Một khu đất trống bênh cạnh tiệm thuốc Vinh Hòa được bày một chiếc bàn gỗ lê khắc viền vàng màu nâu trầm, hai bên đều là những hộp đựng thuốc, bên trong là một số thuốc kháng sinh penicillin và đường glucozo mới được điều chết, và cả một số dụng cụ phẫu thuật mới hôm trước cô bảo Lãnh Tước đi làm.
“Mặc Vương phi, khụ khụ… mấy ngày nay ta cứ mãi ho không ngừng, uống nhiều loại thuốc cũng không thấy tốt lên, có thể giúp ta xem xem hay không?” Một bà lão cao tuổi ôm ngực khó khăn nói chuyện, mỗi khi nói một câu bà ta đều không kìm được mà ho.
“Phiền bà thè lưỡi ra một chút.” Tiết Tịnh Kỳ cầm một miếng đè lưỡi bên cạnh lên.
Giọng điệu nhẹ nhàng, khách khí của cô khiến bà ta cảm thấy không ổn, dù sao thân phận cũng khác biệt, Tiết Tịnh Kỳ là một Vương phi, không những ra đây khám bệnh miễn phí, mà lại còn khách khí lịch sự như vậy nữa, thật sự là khiến bà ta sợ hãi bất an.
Bà lão căng cứng người lại, gương mặt cứng nhắc thè lưỡi ra.
Tiết Tịnh Kỳ dùng miếng đè lưỡi đặt lên lưỡi bà ta, chiếc lưỡi ửng đỏ, tưa lưỡi màu vàng, là do phổi quá nóng dẫn đến ho.
“Có phải cảm thấy cổ họng bị sưng đau, đầu nóng, hơi khát nước không? Có ho ra đờm đặc hay không?” Tiết Tịnh Kỳ dùng bút lông viết lại từng triệu chứng, những nét chữ được viết ra lưu loát như nước chảy mây trôi.
Bà lão đó nghe xong những lời Tiết Tịnh Kỳ nói thì thấy cô miêu tả chính xác từng triệu chứng của mình, kinh ngạc vội vã gật đầu: “Đúng đúng đúng!”
“Nhục Nghê, bốc thuốc. Hai tiền lá diếp cá, ba tiền hạnh nhân đắng, khoản đông hoa và bắc sa sâm mỗi thứ một tiền.” Tiết Tịnh Kỳ lại viết lên giấy mấy phương thuốc, đưa cho Nhục Nghê.
Bốc thuốc xong, Nhục Nghê lại lấy một ít thuốc cần thiết cho virus từ phương Tây, rồi đưa cả cho bà lão, giải thích: “Đây là thuốc để bảo vệ sức khỏe, đợi bà uống xong thang thuốc trên tay kia rồi hãy dùng.”
Hai gói thuốc bọc giấy dầu màu vàng được đặt lên tay bà lão, bà ta nhận lấy rồi ôm vào lòng như một món bảo bối, liên tục cảm ơn vài lần rồi mới vui mừng rời đi.
Người tiếp theo lập tức tiến lên nói với Tiết Tịnh Kỳ về bệnh tình của mình.
Quá trình này lặp đi lặp lại đến giữa trưa, đã đến giờ cơm nhưng người khám bệnh chỉ tăng chứ không giảm, nhìn thoáng qua chỉ thấy những đầu người màu đen đang di chuyển, giống như một con rồng đang không ngừng tiến về phía trước.
Thích Mặc Thanh bên cạnh ngồi dựa vào ghế, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt lãnh đạm như chim ưng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Đến lúc dùng bữa rồi, xem nốt cho người này rồi về phủ.” Đã ở đây cả buổi sáng rồi, không ngừng khám chữa rồi kê đơn thuốc, một ngụm nước cũng không uống, nhìn thôi đã khiến chàng thấy đau lòng. Nếu như sớm biết được khám bệnh tình nguyện lại vất vả như thế này, chàng đã không cho phép cô đi rồi.
“Nhưng phía sau còn bao nhiêu người xếp hàng như vậy, nếu bây giờ rời đi, không phải uổng phí công họ xếp hàng rồi hay sao?” Tiết Tịnh Kỳ vừa viết đơn thuốc, vừa trả lời Thích Mặc Thanh.
Thích Mặc Thanh ngồi thẳng dậy, nhìn vào đám người đang xếp hàng kia, cảm giác sốt ruột trong người không ngừng tăng lên, phản bác nói: “Ta nói dừng là dừng, buổi chiều đến thì có gì khác, còn bao nhiêu người như thế kia, có khám đến tối cũng không xong được.”
Mọi người đều vì việc khám bệnh tình nguyện và Mặc Vương phi mà đến, nếu đã được khám chữa và nhận thuốc miễn phí, lại có tấm biển tuyệt thế thần y ở đây, đám người đó lập tức ùa lên khiến cho hàng ngũ có chút lộn xộn và vô tổ chức.
