Nhưng ngại vì đối thủ của bọn họ là Tiết Tịnh Kỳ, mỗi một người đều hơi sợ hãi, không nói đến lát nữa ném tuyết có ném vào người cô hay không, chỉ nói tới chuyện thắng thua, nhất định phải chu toàn mọi mặt, huống chi từ xưa đến nay, cũng chưa từng có nha hoàn và chủ tử cùng chơi trò với nhau.
“Vương phi, hay là chúng ta đừng chơi nữa, bằng không như vậy đi, chúng ta ngồi trong đình nhìn bọn họ chơi, nếu ngài muốn chơi thì tùy ý vò nặn là được, nhưng ngàn vạn lần đừng đích thân...” Nhục Nghê đau khổ đỡ trán, nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị Tiết Tịnh Kỳ cắt đứt.
“Nhục Nghê, ngươi làm bên phòng thủ, trên sân tổng cộng có sáu nha hoàn, thêm ngươi ta chính là tám người, ngươi có thể chọn ba người, ta là người rất dân chủ, ngươi chọn trước đi!”
Không phải chứ! Nhục Nghê mở to đôi mắt nhìn nửa hình cung hai bên ở trong sân, chẳng lẽ thật sự muốn chơi cái trò này? Nhưng nàng ta trước giờ chưa từng nghe qua!
“Vương phi... Có thể lặp lại quy tắc trò chơi lần nữa hay không?” Mặt Nhục Nghê như đưa đám, không còn cách nào tùy tiện chỉ ba người đi tới nửa hình cung trước mặt, suy nghĩ xem đợi lát nữa nên nhường Tiết Tịnh Kỳ như thế nào.
Tiết Tịnh Kỳ muốn cười to, nhanh chóng thuật lại quy tắc một lần nữa, mặc dù Nhục Nghê nghe thế nhưng đầu óc vẫn mơ hồ, nhưng so sánh với lần trước, đã nghe hiểu hơn nhiều.
Hai đội bắt đầu thi đấu, vừa mới bắt đầu Nhục Nghê đã vô cùng kiêng kỵ Tiết Tịnh Kỳ, không dám phòng thủ quá chặt, lại không dám buông lỏng quá mức, ngay cả khinh công nàng ta am hiểu nhất cũng không sử dụng được, mỗi quả cầu tuyết Tiết Tịnh Kỳ ném tới đều có thể tiếp được, bởi vì đây đối với nàng ta mà nói căn bản cũng không phải việc gì khó.
Người trên sâu lúc bắt đầu có câu nệ sau đó hoàn toàn phóng thích, mọi người chơi đến quên mình, say sưa công kích và phòng thủ, sớm quên mất thân phận Vương phi hay nha hoàn.
Dưới bức tường bên ngoài Mạc vương phủ, hai bóng người thập thò đang lén lút mang một cái thang nhỏ tới dưới bức tường màu xanh, lúc đặt vào trên tường, không ngờ chỉ đến nửa bức tường!
“Nhị ca! Đều do huynh, tại sao cầm cái thang nhỏ như vậy chứ? Huynh nhìn xem, bây giờ căn bản không lên nổi!” Hai tay Doãn Tiêu La ôm ngực, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Doãn Vân Quảng.
Cái thang này quả thật có hơi ngắn, nhìn thử thì còn khoảng nửa bức tường nữa, Doãn Vân Quảng vuốt cằm nói: “Nhị ca muội biết khinh công, bay thẳng vào không phải được rồi sao! Nhưng mà muội, ai bảo hồi bé muội không học đàng hoàng, bây giờ thảm rồi!”
Thấy dáng vẻ cười đùa tí tửng, tự đắc của Doãn Vân Quảng, Doãn Tiêu La giơ chân lên hung hăng đạp hắn ta một cái, giậm chân kháng nghị: “Mặc kệ mặc kệ! Huynh phải để muội bay vào!”
