng, nếu nàng ta đã dám đối với nàng như vậy thì phải gánh chịu hậu quả nên chịu.” Ánh mắt của Ôn Vương lạnh đi giống như đang hoạch định cái gì đó.
Hắn vốn cho rằng Tiết Tịnh Kỳ sẽ vui vẻ, hoặc giật đầu đồng ý, ai ngờ, cô vậy mà khẽ lắc đầu.
“Vương gia, người Vương phi nhắm vào là ta, nếu đã có lần này, vậy thì nhất định có lần sau. Người nếu vì chuyện này mà trừng phạt nàng ta, nàng ta nhất định sẽ cho rằng là ta chọc ngoáy, trong lòng càng sẽ căm hận.” Tiết Tịnh Kỳ uyển chuyển từ chối.
Giống như hiểu thấu tâm tư của Doãn Tiêu La, ngay cả bước tiếp theo mà nàng ta muốn làm cũng đoán được rõ ràng.
Lời tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Ôn Vương chung quy rất không vui, hắn muốn bảo vệ cô, nhưng điều cô nói lại rất có đạo lý, lần sau...
Nếu như hắn không ở bên cạnh cô, cô phải bảo vệ bản thân như thế nào?
Tính tình của Doãn Tiêu La, hắn hiểu quá rõ, nếu lần này hắn bởi vì Hòa Sắt mà trừng phạt nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không để yên.
Hắn trên triều bản lĩnh có thừa, lúc đối mặt với chuyện trong phủ của mình, lại lực bất tòng tâm.
“Doãn Tiêu La... Doãn Tiêu La! ngươi thật được nha!” Ôn Vương bỗng đứng dậy, đá một chiếc ghế ở trước người mình, bỗng chốc vỡ tan tành.
“Vương gia, chuyện này cho qua như vậy đi, sống ở phòng suy ngẫm, với sống ở Lục Nguyên Cư không có gì khác biệt, nếu như này có thể khiến trong lòng Vương phi thấy cân bằng, khiến Vương phủ được bình yên, cũng không có gì không được.”
Sự độ lượng của cô khiến trong lòng Ôn Vương tràn ngập áy náy, hắn rõ ràng thích Hòa Sắt, không thích Doãn Tiêu La, lại lực bất tòng tâm với tình cảm của mình, chỉ là vì Doãn Tiêu La.
“Ta biết, nàng cảm thấy không có gì khác biệt, đối với nàng ta, đối với ta, đều có khác biệt. Mặc kệ nói thế nào, phòng suy ngẫm không thể ở, ta sẽ tìm một nơi khác cho nàng ở.” Ôn Vương không có ngoảnh đầu, trầm giọng nói.
Nói rồi, hắn cũng không có can đảm ngoảnh đầu nhìn nữa, cất bước muốn đi ra ngoài.
Nhưng, lúc đang xoay người đó, một bóng dáng mảnh mai xông tới trước người hắn, người đó nhón mũi chân, từ từ buộc một nút trên chiếc áo choàng trước người hắn.
“Bên ngoài gió lớn, vẫn là nên chú ý một chút.” Tiết Tịnh Kỳ nghiêm túc buộc một nút trên áo choàng cho hắn, cuối cùng khẽ mỉm cười với hắn.
Nụ cười này vậy mà khiến hắn có hơi thất thần, khiến hắn có một tia ảo giác, tưởng rằng bản thân gặp lại lần nữa...
Chẳng qua chỉ trong chốc lát, hắn liền khẽ lắc đầu.
Rõ ràng không phải là một người, cũng không phải là cùng một gương mặt, hắn tại sao cứ bị xáo trộn giữa hai người chứ?
Nhưng, cảm giác này thật sự quá giống rồi.
Mí mắt phải của Doãn Tiêu La giật giật không ngừng, ngồi trang điểm ở trước gương đồng, gỡ trang sức trên đầu xuống, có hơi phiền chán đưa tay day day mắt phải.
“Vương phi, người bị làm sao vậy?” Đông Vân thấy vậy, mở miệng quan tâm.
Mí mắt vẫn giật giật không ngừng, Doãn Tiêu La có hơi phiền muộn buông tay, nói: “Mí mắt phải cứ giật không ngừng, không biết có phải là sắp có chuyện không hay xảy ra hay không.”
