Nếu như nói chân tướng sự tình cho Thích Mặc Thanh nghe, Tiểu Hoa có phải sẽ không đau khổ như thế nữa không?
Đây là suy nghĩ luôn lặp đi lặp lại trong lòng A Lạc Lan.
Ánh mắt của Thích Mặc Thanh lại rơi trên mặt A Lạc Lan, nhưng nàng ta lại lùi bước về sau.
“Ta không muốn, ta thật sự không phải Tịnh Kỳ gì cả, Vương gia ngài thật sự nhận nhầm người rồi, ta thề với trời đó.” A Lạc Lan nói xong, lập tức giơ ba ngón tay lên, thề thốt với trời.
“A Lan.” Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ, nếu như kêu nàng ta là A Lạc Lan thì sẽ bị người ta phát hiện, cho nên liền bỏ đi chữ Lạc ở giữa.
“Nếu ngươi đã không muốn đi với Vương gia, Vương gia cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, hay là ngươi về nghỉ ngơi trước đi.” Tiết Tịnh Kỳ vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ta.
Nếu như không phải vì sự tương tác của Tiết Tịnh Kỳ trên người nàng ta thì A Lạc Lan cũng không biết mình lại từ A Lạc Lan biến thành A Lan từ khi nào rồi nữa.
Nàng ta có chút không quen mà chầm chậm gật đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Thích Mặc Thanh nữa, vội vàng rời khỏi.
Để lại cho Thích Mặc Thanh một bóng lưng kinh hoảng.
“Rốt cuộc nàng làm sao mới chịu để nàng ấy gả cho ta?” Thích Mặc Thanh lưu luyến không nỡ mà nhìn bóng lưng của A Lạc Lan, rất rõ ràng nàng ta đã mất trí nhớ không nhớ ra mình nữa rồi.
Thứ mà chàng muốn lại bị Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt trong lòng bàn tay, bất đắc dĩ, mới hỏi ra một câu hèn mọn như vậy.
Chỉ cần cô nói ra, thì chàng sẽ làm được. Truyện Hệ Thống
“Ta đã nói rồi, chỉ cần Vương gia lấy ta, thì nô tỳ của ta đương nhiên cũng sẽ theo ta bồi giá, giao dịch này, Vương gia hình như không lỗ mà!” Tiết Tịnh Kỳ khinh miệt mà cười lên.
Không biết là đang cười mình, hay là đang cười Thích Mặc Thanh nữa.
Từ khi nào, mà cô cũng hèn mọn đến mức ra giá cho mình, dùng cách bán hàng, hơn nữa tặng kèm theo đồ khuyến mãi.
Quan trọng là, thứ đồ khuyến mãi đó mới là điểm sáng, mà cô cũng chỉ là một thứ làm nền thôi.
Ai ngờ, một Thích Mặc Thanh tâm trí kiên định lại xao động vào lúc này, mi tâm khẽ thả lỏng ra.
“Ta đồng ý với nàng, ta sẽ lấy nàng, nhưng ta cũng phải lấy tỳ nữ đó, hơn nữa sau khi lấy nàng, trái tim của ta sẽ không ở trên người nàng, nàng đừng ôm bất kỳ hy vọng nào với ta.” Thanh âm của Thích Mặc Thanh lạnh lẽo như tuyết sương, là câu chuyện cười lạnh lẽo nhất mà trước giờ Tiết Tịnh Kỳ từng được nghe.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại vỗ tay, trào phúng mà nói: “Vương gia tính toàn thế này hay thật đó, vậy mà lại muốn cưới hai bọn ta cùng lúc? Ngài như vậy là đang sỉ nhục ta.”
Nhưng Thích Mặc Thanh lại chẳng cảm thấy có sao cả: “Ta đã nói với nàng rồi, người ta muốn chỉ có một mình Tịnh Kỳ, còn về nàng, ta sẽ không yêu nàng, cũng không tồn tại sự sỉ nhục này.”