Nhìn bộ dạng vừa sốt ruột vừa tức của Tam muội nhà mình, Doãn Vân Quảng hơi cưng chiều xoa xoa tóc nàng ta, mỗi lần thấy nàng ta tức giậm chân, hắn ta cảm thấy toàn thế giới đều ôn hòa.
“Được được được, bay thì bay! Mặc kệ như thế nào, Nhị ca muội bất luận lúc nào cũng là bàn đạp cho muội, muội muốn bay đi đâu, huynh cũng sẽ giúp muội một tay.” Doãn Vân Quảng thở dài một cái.
Tường rào ở phía đông là bức tường thấp nhất ở Mặc vương phủ, nếu muốn đi vào, chỉ có thể từ nơi này đi vào, có điều bọn họ cũng không thể mang theo cái thang quá dài, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Có thể mang theo cái thang nho nhỏ kia tới đã không dễ dàng rồi.
Nghe thấy lời nói của Doãn Vân Quảng, trong lòng Doãn Tiêu La tự nhiên có cảm giác mừng rỡ, có Nhị ca ở bên cạnh mình, nàng ta không sợ gì cả.
“Nhị ca, huynh thật tốt, huynh là ca ca tốt nhất trên đời! Sau này tiểu thư nhà nào gả cho huynh, nhất định sẽ rất hạnh phúc!” Doãn Tiêu La nhảy lên lưng hắn ta, ôm bả vai thật chặt, nằm trên đó nói bên tai hắn ta.
Doãn Vân Quảng cười xấu xa, lộ ra tám cái răng trắng: “Ôm chặt, sắp bay rồi!”
Doãn Tiêu La siết chặt cổ hắn ta, hắn ta lui về phía sau mấy bước, dồn khí đan điền, bước chân lộn xộn trên đất, trong nháy mắt nhón chân lên bay về hướng cái thang. Chân hắn ta nặng nề đặt lên cái thang, mượn lực, lập tức bay đến tường cao lợp ngói xanh.
Nhảy xuống một cái, sân cỏ mềm mại tiếp nhận cơ thể của hai người, Doãn Vân Quảng ngã trên mặt tuyết trước, Doãn Tiêu La được hắn ta tiếp ở giữa không trung, ổn định rơi xuống trên mặt tuyết.
“Nhị ca, huynh không sao chứ?”
Doãn Vân Quảng nặng nề ho khan hai tiếng, vỗ tuyết trên tóc: “Không sao không sao, tuyết rơi cơ thể khó tránh khỏi có hơi cứng ngắc...”
Vừa dứt lời, “Bịch” một quả cầu tuyết đập thẳng vào mặt hắn ta, băng tuyết thanh mát lại lạnh như băng.
“Là đồ ranh con nào ném trúng ta? Mau đứng ra! Ngay cả bổn đại gia cũng dám ném, mắt có phải mù rồi hay không?” Doãn Vân Quảng tức giận hất tuyết trên mặt ra, mặt đông cứng đỏ ửng nhìn qua tựa như hồng mai vậy.
Bên ngoài cửa chính có mấy nha hoàn trong tay còn nắm tuyết vội vàng chạy vào, nghe thấy âm thanh sau đó trố mắt một hồi, mới giật mình kêu lên: “Người đâu! Có thích khách!”
Doãn Tiêu La rốt cuộc hối hận tại sao phải trèo tường vào.
Mấy nha hoàn kia kêu xong, xa xa lập tức truyền tới mấy tiếng bước chân nhốn nháo, chắc là thị vệ trong phủ tới.
Doãn Vân Quảng và Doãn Tiêu La trố mắt nhìn nhau, chợt đứng lên, dẫn đầu đi tới trước mặt nha hoàn kia, nắm chặt cằm nàng ta, hai tay lạnh như băng làm nàng ta run rẩy.
“Nhìn rõ chưa, bổn đại gia là Nhị công tử của Doãn gia, không phải thích khách gì cả, ta tới tìm Vương phi các ngươi, còn không chiêu đãi cho tốt?” Giọng nói lạnh như băng làm nha hoàn kia sợ hãi, nhưng trước mặt mình là một gương mặt anh tuấn như thế, muốn sợ cũng sợ không được.