Tiết Tịnh Kỳ kê xong đơn thuốc liền dừng hành động, ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng đúng, đội ngũ dài như kia không phải chuyện có thể giải quyết trong nửa ngày, có điều chỉ cần bách tính của cả thành lấy được thuốc phòng ngừa virus là được rồi.
“Buổi khám bệnh miễn phí sáng nay đến đây là kết thúc rồi, nếu như có nhu cầu thì sau giờ cơm trưa lại đến đây xếp hàng, Vương phi của chúng ta sẽ ở đây cả ngày.” Nhục Nghê nhận được ánh mắt của Thích Mặc Thanh liền cầm chiếc búa nhỏ lên và gõ vào chiếc chuông nhỏ bên cạnh, đây là đồ được chuyên dùng để giữ gìn trật tự.
Vừa dứt lời, mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, nhưng cũng không thể làm gì khác, nói được một lúc, đã có người tản ra trở về, có người thì ngồi ở một quán bên cạnh để đợi đến chiều, đến bữa trưa cũng không ăn.
“Vương gia, Vương phi, chúng ta có về phủ không?” Nhục Nghê hỏi ý kiến của hai người.
Tiết Tịnh Kỳ đang định lên tiếng thì bên ngoài đã truyền đến âm thanh chói tai của thứ gì đó rơi xuống, sau một trận ồn ào, một bóng đen từ xa chạy đến trong tuyết.
“Thần y, thần y… Hãy cứu mẹ ta!” Một tiếng kêu nặng nề khàn đục truyền đến tai Tiết Tịnh Kỳ, giọng nói gấp rút này khiến Tiết Tịnh Kỳ đang định rời đi đã dừng lại, cô có chút tò mò nhìn bóng đen phía xa kia.
“Là kẻ nào? Nhục Nghê đi ngăn lại.” Thích Mặc Thanh ngồi trở lại xuống ghế, bình tĩnh nhìn bóng người kia.
Bàn tay của Nhục Nghê chậm rãi chạm vào cây kiếm phía sau lưng, nàng giống như một cơn gió, chẳng mấy chốc, bóng hình màu hồng của nàng đã ở cùng một chỗ với bóng đen kia, không lâu sau, họ cùng nhau bước đến.
“Vương phi, nghe nói y thuật của người cao mình, ta muốn nhờ người xem giúp mẹ của ta có được không? Mấy ngày trước mẹ của ta vẫn đang khỏe mạnh, nhưng từ tối qua, khắp cơ thể bà ấy nổi lên những chiếc mụn nhọt màu trắng, dường như chúng đang lan dần ra, đã tìm rất nhiều đại phu nhưng họ đều không có cách. Ta cũng ôm tia hi vọng cuối cùng đến đây để tìm người, Vương phi, người nhất định phải cứu mẹ của ta!” Một cậu thanh niên choàng áo choàng đen cõng một người trên lưng, áo choàng rộng bao trùm cả hai người, Tiết Tịnh Kỳ chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của cậu.
“Ngươi thả mẹ ngươi xuống.” Tiết Tịnh Kỳ chỉ vào chiếc giường trúc đơn giản được đặt làm riêng bên cạnh, nghiêm túc nói.
Theo lời hắn nói về bệnh tình ban nãy, rất rống như bị nhiễm virus, nếu chẩn đoán đúng thì đám người đó không chỉ nhiễm virus cho một người, mà phải có một nguồn virus nhất định.
Cậu vui mừng cởi áo choàng ra, để lộ một gương mặt mềm mại, ngây thơ vô tội, trông có vẻ chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, người mẹ mà cậu cõng tuổi tác cũng không lớn, có điều sắc mặt trắng bệch có hơi đáng sợ, đôi môi tím tái, nhìn dáng vẻ thì đã bị trúng độc.
Đợi cậu đưa mẹ vào giường, Tiết Tịnh Kỳ trầm tư nhìn sang Thích Mặc Thanh bên cạnh.
“Mặc Thanh, triệu chứng mà cậu ấy vừa miêu tả ban nãy hình như là virus, không ngờ đám người đó đã thật sự phát tán nguồn virus, nếu như vậy thì mọi chuyện phức tạp hơn nhiều.” Tiết Tịnh Kỳ nói rõ dự đoán trong lòng mình.
Ai ngờ dường như Thích Mặc Thanh đã sớm biết điều này, không thể phủ nhận gật gật đầu: “Mục đích của bọn chúng không chỉ có cái này, nàng tưởng rằng bọn chúng chưa hoàn thành nhiệm vụ mà dám để lộ thân phận ra sao? Chỉ là bọn chúng không ngờ đến chúng ta có thể điều chế ra được thuốc giải trong thời gian ngắn như vậy mà thôi.”