Trong lòng của chàng, đây không phải là sỉ nhục, rốt cuộc thì chuyện thế nào mới có thể coi là sỉ nhục chứ?
Tiết Tịnh Kỳ cũng coi như là đã nhìn rõ rồi, rốt cuộc thứ gì chính là lãnh khốc vô tình.
Cô không nhịn được mà cười lạnh, cơ thể đột nhiên trở nên rất lạnh, cô ôm chặt lấy đôi vai mình, từ từ ngồi xổm xuống.
Lò sưởi bên cạnh đang từ từ nướng chín cơ thể cô, lửa than hơi nóng bốc lên nhiệt độ mạnh mẽ sưởi ấm tứ chi của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh thấu phổi.
Cửa, một đóng một mở, chàng đi rồi.
Bên ngoài cửa lại đi vào một người, mùi vị quen thuộc tràn ngập xung quanh của cô.
Người đó ngồi xuống đất với cô, thanh âm bình tĩnh chậm rãi, không có bất kỳ ngữ điệu nào: “Ta đã nghe thấy rồi, đây chính là người mà muội mong nhớ muốn gặp, hắn không đáng để muội yêu, cũng xứng có được tình yêu của muội.”
Minh Khê hiếm khi mở miệng nói nhiều như vậy, tuy miệng hắn nói ra chuyện tình yêu nghe có hơi lạc điệu, nhưng Tiết Tịnh Kỳ nghe cũng coi như là một loại an ủi.
“Là tự ta chuốc, ta rõ ràng biết người mà chàng không quên được là Tiết Tịnh Kỳ, còn liều mạng muốn thử thăm dò chàng, chân tướng nhận được cuối cùng đã vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của ta.” Tiết Tịnh Kỳ cười rất thê lương.
“Tại sao muội không nói sự tình thật sự cho hắn biết?” Minh Khê nghĩ, nếu như hắn biết chân tướng của sự thật thì nhất định sẽ cảm thấy hối hận cho những gì mình đã làm.
“Nếu như chàng tin ta thì chàng tự nhiên sẽ biết đó không phải là thật, thực ra trong tiềm thức, chàng không có tin ta.” Tiết Tịnh Kỳ tự trào phúng mình.
“Bây giờ biết mình đã yêu sai người, cũng không hẳn là quá muộn.” Minh Khê giễu cợt mà nói.
Tiết Tịnh Kỳ không có nói gì, trong lòng cô không tin, và cũng không muốn tin.
“Trong lòng ta loạn vô cùng, A Lạc Lan bị chàng coi là Tiết Tịnh Kỳ, nói không chừng chàng sẽ phái người đến cướp nàng ta đi, mấy ngày nay huynh phải bảo vệ bên cạnh A Lạc Lan không được rời nửa bước.” Tiết Tịnh Kỳ dặn dò.
Nếu như A Lạc Lan bị cướp đi thì cô ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không có nữa.
Chí ít có A Lạc Lan ở bên cạnh cô, thì hành động của Thích Mặc Thanh cô vẫn có thể nhúng tay được.
“Chuyện này đã lôi A Lạc Lan vào trong rồi, sau khi về, nàng ta nhất định sẽ hỏi ta, đến lúc đó, ta có nên nói không?” Minh Khê sợ nhất là công phu quấn lấy người của A Lạc Lan.
Chuyện này dù sao cũng liên quan đến A Lạc Lan, cũng là cô đã kéo A Lạc Lan vào, không thể không cho nàng ta biết, để nàng ta làm việc cho mình mà ngờ ngạc không hiểu gì như vậy.
“Nếu như nàng ta hỏi, thì cứ nói thật cho nàng ta biết đi, ta đã nợ nàng ta quá nhiều rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn về phía trước với đôi mắt trống rỗng, ở nơi không xa chính là tờ giấy mà Thích Mặc Thanh đã cầm qua.
Bên trên vẫn là chữ Tĩnh lớn, không phải chữ khải, không phải hành thư, mà là chữ viết từ bút cứng chuyển thành bút lông, phong cách viết cũng không đủ mềm mại.