Nha hoàn kia bị dọa mất hết hồn vía, mắt thấy như lập tức sắp khóc lên, bên ngoài cửa một nữ nhân cả người mặc áo lông màu xanh biếc đi tới, bên ngoài khoác một cái áo choàng bằng lông cùng màu đi tới, hai tay cô đang xoa một quả cầu tuyết, trên lông mi thật dài rơi đầy bông tuyết màu trắng, nhìn qua giống như yêu tinh trong tuyết.
“Hai vị tự tiện xông vào Vương phủ ta, lại ra tay dạy dỗ nha hoàn ta, các người có ý gì? Còn không buông tay.” Tiết Tịnh Kỳ hơi tức giận nói, giọng nói hung ác nghiêm túc, khiến Doãn Vân Quảng hơi kinh ngạc.
Doãn Vân Quảng buông lỏng nha hoàn kia ra, nhìn Tiết Tịnh Kỳ nhất thời không biết nói gì, trăm cay ngàn đắng tránh thoát tai mắt người khác, từ Doãn phủ chạy ra ngoài, lại không ngại khổ trèo tường, chỉ để lén gặp Tiết Tịnh Kỳ, lại không nghĩ rằng biến thành cục diện này.
Doãn Tiêu La chậm rãi bò ra từ trong tuyết vỗ vỗ tuyết trắng trên người mình, đi tới trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, trong mắt hạnh mang theo chút khẩn cầu: “Mặc vương phi, ta cùng Nhị ca hôm nay lỗ mãng trèo tường vào không phải ý của huynh ấy, chỉ là muốn mượn ngươi một thứ.”
Tiết Tịnh Kỳ sau khi nghe xong, hơi không thể tin cười cười: “Doãn gia là dòng dõi quý tộc, không biết tam Doãn tiểu thư còn có thứ gì cần mượn ta sao?”
Doãn Tiêu La còn muốn nói tiếp, Doãn Vân Quảng ở bên cạnh nàng ta rất lâu không nói ngăn nàng ta lại, thấp giọng nói: “Mặc vương phi, chỗ này không tiện nói, có thể đổi chỗ khác không?”
Tuyết rơi xuống như lông ngỗng, Tiết Tịnh Kỳ ném quả cầu tuyết trong tay, hai tay đã bị đông cứng đến đỏ ửng, cô xoa xoa hai tay lạnh như băng, hơi híp đôi mắt hơi không vui, thật vất vả mới chơi vui như thế lại bị người ta cắt đứt.
Sau khi dặn dò những nha hoàn kia tiếp tục chơi, rồi cùng hai người vào phòng khách, đẩy màn cửa vừa dày vừa nặng ra, lửa than ấm áp bên trong ập tới, hòa tan tuyết trắng lạnh như băng mang theo từ bên ngoài lúc nãy.
Ngồi vào cái ghế ấm áp, sau khi dặn Nhục Nghê cho người mang lên hai ly sữa bò nóng và một ly trà, mới nhàn nhã hỏi: “Tam Doãn tiểu thư muốn mượn cái gì?”
Hai tay Doãn Tiêu La nắm chặt ống tay áo, giống như là hạ quyết tâm thật lớn: “Thuốc giả chết! Ta cần thuốc giả chết! Ta biết Vương phi nhất định có.”
Thuốc giả chết? Tiết Tịnh Kỳ có nghe Lãnh Tước nói qua, loại thuốc giả chết này ở hiện đại không có, mà ở thời đại này lại có, cô không chế tạo được, nhưng Lãnh Tước có cách.
Thuốc giả chết này ý nghĩa y như tên chính là uống vào có thể khiến người ta nhìn qua giống như đã chết, ba ngày không hô hấp, sắc mặt cũng giống người chết, có điều người uống thuốc phải ở nơi có không khí có thủy phân, nếu không sẽ biến thành chết thật. Mà trong ba ngày, phải để người giả chết uống thuốc giải, mới có thể làm cho người đó sống lại lần nữa.
