Mục lục
Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành - Tiết Tịnh Kỳ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thị vệ đứng ở hai bên lập tức châm lửa, ngọn ánh lửa sáng bừng soi rọi khắp gương mặt bọn họ, ai nấy đều quay mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn Thích Mặc Thanh, bọn họ nhanh chóng ném bó đuốc trong tay vào đống cỏ khô.

Ngọn lửa lập tức cháy bùng lên, lan dần khắp đống cỏ.

“Ê, Thích Mặc Thanh, ngươi đang làm cái gì đấy? Ngươi có biết mình đang làm gì không hả?” Thái tử chạy ra từ hòn đá gần đấy, bên cạnh hắn ta còn có cả thị vệ.

Từ lúc hắn ta bám đuôi Thích Mặc Thanh đã cảm thấy kỳ quái, làm sao chàng lại nỡ hạ táng Tiết Tịnh Kỳ ở một nơi xa xôi như thế này, sau đó lúc nhìn thấy đống cỏ khô, suy nghĩ trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt, cho đến bây giờ thì hắn ta đã chắc chắn rằng mình đoán đúng.

Hắn ta sững sờ nhìn Thích Mặc Thanh, đối mắt ánh lên màu đỏ gay nguy hiểm, cơn giận dữ sục sôi trong lòng.

“Như những gì ngươi nhìn thấy đấy.” Thích Mặc Thanh mấp máy môi, lười chẳng muốn trả lời hắn ta.

“Tịnh Kỳ vừa mới chết mà ngươi đã hỏa táng thi thể của cô ấy rồi à, ngươi muốn thi thể của cô ấy tan biết hay sao, đến chết cũng không có nơi để dung thân? Ngươi còn nói mình yêu cô ấy, ngươi còn hư tình giả ý bảo rằng muốn bầu bạn với cô ấy à?” Thái tử chợt đấm vào mặt chàng, máu tươi ứa ra bên mép: “Ngươi không phải là người, ngươi không có tư cách đứng ở đây!”

Khóe miệng chàng bầm tím nhưng Thích Mặc Thanh vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, chàng chậm rãi dùng ống tay áo lau đi vết máu bên khóe môi, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

“Nhân lúc ta còn chưa nổi cơn giận dữ, mau cút đi đi.” Giọng nói của chàng đáng sợ như đến từ địa ngục, không có Tiết Tịnh Kỳ, chàng không cần phải khách sáo với bất kỳ một ai cả.


Thái tử tức tối đứng trước mặt chàng, ngọn gió thổi áo bào của hắn ta bay phấp phới, trông có vẻ thê lương và cô quạnh giữa trời mùa đông tuyết rợp trời. Gương mặt hắn ta không còn vẻ ôn hòa và nụ cười như mọi khi nữa mà hằn lên vẻ giận dữ, cơn giận nhiều năm chưa gặp bùng nổ từ hắn ta.

Vì Tiết Tịnh Kỳ, vì một người phụ nữ không thuộc về mình, vì một người phụ nữ có linh hồn bay về tây phương.

“Thích Mặc Thanh, nếu như ngươi không yêu cô ấy thì sớm ngày buông tay đi, nếu như để ta bảo vệ cho cô ấy thì cô ấy sẽ không có kết cục như thế này đâu! Nói đến cùng, tại ngươi không bảo vệ cô ấy chu đáo, đều là lỗi của ngươi hết!” Thái tử siết chặt thanh kiếm trong tay, mỗi một lời hắn ta nói đều khiến cho trái tim Thích Mặc Thanh quặn đau, đến cuối cùng suýt nữa đã vỡ tan thành trăm mảnh.

Hắn ta nói đúng, đúng là mình không bảo vệ Tịnh Kỳ chu toàn, tất cả đều là lỗi của chàng. Nhưng một người ngoài như thái tử làm gì có tư cách nói về chuyện tình cảm của bọn họ?

“Cô ấy sống là Vương phi của ta, chết đi rồi vẫn là Vương phi của ta, cho dù là đời này hay đời sau thì cô ấy vẫn không có liên quan gì đến ngươi cả, cũng không đến phiên ngươi bảo vệ cô ấy. Thái tử, ngươi sớm bỏ cuộc đi, trước giờ Tịnh Kỳ chưa từng thích ngưoi.” Thích Mặc Thanh nhếch môi nở nụ cười lạnh, trông có vẻ hết sức lạnh lẽo giữa bầu trời đầy tuyết rơi.