Điều mà Tiết Tịnh Kỳ lo lắng không phải vấn đề thuốc giải, mà là sao bọn chúng có thể giữ được virus đến tận bây giờ, lại còn xâm nhập vào cơ thể con người mà không bị phát hiện đồng thời phát huy độc tính của nó.
Hóa ra chàng đã xem xét kĩ lưỡng mọi việc, mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát của chàng.
“Cho dù chúng ta có điều chế được thuốc giải nhiều hơn nữa, nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh bằng tốc độ của virus trong người bách tính, nếu như chúng ta có thể tìm được nơi bọn họ cất giấu virus, mọi chuyện không phải là được giải quyết rồi sao?” Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày, nếu như cô đoán không nhầm, Thích Mặc Thanh chắc đã phái người đi điều tra rồi.
Thích Mặc Thanh đột nhiên nhìn cô, ánh mắt có chút tán thưởng gõ vào đầu cô, cười nói: “Càng ngày càng thông minh rồi, không hổ là Vương phi của ta.”
Câu nói đột ngột này cùng với động tác của chàng, theo như Tiết Tịnh Kỳ thấy thì chẳng khác nào đang trêu đùa một đứa trẻ, hơn nữa, đầu của cô không phải ai cũng có thể động vào đâu!
“Nếu ta đoán không nhầm, chàng đã sớm tìm hiểu rõ tường tận mọi chuyện rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nở một nụ cười sâu xa, đôi mắt khẽ híp lại nhìn chàng.
Cô đã biết được mục đích mà chàng làm như vậy là gì, chàng muốn để virus thỉnh thoảng phát tác với một hai người trong kinh thành, rồi lại dùng thuốc mà Lãnh Tước điều chế được để đi cứu người, mặt khác cũng có thể thăm dò xem thuốc giải mà Thái tử có được là thật hay giả.
“Vương phi, cầu xin người cứu mẹ ta, cầu xin người! Bà là người thân duy nhất của ta trên đời này, mọi người nhất định phải cứu được mẹ của ta!” Cậu vừa khóc vừa lau nước mắt, dáng vẻ đáng thương khiến Tiết Tịnh Kỳ vô cùng đau lòng.
Rõ ràng là có thể tránh được trận tai họa này, rõ ràng có thể bình an sống đến già, nhưng lại có người vì mục đích của bản thân mà không từ thủ đoạn, không tiếc làm tổn hại đến tính mạng của người khác, thủ đoạn độc ác thật sự khiến người ta giận sôi người.
Nếu như không phải đám người của nước Thành Châu lan truyền virus đến kinh thành, nếu không phải bọn họ muốn giữ lại virus, nếu không phải mỗi người đều có dã tâm, thiên hạ này sẽ không phải chịu nhiều thương tổn như vậy.
Tiết Tịnh Kỳ thở dài một hơi, đỡ cậu trai đang dập đầu dưới đất lên, an ủi nói: “Mẹ của ngươi ta nhất định sẽ cứu, ngươi không cần quá lo lắng, mẹ của ngươi sẽ bình an sống tiếp thôi.”
Dường như là do nụ cười của Tiết Tịnh Kỳ, hoặc là do đôi mắt của cô đã khiến cậu không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh trở lại, đứng sang một bên với tâm trạng thấp thỏm.
Bước vào giường trúc bên trong, người đàn bà kia đã nằm ở đó, bà mặc một chiếc áo chắp vá mỏng manh đơn bạc, quấn năm sáu lớp, bên ngoài là chiếc áo choàng dày hơn một chút, chắc là chiếc áo choàng ban nãy choàng lên cả hai người.
“Nhục Nghê, mang hòm thuốc của ta vào đây, rồi mang một chậu nước nóng vào.”
Cô đưa tay vén tất cả những chỗ có sẹo trên người bà lên, vết thương tuy không dày đặc, nhưng lại tập trung lại với nhau, chi chít giống như một bức tranh sông núi xấu xí.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi thối rữa, những cái mụn mủ trong vết thương bị rữa ra vẫn chưa bị đâm vỡ, chỗ thịt thối rữa hòa lẫn với mùi tanh của máu không ngừng kích thích chiếc mũi của Tiết Tịnh Kỳ, mãi cho đến khi Nhục Nghê mang hòm thuốc và quần áo kháng khuẩn vào, cô mới thở phào một hơi.
“Vương phi, bách tính bên ngoại lại bắt đầu tụ lại, nói người chữa bệnh cho bà ấy, lại không chịu chữa cho bọn họ, bọn họ cảm thấy không công bằng, đang ở ngoài hò hét kìa!” Nhục Nghê cứ nghĩ đến tình cảnh bên ngoài là thấy tức giận.
Bọn họ có lòng tốt tổ chức khám bệnh miễn phí, nhưng tình huống lúc này lại không chỉ đơn giản là làm việc tốt nữa rồi, đám bách tính đó xem việc khám bệnh của bọn họ là việc bắt buộc, một khi xuất hiện sự thiên vị, bọn họ lại cảm thấy khó chịu.