“Vật này ta không có, ngươi tìm lộn người rồi.” Tiết Tịnh Kỳ cự tuyệt đơn giản.
Doãn Tiêu La sốt ruột, vỗ bàn đứng lên, ngữ khí hơi kích động: “Ngươi là thần y tuyệt thế, chỉ là thuốc giả chết mà ngươi lại không có? Ta thật sự rất cần, nếu không ta cũng sẽ không tới tìm ngươi, ngươi nói xem, ngươi muốn thứ gì, hoặc là trên người ta có cái gì tốt, ta đều cho ngươi.”
Nếu không phải nàng ta và Doãn Vân Quảng tìm khắp thành, không có một ai có thứ này, nàng ta cũng sẽ không hạ mình đến tìm Tiết Tịnh Kỳ. Biết rất rõ sẽ bị cự tuyệt hoặc là làm nhục, nàng ta vẫn muốn tới.
Tiết Tịnh Kỳ khinh thường cười một tiếng: “Tam Doãn tiểu thư, lời này ngươi nói sai rồi, trên người ngươi có thể có vật gì mà ta cần? Đồ trên người ngươi ta dùng có lợi ích gì sao?”
“Ngươi!” Doãn Tiêu La tức giận muốn tiến lên, nhưng còn chưa đi đến trước mặt cô, đã bị người ta ngăn lại.
Khuôn mặt anh tuấn của Doãn Vân Quảng ngăn trước mặt nàng ta, ánh mắt tỏ ý nàng ta không nên kích động: “Huynh có thể nghĩ cách khác, không nhất định phải dùng đến thuốc giả chết, tóm lại huynh sẽ không để muội gả cho Thái tử.”
Lại là vì chuyện của Thái tử, chân mày Tiết Tịnh Kỳ khẽ nhíu lại, chắc không phải là Doãn Tiêu La muốn uống thuốc giả chết này để cho mọi người lầm tưởng nàng ta chết rồi, né tránh chuyện thành thân này chứ?
Nếu thật sự là như thế, vậy thì vui rồi.
Cô thong thả nói: “Tam Doãn tiểu thư, thuốc giả chết ta có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi nói ra một lý do chính đáng là được, dù sao thuốc giả chết đối với người thân bạn bè bên cạnh mình không biết rõ chuyện mà nói đều là một loại đả kích.”
Chuyện này có cơ hội chuyển biến rồi?
Doãn Tiêu La vui mừng, căn bản không suy nghĩ tại sao Tiết Tịnh Kỳ lại chịu cho bọn họ thuốc, trong đầu lập tức tạo ra một lý do thuyết phục Tiết Tịnh Kỳ.
Biết rõ ràng là giả, nhưng Tiết Tịnh Kỳ cũng không vạch trần, gật đầu, đúng lúc Nhục Nghê bưng sữa bò và trà nóng lên, cô để Nhục Nghê đi tìm Lãnh Tước cần một viên thuốc giả chết.
Nhục Nghê mặc dù nghi ngờ Tiết Tịnh Kỳ muốn thuốc giả chết làm gì, nhưng vẫn làm theo lời cô.
“Tam Doãn tiểu thư, uống ly sữa bò đi, trời lạnh uống ấm bụng.”
Doãn Tiêu La nhìn chằm chằm cái ly có hoa văn xanh trên bàn, bên trong sữa bò màu trắng đậm đà, nghi ngờ nhìn Tiết Tịnh Kỳ, nhưng vẫn uống vào.
Sau khi Nhục Nghê đi rồi, hai người không rời đi, vẫn chờ ở trong phòng khách, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy hai người thật đúng là nóng lòng, hôm nay nhất định phải có được thuốc giả chết, có điều cô cũng không có tinh lực đợi cùng bọn họ, nên đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Cho đến sau khi có được thuốc giả chết, hai người mới lại vượt tường đi ra ngoài.