Những người xung quanh nhìn thấy cuộc đấu đá sắp sửa nổ ra, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Hóa ra không phải chỉ có một mình Thích Mặc Thanh thần phục trước váy của Minh Vương phi, mà không ngờ thái tử cũng thế. Đám thuộc hạ không ngừng nghĩ ngợi về mối quan hệ giữa bọn họ, hóa ra lời đồn đều là thật cả.

“Ngươi đã hại cả đời của cô ấy rồi, lẽ nào đến kiếp sau của cô ấy mà ngươi cũng muốn hại sao? Chắc chắn ta sẽ không để ngươi được như ý nguyện đâu.” Thái tử nói năng hùng hồn, hắn ta vận dụng khinh công bay lên trên đống cỏ, cơ thể lập tức dừng lại giữa không trung.

Ánh lửa hắt lên khiến cho hắn ta cảm thấy khó chịu, nhưng hắn ta vẫn tìm được vị trí chính xác của Tiết Tịnh Kỳ, hắn ta siết chặt tay của cô ấy, lúc định đưa cô ấy rời khỏi đống lửa thì mu bàn tay của hắn chợt thấy đau đớn, hai tay nhanh chóng buông tay của cô ấy ra.

Thích Mặc Thanh mạnh tay làm mu bàn tay của hắn ta bị thương.

“Ta đã nói là không được đụng đến cô ấy!” Nếu như hắn ta còn dám láo xược, thanh đao trong tay Thích Mặc Thanh sẽ không buông tha cho hắn ta một cách dễ dàng.

Thái tử chợt rút tay về, nhìn vết rạch rỉ ra máu bị chàng chém, cơn đâu chậm rãi dấy lên, bước chân đáp xuống mặt đất một cách vững vàng.



“Thích Mặc Thanh, đến giây phút này ngươi còn thừa nhận cô ấy là Vương phi của mình sao? Ngươi đối xử với thi thể của cô ấy như vậy mà không sợ bị trời phạt sao?” Từng câu từng chữ thái tử nói dều khắc sau vào trong trái tim của chàng, hắn ta nhìn chàng với ánh mắt khinh thường.

Thích Mặc Thanh kềm chế cơ thể run rẩy của minh, chàng nhìn hắn ta với sắc mặt nặng nề rồi nói rõ: “Cô ấy vĩnh viễn chỉ có thể làm Vương phi của ta mà thôi, nếu như ngươi dám đụng đến cô ấy thì chắc chắn ngươi sẽ sống không bằng chết!”

Chàng vừa mới nói dứt lời, đồng tử của thái tử chợt co rút lại, ngọn lửa giận không khỏi bốc lên rừng rực trong lòng hắn ta.

“Thế thì cứ đợi mà xem.” Thái tử hừ lạnh, rút thanh kiếm từ sau lưng ra, chỉ trong nháy mắt, ánh kiếm đã đâm về phía Thích Mặc Thanh.

“Giả Sơn, làm sao bây giờ? Chúng ta có ra tay không?” Nhục Nghê thấy tình hình không ổn bèn quay qua hỏi Giả Sơn.

Hai người họ quyết đấu với nhau ở đây cũng không tốt, mặc dù chắc chắn võ công của Thích Mặc Thanh không kém hơn thái tử, nhưng dây dưa lâu như thế, cũng không biết cảm xúc có kéo chân chàng hay không, lúc cần thiết, Nhục Nghê vẫn rút kiếm chuẩn bị xông lên. Nàng ta đã mất đi Tiết Tịnh Kỳ, chắc chắn phải bảo vệ Thích Mặc Thanh chu toàn.

“Sao thái tử lại đến đây?” Giả Sơn nhíu mày lẩm bẩm, rồi hắn mới nói: “Đừng kích động, chúng quan sát tình hình trước đã.”

“Nếu như tiếp tục đánh thế này thì không ổn đâu, sẽ làm kinh động đến Vương phi mất? Cho dù ra đi cũng phải để cho người ra đi nhanh chóng chứ?” Nhục Nghê cảm thấy hơi lo lắng.