Chàng đã nhìn thấy chữ mà cô viết rồi, tại sao lại thà tin khuôn mặt đó, cũng không muốn tin tưởng sự thật mà chính mắt chàng đã nhìn thấy chứ?
Gió lạnh bên ngoài không ngừng thổi vào trong, khiến cho căn phòng ấm áp này có thêm vài phần ý lạnh.
Người bên ngoài hoàn toàn không biết bên trong cung đã xảy ra biến động gì, khắp nơi đều đang bàn luận Doãn Tiêu La.
Cách nói ở mỗi nơi đều không giống nhau, lan truyền vô cùng khó nghe.
Doãn Tiêu La một ngày nấp ở trong Vương phủ, khi nhìn thấy Ôn Vương hạ triều quay về, lập tức đi nghênh đón.
“Ôn Vương, chuyện bên ngoài thế nào rồi? Phụ hoàng nói thế nào?” Doãn Tiêu La căng thẳng mà hỏi.
Bởi vì chuyện này mà phải ở trong phủ không được ra ngoài, lại có chuyện của Tiết Tịnh Kỳ tối ngày hôm đó ràng buộc mình, khó tránh có chút lo lắng sợ hãi.
Ôn Vương kéo áo choàng của mình ra, ném mạnh lên ghế ở bên cạnh.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, lời nói như sương như tuyết: “Chuyện hôm đó rốt cuộc là thế nào? Ta đã tra ra rồi, chuyện xảy ra hôm đó vốn không có như nàng nói, căn bản là nghi điểm trùng trùng, ta không ngờ, đã đến lúc này rồi mà nàng vẫn gạt ta!”
Ôn Vương tức giận, đột nhiên đá ngã hai cái ghế ở trước mặt hắn ta.
Chắc không phải là, hắn đã biết chuyện mình giết chết Hòa Sắt công chúa rồi chứ?
Trong lòng Doãn Tiêu La chợt trở nên lạnh lẽo, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
“Vương gia, ta không có gạt chàng, sao ta dám gạt chàng chứ? Ta quả thực là, là đến tiệm vải lấy vải.” Doãn Tiêu La nói đến cuối cùng, thanh âm càng lúc càng thấp, cuối cùng căn bản không có bất kỳ thanh âm gì.
“Còn dám xảo biện? Ta đã phái người đến tiệm vải hỏi rồi, chủ tiệm nói hôm đó nàng quả thực có đến tiệm vải lấy vải, nhưng không biết là vào giờ nào. Thị vệ tối hôm đó tuy thiên về nàng, nhưng, trong tay hắn không có bất kỳ chứng cứ chứng minh hôm đó đã xảy ra những gì.”
Ôn Vương hít sâu một hơi, suy cho cùng là tâm tư của nữ tử, chỉ biết giấu chuyện đáng nghi lại, nhưng không biết làm sao mới không để bị người ta tìm thấy.
“Hôm đó, hôm đó ta đích thực không phải đến tiệm vải lấy vải, mà là ở bên ngoài một lát, bởi vì tuyết rơi, mọi người về cũng khá sớm, ta liền dạo thêm một lát, không có ai thấy ta.” Doãn Tiêu La lại gạt thêm một lý do, ý đồ qua loa để qua ải.
Nhưng, Ôn Vương không phải tên ngốc, cái cớ nhiều sơ hở như vậy sao có thể thành lý do phá án được.
“Nàng đừng nói nữa, chuyện của nàng ta đã biết hết rồi, nàng còn muốn giảo biện cái gì nữa?” Ôn Vương vỗ mạnh vào bàn một cái, quát.
Doãn Tiêu La chấn kinh, không dám nhúc nhích.
“Chàng, chàng đã biết hết rồi?” Doãn Tiêu La đột nhiên nhớ tới một thân ảnh trên mặt tuyết, không ngờ bí mật mình giấu lâu như vậy lại bị người ta phát hiện như vậy.
