Dựa vào cái gì mà cho dù cô ta làm gì cũng được nhiều người giúp đỡ đến thế? Ngược lại bản thân nàng làm gì cũng là sai? Tiết Tịnh Kỳ của khi trước cũng vậy, bây giờ ngay đến cả công chúa Hòa Sắt cũng vậy? Vì sao bọn họ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái? Vì sao Tiết Tịnh Kỳ chỉ hát một bài thôi mà đã nhận được sự cảm tình của Hoàng thượng? Vì sao bản thân nàng nỗ lực nhiều như vậy rồi mà vẫn không được?
“Công chúa Hòa Sắt, thật ngại quá, khi nãy ta nhất thời trượt tay, khiến công chúa giật mình rồi. Nhìn Tứ ca xem, Hoàng thượng còn chưa định hôn cho ngươi, như vậy chứng tỏ Hoàng thượng rất để tâm đến ngươi, xem ra sức hấp dẫn của ngươi cũng lớn thật đó!” Không biết Tiết Tịnh Kỳ đã dùng vu thuật, bùa mê thuốc lú gì mà cám dỗ được hai người họ, khiến tâm tư của họ bị cô ta câu dẫn mất! Trong lời nói này của Doãn Tiêu La có ba phần là bịa đặt, ba phần mang theo mùi ghen tị! Quan trọng nhất vẫn là muốn đả kích Tiết Tịnh Kỳ, thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Tiết Tịnh Kỳ, Doãn Tiêu La quả thật không thoải mái trong lòng.
“Ôn Vương Phi chỉ nhất thời trượt tay, đụng phải ta thì không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng đụng phải chính mình, cơ thể, da tóc là do cha mẹ cho, làm sao dám dễ dàng tổn thương được cơ chứ?” Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt tay của Doãn Tiêu La, lật qua lật lại, tỉ mỉ kiểm tra, sau khi không phát hiện vết thương gì quá lớn mới thả tay nàng ta ra. Ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hiền thục, yêu thương nhưng trong lòng Doãn Tiêu La biết rõ, nỗi đau này không phải người bình thường có thể chịu đựng được, đến tận bây giờ, các đốt ngón tay của nàng ta vẫn mơ hồ cảm thấy đau. Khi nãy, nhân lúc mọi người không chú ý, Tiết Tịnh Kỳ đã nắm chặt tay Doãn Tiêu La, đả thông hai gân mạch trên huyệt vị ở cổ tay của nàng ta, nhưng đồng thời lại điểm huyệt hai gân mạch khác của nàng ta. Mọi thứ đều xảy ra với tốc độ nhanh chóng mặt. Doãn Tiêu La hoàn toàn không có cơ hội hét lên, cả người bị Tiết Tịnh Kỳ khống chế trong lòng bàn tay, giống hệt như một con ruồi nhặng, chỉ cần khẽ bóp, là có thể bóp nát.
“Ngươi, A Lạc Lan… Ngươi dám…” Đáy mắt Doãn Tiêu La lộ ra tia hung ác, màu đỏ giống như tia máu đang trào ra ngoài từ hốc mắt nàng ta. Nàng ta vừa dứt lời, đã bị Ôn Vương quát lớn: “Doãn Tiêu La, nàng làm mất mặt như vậy đã đủ chưa? Đủ rồi thì mau chóng trở về cho ta!”
Doãn Tiêu La trong lòng ngập tràn oán hận, giờ phút này chỉ còn lại nỗi tủi thân, oan ức. Không ai hiểu được nỗi đau của nàng ta, Doãn Tiêu La chỉ có thể bóp chặt cổ tay mình, nếu tiếp tục chỉ có thể đổi lấy hiểu nhầm mà thôi.
“Ngươi nhất định sẽ hối hận.” Doãn Tiêu La căm hận nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ đang giả vờ vô tội, trong lòng Doãn Tiêu La lúc này lại bùng lên những toan tính, âm mưu mới.
Sau khi hung tợn uy hiếp Tiết Tịnh Kỳ xong, Doãn Tiêu La sải bước nhanh đi ra ngoài. Chỉ còn lại mấy người họ đối mặt với nhau. Động tác khi nãy của Tiết Tịnh Kỳ không ai nhìn rõ, nhưng Thích Mặc Thanh lại nhìn rất rõ. Chàng đã sớm nhìn thấu hành động và suy nghĩ của Tiết Tịnh Kỳ.
Độ mạnh yếu và động tác tay khi nãy của Tiết Tịnh Kỳ, dáng vẻ quen thuộc đó khiến chàng dường như đang quay lại khoảng thời gian trước đây.
“Hai vị Vương Gia, ta còn có việc cần làm, xin phép cáo lui trước.” Tiết Tịnh Kỳ tuân theo nghi thức của nước Thành Châu, hành lễ với hai người họ.
Ôn Vương khoát tay, sắc mặt tái mét bảo cô lui xuống. Nhưng ánh mắt của Thích Mặc Thanh ở bên cạnh hắn lại hứng thú nhìn theo hướng Tiết Tịnh Kỳ rời đi, rất lâu vẫn chưa thu hồi lại ánh nhìn.
“Tứ ca, công chúa Hòa Sắt này rất xinh đẹp đúng không? Ban đầu phụ hoàng muốn đính hôn cho huynh với nàng ta, huynh còn không đồng ý, bây giờ lại nhìn người ta chăm chú như thế, có phải là động lòng, đổi ý rồi hay không?” Ôn Vương đùa giỡn nhìn Thích Mặc Thanh, một tay đưa lên vuốt cằm.
Thích Mặc Thanh đứng nghiêng hồi lâu, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại. Ánh mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn Ôn Vương. Chàng không nói câu nào, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng từng tầng ánh sáng mờ nhạt.
“Lục đệ vẫn nên quản lý tốt chuyện nhà mình thì hơn.”
Thích Mặc Thanh vung ống tay áo lên, lạnh lùng quay người, rồi đi về hướng ngược lại.
Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Thích Mặc Thanh, Ôn Vương ngược lại cảm thấy, ngoài mặt Thích Mặc Thanh tỏ ra không quan tâm nhưng thật ra trong lòng đang cồn cào dậy sóng. Không biết công chúa Hòa Sắt này có lai lịch như thế nào, nhưng chỉ cần là người Thích Mặc Thanh cảm thấy hứng thú, Ôn Vương hắn tuyệt đối sẽ nhúng một tay vào.
Tiệc tối lần này rất lâu mới kết thúc, ánh trăng yếu ớt ẩn nấp sau những tầng mây mù, lúc ẩn lúc hiện, mông lung, mờ ảo.
Trong điện lúc này, âm thanh của nhạc cụ, tiếng đàn sáo vang lên không ngừng cùng với ánh nến lung linh mờ ảo. Tỳ nữ đã đi theo sau Tiết Tịnh Kỳ một hồi lâu, nhưng cô không hề cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ một chút nào cả. Có lẽ là khi nãy nhìn thấy Thích Mặc Thanh, hoặc có lẽ là vì Thích Mặc Thanh không hề nghe ra bài hát mà chỉ cô mới có thể hát. Tóm lại mọi thứ đều có nguyên nhân và kết quả của nó. Tiết Tịnh Kỳ bật cười tự giễu. Mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi. Thời gian một năm có thể khiến rất nhiều người lớn lên, và cũng có thể khiến rất nhiều người quên hết mọi thứ.
“Công chúa, đã muộn rồi, chi bằng chúng ta trở về cung nghỉ ngơi sớm hơn một chút đi!” Một cung nữ đứng phía sau Tiết Tịnh Kỳ lên tiếng khuyên nhủ cô. Trong lúc vô tình, Tiết Tịnh Kỳ đã đi đến con đường ra khỏi cung, chỉ cần đi về phía trước, qua một chỗ ngoặt, đi qua cánh cửa ở góc phía Bắc của Ngự Hoa Viên là có thể đi ra khỏi Ngự Hoa Viên rồi. Tiết Tịnh Kỳ nhìn cung nữ mà Thái tử sắp xếp cho mình, khẽ nhíu mày, cười nói với nàng ta: “Khi nãy uống nhiều rượu quá, ta hơi đau đầu, trong lúc vô tình hình như đi nhầm đường mất rồi, đây là nơi nào thế?”
Cung nữ lập tức nói: “Đây là phía Bắc của Ngự Hoa Viên, cách rất xa Đông Hoa Viên- nơi người đang ở. Chúng ta vẫn nên mau chóng trở về thì hơn, ban đêm, đường sẽ rất khó đi.”
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nói: “Chúng ta trở về thôi.”
Cô vừa quay người, bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng được kéo dài dưới ánh trăng mờ ảo phản chiếu trên mặt đất, dung hòa với tuyết trắng. Phía sau người ấy là một vùng mai đỏ. Hoa mai rơi đầy trên mặt đất, đây có thể coi là cảnh tượng lãng mạn hiếm khi nhìn thấy trong cung.
Thích Mặc Thanh nhíu mày, áo khoác màu đen trên người chàng khiến cho cả người chàng giống như đang bao phủ trong màn đêm. Xem ra còn thần bí hơn nhiều so với lúc trước, nhưng đồng thời hơi thở toát ra từ người chàng cũng mạnh hơn nhiều.
“Không ngờ lại có thể gặp được công chúa ở đây. Công chúa cũng thật cao hứng, vậy mà lại đi đến đây.”
Thích Mặc Thanh áp chế sự kích động trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã điên cuồng gào thét. Người mà bản thân ngày đêm mong nhớ, không ngại trèo non lội suối để được gặp mặt, ngày hôm nay cuối cùng người đó cũng đứng trước mặt mình, nhưng lại đổi sang danh xưng “công chúa”, nói những lời vô cùng khách sáo, hoàn toàn không còn dáng vẻ lúc trước nữa.
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ lại có thể gặp được Minh Vương gia ở đây. Trời ngày càng tối rồi, ta phải mau chóng trở về nghỉ ngơi.”
Cả quá trình Tiết Tịnh Kỳ vẫn luôn cúi thấp đầu, không biết cô sợ nhìn thấy Thích Mặc Thanh hay là không muốn Thích Mặc Thanh nhìn thấy bộ dạng mất khống chế của mình. Cô khẽ nghiêng người, đi qua bên cạnh chàng, nhưng chàng lại nghiêng người theo bước chân của cô. Trên gương mặt lạnh lùng lập tức lộ ra ý cười ngang ngược: “Đã ở trong Hoàng cung thì chắc chắn sẽ không thể xảy ra chuyện gì được. Bài hát khi nãy công chúa hát, ta nghe rất quen tai, không biết đó là bài gì vậy?”
Thích Mặc Thanh chặn đường đi của cô, lên tiếng hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ tiếp tục né tránh, trả lời: “Chỉ là một bài hát bình thường mà thôi, Minh Vương gia việc gì phải để tâm.”
Những bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, rơi lên bả vai của hai người. Ánh mắt của Thích Mặc Thanh vẫn luôn dừng trên gương mặt của Tiết Tịnh Kỳ, giống như muốn nhìn thấu cô.
“Ta không hề để tâm.”
Thích Mặc Thanh vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Tiết Tịnh Kỳ, cho đến khi cô khó chịu ngẩng mặt lên nhìn chàng, lúc này tâm trạng của chàng mới tốt lên.
“Chỉ là rất lâu trước đây, có một người bạn cũ đã từng hát bài này cho ta nghe. Ta đại khái là nhớ được một vài nội dung trong bài hát mà thôi. Nhưng không ngờ, nhiều năm sau lại có người hát được bài này, ta chỉ cảm thấy hơi bất ngờ mà thôi.”
Rất lâu trước đây, rất lâu trước đây… Hóa ra bản thân cô đã trở thành một người bạn cũ rất lâu trước đây của Thích Mặc Thanh.
Tiết Tịnh Kỳ bật cười tự giễu, không ngờ khi nghe những lời nói thật lòng từ miệng Thích Mặc Thanh, cô vẫn cảm thấy khẽ nhói trong tim.
“Vậy ư? Người bạn cũ kia của Minh Vương gia chắc chắn là hát hay hơn ta rồi. Ta không giỏi nghệ thuật cho lắm, để ngài chê cười rồi.”
Giờ phút này, ngay đến cả nói thôi, cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Khi nghe thấy những lời này của cô, ánh mắt của Thích Mặc Thanh đột nhiên phát sáng: “Ta cảm thấy công chúa hát hay hơn nhiều so với nàng ấy. Dù sao đó cũng chỉ là một người bạn cũ mà thôi. Hôm nay ta gặp được công chúa, đột nhiên lại có chút cảm giác nhớ nhung trước đây, không biết có phải vì bài hát này hay không nữa?”
Không biết trong lời nói của Thích Mặc Thanh rốt cuộc có ý gì, Tiết Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy đoán đi đoán lại cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Cô đã không còn là mình trước đây nữa rồi. Cô của bây giờ căn bản là không còn vướng bận, không phải gánh vác trách nhiệm gì nữa cả. Cô chỉ là một Tiết Tịnh Kỳ đơn thuần, cô sẽ chỉ sống vì Tiết Tịnh Kỳ mà thôi.
Nếu không phải vì chấp niệm trong lòng, hà cớ gì cô phải chịu trăm cay nghìn đắng để chạy đến nước Thích Diệp này cơ chứ?
Hôm nay người cô ngày đêm nhung nhớ đang đứng trước mặt cô, nhưng chàng lại nói không nhớ bản thân cô trước đây, vô cùng vui vẻ khen ngợi dung nhan của công chúa Hòa Sắt, cô quả thật không biết nên đáp lại chàng như thế nào.
“Cảm ơn Minh Vương gia quá khen, cũng đã muộn rồi, ta phải trở về nghỉ ngơi trước, Hòa Sắt xin cáo từ.”
Tiết Tịnh Kỳ hành lễ với Thích Mặc Thanh sau đó không cảm xúc xoay người rời đi.
Cô không hề biết rằng, sắc mặt của người đứng phía sau đã dần dần chuyển từ bình tĩnh sang kích động, đủ loại cảm xúc, hoàn toàn không thể nhìn ra đó là biểu cảm gì.
Đi thẳng từ trong điện ra bên ngoài, rồi vòng qua một con đường lớn như thế để đi đến nơi này, Giả Sơn thấy vậy cũng không chất vấn Thích Mặc Thanh, mà chỉ cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng khi gặp công chúa Hòa Sắt ở đây, hắn lại không còn cảm thấy kỳ lạ nữa. Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên Giả Sơn nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ này trên mặt Thích Mặc Thanh, hắn không nhịn được nhíu mày, hỏi: “Vương gia, bài hát đó rõ ràng là Vương Phi hát, vì sao ngài lại khen công chúa Hòa Sắt vậy chứ?”
Làm sao Thích Mặc Thanh có thể hạ thấp Vương Phi như vậy được chứ? Nhưng Giả Sơn thật sự không hiểu vì sao Thích Mặc Thanh lại khen ngợi một nàng công chúa của nước khác, không phải là thật sự nhìn trúng dung mạo xinh đẹp của công chúa Hòa Sắt cho nên mới làm như vậy chứ?
Nhưng người nọ lại ung dung nhìn về chỗ ngoặt khi nãy Tiết Tịnh Kỳ vừa đi qua, hồi lâu vẫn chưa quay đầu lại.
“Nếu người bạn cũ này thật sự xuất hiện trước mắt ngươi, thì chỉ có kẻ ngốc mới nhớ về những kỷ niệm.” Trên mặt Thích Mặc Thanh vẫn duy trì ý cười xán lạn.
Giả Sơn ở phía sau ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vừa đi vừa vò đầu bứt tai. Câu nói úp úp mở mở này của Thích Mặc Thanh thật sự làm rối loạn suy nghĩ và suy luận của hắn mà! Chẳng lẽ Vương Phi đã xảy ra chuyện gì rồi ư?
Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, Thích Mặc Thanh đã đi xa rồi. Thích Mặc Thanh cảm thấy, có thể nói được một câu với Tiết Tịnh Kỳ đã là chuyện vui nhất trong một năm nay của chàng rồi.
Tuyết rơi ban đêm quả thật khiến đường rất khó đi, trên mặt đất có rất nhiều đá và sàn tuyết rất trơn. Một trong hai cung nữ cầm đèn lồng đi trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, người còn lại thì đi phía sau cô, để tránh cho cô bị ngã. Cứ như vậy ba người họ từ từ đi về Đông Hoa Viên. Bên trong đã đốt hai cây nến nhỏ, sự ấm áp tản ra khắp căn phòng, tỏa ra tia sáng mông lung, mờ ảo xua đi màn đêm đen tối.
Mặc dù đêm đã dần khuya, nhưng hai cung nữ vẫn chuẩn bị nước ấm cho Tiết Tịnh Kỳ tắm. Cô quả thật không thể nào chịu đựng được việc không tắm rửa. Đổ làn nước nóng hổi vào thùng, Tiết Tịnh Kỳ thoải mái ngâm cả người trong thùng tắm gỗ, rửa trôi hết những mệt mỏi trên cơ thể, sau đó dần dần thiếp đi trong thùng tắm gỗ.
Cuối cùng vẫn là nha hoàn vào đánh thức cô dậy. Khi tỉnh dậy, nước trong thùng gỗ đã lạnh ngắt, Tiết Tịnh Kỳ khẽ run rẩy co người lại, mặc áo trong vào, sau đó leo lên giường ngủ.