“Nhục Nghê, ta biết ngươi lo lắng, nhưng chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện của Vương gia và thái tử được đâu, cứ quan sát trước đi đã rồi tính tiếp.” Giả Sơn duỗi tay nắm chặt bàn tay hơi rướm mồ hôi vì căng thẳng của Nhục Nghê, giữ những ngón tay thanh mảnh của nàng ta trong lòng bàn tay mình, hòng làm giảm áp lực của nàng ta.

Không biết ánh sáng ấy bị rơi từ bao giờ, Thích Mặc Thanh siết chặt thanh kiếm trong tay, nhìn thái tử với ánh mắt lạnh lùng.

“Ư” Thái tử bị chính lưỡi kiếm của mình nhản phệ, hắn ta nôn ra một bụm máu, thanh kiếm dài cắm sâu xuống đất ba phân, hắn ta mượn lực, cơ thể yếu ớt đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Không ngờ rằng võ công của Thích Mặc Thanh lại mạnh như thế, chỉ một chiêu thôi đã đánh ngược thanh kiếm của hắn ta về, đồng thời còn khiến hắn ta bị phản phệ, cho dù có nói thế nào thì võ công của hắn ta cũng không bằng chàng.

Nhưng mà…

Hắn ta không thể để chàng hỏa táng thi thể của Tiết Tịnh Kỳ!

“Thích Mặc Thanh, ngươi không có trái tim, thà nhìn người mình yêu bị thiêu đốt thành tro bụi trước mắt chứ cũng không chịu buông tay sao?” Mỗi câu mỗi chữ của thái tử cắm sâu vào trong lòng Thích Mặc Thanh.

Làm sao người khác hiểu được nỗi đau trong lòng chàng, nếu như có thể, làm sao chàng lại hỏa táng Tịnh Kỳ.

“Ta có tim hay không thì liên quan gì đến ngươi? Vương phi của ta cũng không đến phiên ngươi quản, nếu như không muốn chết thì cút đi!” Thích Mặc Thanh rút kiếm về, rốt cuộc chàng vẫn niệm tình huynh đệ, không ra tay với hắn ta.

Thái tử lau vết máu bên khóe miệng, hắn ta lại rút kiếm đứng thẳng lên một lần nữa rồi nhìn Thích Mặc Thanh với ánh mắt như diều hâu, giọng nói đanh lại: “Chỉ cần ta vẫn còn xuống thì ta sẽ không để ngươi hỏa táng Tịnh Kỳ đâu, ngươi không có tim, ta có!”

Dù có chết, hắn ta vẫn muốn đem thi thể của Tịnh Kỳ đi.

Hai người cầm kiếm không buông, cũng xem như bọn họ điểm giống nhau, đó chính là bướng bỉnh, một khi đã chắc chắn về thứ gì đó rồi thì sẽ không thay đổi. Thanh kiếm sắc bén chạm vào nhau, không ai có ý định thối lui, nhìn thấy ngọn lửa ở đống rơm sắp sửa liếm đến thi thể Tịnh Kỳ, mặc dù thái tử sốt ruột nhưng lại không làm được gì.



Nhục Nghê sốt ruột không muốn nhìn thấy hai người bọn họ cứ tiếp tục thế này nữa, nàng ta chạy đến bên cạnh thái tử, giữa vùng tuyết rộng mênh mông chỉ có ba người bọn họ mà thôi.

“Thái tử, Nhục Nghê là người có địa vị thấp hèn nên có lẽ lời ta nói cũng không có tác dụng gì cả, nhưng ta vẫn phải nói rằng hỏa táng là tâm nguyện của Vương phi, chứ bằng không ai lại đồng ý để cho người mình yêu cháy tan thành tro bụi, không còn thi cốt kia chứ? Bởi thế, mong ngài nể mặt Vương phi, đừng quấy rầy Vương phi yên nghỉ nữa, để cho người ra đi thanh thản đi!” Nước mắt rơi theo giọng nói của Nhục Nghê, giọng nói nghẹn ngào của nàng ta ảnh hưởng đến thái tử, hắn ta quay đầu nhìn cơ thể trên đám cỏ, rốt cuộc cũng không cử động nữa mà quay sang nhìn Nhục Nghê một cách máy móc.

Nể mặt Tiết Tịnh Kỳ Không quấy rầy cô ấy?

Thái tử lùi về sau, cổ họng hắn ta ngòn ngọt, cơ thể hơi run rẩy, đây là lời Tiết Tịnh Kỳ đã nói sao? Đúng là cũng giống, chỉ có người đặc biệt như cô ấy mới nói ra những lời đặc biệt đến thế.