“Phải, ta đã biết rồi.” Ôn Vương gật đầu, đang định nói gì đó thì Doãn Tiêu La đã rơi nước mắt lã chã quỳ phịch xuống trước mặt hắn.
“Vương gia, chàng phải tin ta không có giết người, chuyện hôm đó chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Hơn nữa, là nàng ta chạm đến giới hạn của ta trước.” Doãn Tiêu La không thể khoan dung người ta vượt qua giới hạn của nàng ta được.
Giết người?
“Nàng giết ai? Mau nói.” Mi tâm của Ôn Vương không khỏi nhíu lại, hắn chỉ là muốn giết sĩ khí của Doãn Tiêu La thôi, nhưng không ngờ lại moi ra được thứ khác.
Nghe ngữ khí của Ôn Vương, căn bản là không biết chuyện này? Trái tim Doãn Tiêu La đột nhiên run lên.
“Không có, ta chỉ là ví dụ thôi, ta chưa từng giết người, Ôn Vương chàng phải tin ta.” Sắc mặt Doãn Tiêu La chợt trầm xuống, lập tức giải thích.
Nhưng, Ôn Vương không tin lời của nàng ta.
“Nàng muốn ta làm sao để tin cái chân tướng đặt trước mặt mình là giả đây? Nếu như nàng không muốn nói thì ta sẽ không ép nàng, nhưng nếu như bị tra ra rồi, thì cũng là nàng một mình gánh vác.” Ôn Vương lãnh khốc vô tình mà nói.
“Không.” Doãn Tiêu La lập tức hồi ứng, trên mặt là những bể dâu thăng trầm sau khi trải qua mưa gió, nàng ta có chút suy sụp mà nhìn Ôn Vương: “Ta nói, mấy ngày trước ta đã đi Đông Hoa Viên trong cung, bởi vì chàng nói muốn lấy Hòa Sắt công chúa làm phi, cho nên muốn đi hỏi ý kiến của Hòa Sắt công chúa, nhưng bất cẩn xảy ra tranh chấp, cuối cùng đã ngộ sát nàng ta.”
Càng nói đến cuối cùng, thanh âm của Doãn Tiêu La càng nhỏ, giống như một trận gió đã thổi đi xa rồi vậy.
Ôn Vương lập tức đập bàn đứng dậy, đôi mắt trừng to tròn lạnh lùng mà nói: “Nàng nói gì? Nàng vậy mà lại giết Hòa Sắt công chúa rồi? Doãn Tiêu La, có phải nàng không muốn sống nữa không?”
Bất lực là chuyện này dù gì cũng đã trở thành sự thật rồi, Doãn Tiêu La hết cách cứu vãn, khi nàng ta biết Hòa Sắt công chúa không thể chết thì đã muộn rồi.
Cuối cùng, nàng ta vẫn đã giết chết nàng ấy rồi.
“Ta biết, ta đã không kịp nữa rồi, nhưng cảnh tượng lúc đó thật sự quá tức giận, là nàng ta cứ dùng lời nói để công kích ta, ta nhất thời không nhịn được....” Doãn Tiêu La cắn ngón tay, không nói tiếp nữa.
Dù gì cũng đi tới bước này rồi, nàng ta cũng không biết sự tình sẽ phát triển thế nào, nếu như bị người ta biết rồi, thì nàng ta nhận.
“Nàng, rốt cuộc ta phải nói nàng thế nào mới tốt đây?” Ôn Vương không muốn nói thêm gì với nàng ta nữa, quay người rời khỏi chính đường.
Vốn dĩ là muốn moi móc xem đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại để hắn moi móc ra một bí mật kinh thiên như vậy.
Chả trách mấy ngày nay Hòa Sắt công chúa không có xuất hiện trước mặt bọn họ, hóa ra là...
Nhưng, tại sao trong cung có thể giấu được tin tức lâu như vậy, không cho bên ngoài biết chứ?