Đông Vân nói: “Vương phi, người là Vương phi của Ôn Vương phủ, đâu có chuyện không hay dám giáng xuống đầu của người chứ...”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên một tiếng ‘rầm’, cửa lớn đã bị Ôn Vương một cước đá ra, bóng dáng cao ráo khỏe khoắn của hắn đã lọt vào trong mắt của Doãn Tiêu La.
Tới Lục Nguyên Cư không nhìn thấy người, lúc này lại tức giận đùng đùng đi tới Liên Phù Uyển, không cần nghĩ cũng biết hắn rốt cuộc muốn làm gì rồi.
Doãn Tiêu La có chút lười nhác dựa vào ghế, bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng đón nhận sự bất công của hắn.
“Ngươi, lấy hết hộp trang sức trong phòng ra đây.” Ôn Vương chỉ tay lên người Đông Vân, lạnh giọng nói.
Đông Vân còn chưa kịp phản ứng lại, người đó đã ngồi xuống, mặt mày tức giận không thôi, lại còn rất khó coi.
Nàng ta bất giác nhìn sang Doãn Tiêu La, trưng cầu ý kiến của nàng ta, rốt cuộc có nên làm theo lời của Ôn Vương hay không.
Doãn Tiêu La lại còn chêm thêm, đôi lông mày lá liễu hơi nhướn lên: “Đi đi.”
Hộp trang sức trong phòng thật sự không ít, Ôn Vương xem từng cái, ở trong hộp trang sức nhiều màu lắm kiểu chọn ra miếng ngọc lục bảo bắt mắt nhất, từ từ nắm trong tay.
Bàn tay to mảnh khảnh để miếng ngọc lục bảo ở trước mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên lộ ra tia cười lạnh, trầm giọng nói: “Đều là vì thứ này, ngươi nói rốt cuộc là đúng, hay là sai?”
Đến cuối cùng đến là vì đòi công đạo cho Hòa Sắt, có điều một miếng ngọc lục bảo mà thôi, không phải chỉ là nhốt cô trong phòng suy ngẫm mấy ngày, cho ăn uống ngon nghẻ phục vụ chu đáo, còn muốn như nào nữa?
Chẳng qua chỉ là cho cô một bài học mà thôi, để cô biết sự khác biệt giữa Vương phi và Trắc Vương phi mà thôi.
“Đây là miếng ngọc mà người đã tặng cho ta lúc thành thân, đối với ta mà nói, nó có ý nghĩa quan trọng.”
Ôn Vương không thèm để tâm tới ý nghĩa mà nàng ta nói là cái gì, ánh mắt dùng trên miếng ngọc lục bảo trong tay, dư quang lạnh lẽo lại quét tới trên mặt của Doãn Tiêu La.
“Nếu đã có ý nghĩa quan trọng, vậy ngươi tại sao tùy ý để lung tung? Huống chi ở trong Ôn Vương phủ này, có ai dám tới Liên Phù Uyển này trộm đồ? Mà nàng ấy, làm sao biết ngọc lục bảo đối với người mà nói, có ý nghĩa quan trọng chứ?”
Câu hỏi liên tiếp của Ôn Vương khiến Doãn Tiêu La không phản ứng kịp, không biết nên trả lời hắn như nào.
“Sao hả? Không dám trả lời rồi? Trong lòng có quỷ?”
Doãn Tiêu La chế giễu lại: “Nực cười, nàng ta nếu trong sạch, sao không tự mình tới nói với ta? Người tới đòi công đạo gì cho nàng ta chứ?”
“Nàng ấy nói, không muốn tính toán với ngươi.” Ánh mắt Ôn Vương lạnh lẽo âm trầm, miết nhẹ miếng ngọc lục bảo trong tay: “Ta không muốn sau này nhìn thấy chuyện như này xảy ra nữa.”
Lời vừa dứt thì kèm theo một tiếng vỡ tan, Doãn Tiêu La hơi ngước mắt lần nữa, miếng ngọc lục bảo bị hắn đập xuống đất, tiếng vỡ vang lên, miếng ngọc vỡ tan tành.
Thứ cùng vỡ tan với miếng ngọc lục bảo, là tình cảm phu thê của bọn họ, là sự tình nguyện đơn phương của nàng ta.
Doãn Tiêu La có hơi sững ra, ánh mắt hơi đỏ hoe ươn ướt, nhìn bóng lưng từ từ rời đi của hắn, cuối cùng nói không thành lời.