“Tịnh Kỳ thật sự nói như vậy sao?” Thái tử nhíu mày lại.

“Chính xác.” Nhục Nghê nhìn thẳng vào mắt thái tử, ánh mắt của nàng ta rất trong trẻo, không dám có ý lừa dối gì cả.

Nàng ta vừa nói dứt lời, chỉ nhìn thấy thái tử cười lạnh, hóa ra tất cả chỉ là do hắn ta tự mình đa tình, tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước rồi nhưng lại không có ai nói cho hắn ta biết. Thôi vậy thôi vậy, người mất cũng đã mất rồi, trái tim của hắn ta cũng không còn chưa được bất kỳ thứ gì nữa.

“Hôm nay xem như ta chưa từng đến.” Thái tử lạnh giọng mà nói, hắn ta quay đầu nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ rồi thì thầm: “Tịnh Kỳ, ta đã biết sự lựa chọn của cô rồi, từ nay về sau, ta sẽ không quấy rầy cô nữa.”

Sau khi nói dứt lời, hắn ta cười dài một tiếng rồi phất tay áo, ung dung đi ra ngoài.

Ngọn gió lại dần dần nổi lên giữa không trung lẫn theo bông tuyết lạnh giá, tuyết rơi xuống cơ thể của mỗi người, khiến cho bọn họ vừa thấy lạnh lẽo vừa rét cóng giống như thể mình đang ở Bắc Cực, nơi lạnh nhất trên trái đất, cơ thể sắp hóa thành băng.

Ngọn lửa vẫn đang cháy lan, tiếng xì xèo dậy vang trong không khí, làm tăng thêm vẻ tịch mịch cho ngọn núi tĩnh lặng này.

Thái tử đã đi rồi, Thích Mặc Thanh lại chẳng cảm thấy vui mừng vì thành công, không có Tiết Tịnh Kỳ, chàng cảm thấy đến nụ cười cũng trở nên xa xỉ.

“Vương gia, Vương phi….đi rồi.” Nhục Nghê đi đến bên cạnh chàng, nàng ta dõi mắt nhìn cơ thể của Tiết Tịnh Kỳ giữa đám lửa, tiếng lửa xì xèo là nguồn cơnn của mọi tội lỗi.

Thích Mặc Thanh cúi đầu nhìn sang nơi khác, chàng không đủ dũng cảm để nhìn nàng, cũng không dám nhìn nàng.

“Nhục Nghê, ngươi đã hầu hạ Vương phi lâu đến như thế, đi tiễn nàng ấy lần cuối cùng đi!” Chàng chỉ nói mỗi một câu này rồi lại im lặng.

Những bông tuyết rơi nhẹ bẫng lẫn trong ngọn lửa cháy rừng rực lên tận trời cao trông có vẻ xinh đẹp vô cùng, tiếng tí tách không ngừng vang vọng bên tai Thích Mặc Thanh, chàng cố gắng ép lòng mình bình tĩnh trở lại, nhưng trái tim của chàng lại đập thình thịch.

Chẳng bao lâu sau, rốt cuộc ngọn lửa cũng nhỏ dần, sau lưng không còn tiếng động nữa, dường như đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi, có người thì thầm bên tai chàng: “Vương gia, lửa đã tắt rồi, có cần thu nhập tro tàn không?”


Đống cỏ khô đã cháy sạch sẽ, cỏ khô sụp xuống ngay lập tức, đốm lửa cuối cùng cũng đã biến mất.


“Rút.” Rốt cuộc Thích Mặc Thanh cũng quay người lại, nhìn thấy đống cỏ khô cháy sạch sẽ không còn mảnh vụn ào mà trái tim chàng chu xót, chàng chậm rãi đi đến bên đống cỏ khô, bên trên vẫn chẳng có gì thay đổi cả.


Một hàng người đứng hai bên đống cỏ khô, Lãnh Tước lấy chiếc hũ sứ trên trên xe ngựa ra, bên trên có khắc những hoa văn kỳ quái, Thích Mặc Thanh tự tay thu thập từng chút tro tàn của Tiết Tịnh Kỳ, cuối cùng đến hai bên vách đá cũng không chừa.


Tiết Tịnh Kỳ của chàng vĩnh viễn sống trong tim chàng, còn không thuộc về chàng, chàng cũng không cưỡng cầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK