Chính đường phủ Doãn treo vải lụa trắng, hai bên châm mấy chục cây nến sáp ong, chiếu sáng trưng linh đường, hai nha hoàn, hai tên sai vặt tổng cộng bốn người canh giữ ở hai bên linh đường.
Bên ngoài thỉnh thoảng cũng có một hai nha hoàn đi qua, bước chân cực kỳ nhanh lướt qua linh đường.
"Kim Ngọc tỷ, sắp đến giờ Tý... bọn họ đều nói lúc này dễ, dễ…nhất tỷ không sợ sao?" Một nha hoàn thầm thì hỏi, trong giọng nói có chút sợ hãi.
Người bị gọi kia, tên là Kim Ngọc, là nha hoàn nhị đẳng tuổi hơi lớn một chút, làm việc cho đại phu nhân, kinh nghiệm nhiều cũng thành thói quen, những chuyện này thường xuyên để nàng ta đi làm.
Nàng ta trừng mắt liếc nha hoàn kia, đanh giọng nói: "Sợ cái gì? Chúng ta ở đây nhiều người như vậy! Hơn nữa, đây là Tam Tiểu Thư của chúng ta, có thể làm gì với chúng ta chứ? Đừng tự mình dọa mình."
Nha hoàn này tuổi còn quá nhỏ, lại là lần đầu tiên túc trực bên linh đường, khó trách sẽ sợ, nhưng mà bị Kim Ngọc trách một tiếng cũng không dám lên tiếng nữa.
Trong lòng hai gã sai vặt này cũng loạn, nhưng mà nghe Kim Ngọc nói như vậy, cũng không dám nghĩ lung tung, chỉ có thể thầm nhủ trong lòng a di đà Phật, Bồ Tát phù hộ!
Gió đêm càng lúc càng lớn, cửa sổ bị thổi trúng kêu lên, lập tức mở ra, bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, nhưng mà nhanh chóng không thấy tăm hơi.
Giờ tý đã đến.
Ánh trăng bên ngoài dần dần tối xuống, vốn còn có thể theo một chút ánh trăng nhìn cảnh tuyết, bây giờ cũng không nhìn thấy nữa, bốn người dựa vào ý chí kiên cường canh giữ hai bên linh đường.
Yên tĩnh một lúc, bỗng nhiên, một tiếng mèo thê lương kêu lên bên tai mọi người.
Nha hoàn nhỏ này kêu lên một tiếng, "A" ngã vào trong ngực Kim Ngọc, run rẩy nói: "Kim Ngọc tỷ, có tiếng có tiếng..."
Kim Ngọc bị nàng ta đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, đẩy nàng ta ra: "Làm gì thế? Tiếng ở đâu ra?"
Tiếng mèo kêu lập tức biến mất vô tung vô ảnh, Kim Ngọc dựng thẳng tai lên nghe một hồi, đánh mạnh vào đầu nha hoàn nhỏ này: "Không cần phải kinh sợ quá, làm phiền đến giấc ngủ của phu nhân lão gia, thì ngươi đẹp mắt!"
Yên tĩnh một lúc, nha hoàn kia khép chặt miệng mình, hai mặt trợn lên nhìn tới nhìn lui bên ngoài, sợ đụng đến thứ gì đó, mà ngoài cửa lại đen nhánh, ngoại trừ có thể nhìn thấy tuyết trên mặt đất thì không thấy gì cả.
Chỉ một lúc sau, một tiếng khóc nỉ non của con gái chậm rãi truyền vào bên trong, nha hoàn nhỏ hét to lớn, hai gã sai vặt cũng ngồi không yên, cùng nhau thất thanh chạy trốn.
"Ngươi, các ngươi đừng chạy, có cái gì, cái gì cũng không có mà!" Kịm Ngọc chạy đến cửa, yếu ớt nói, vừa rồi tiếng khóc con gái bén nhọn nàng ta cũng nghe được, chỉ là không thể để mình bị đại phu nhân phạt, run hai chân đứng trước linh đường.
"Kim Ngọc tỷ, thật sự có, bên trong thật sự có gì đó!" Nha hoàn chạy một lúc thì trượt chân trong rừng cây, vừa lôi chân mình, vừa yếu ớt nói.
Nàng ta không muốn đứng đó nữa, bên trong tuyệt đối có gì đó, làm nàng ta quá sợ hãi…
Tuyết dần dần ngừng lại, tiếng gió càng lúc càng mạnh, bên ngoài tối đen thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, người đều đi hết sạch, chỉ còn lại một mình nàng ta, Kim Ngọc nặng nề bước hai chân có chút run rẩy vào trong linh đường.
Bên trong quan tài đen nhánh, nhìn qua có vẻ nghiêm túc và túc mục, yên tĩnh trầm ổn căn bản không như là một người chết. .
"Két" một tiếng, tất cả ngón nén đột nhiên tắt đi, một móng vuốt sắc bén sượt qua bên tai Kim Ngọc, cào một vết nặng nề dưới cổ nàng ta.
Nàng ta hét to một tiếng, tất cả tỉnh táo trong khoảnh khắc vừa rồi trở nên điên cường, nhanh chóng ra khỏi linh đường.
Tiếng gió nhỏ dần, linh đường lập tức yên tĩnh lại, một bóng người nhanh chóng chạy từ sau tấm bình phong ra, dáng vóc thon gầy động tác rất nhanh, vừa chạy vừa mắng: "Kim Ngọc phải không, nhớ kỹ rồi! Khó trị như vậy!"
Đẩy cái nắp quan tài nặng nề ra, Doãn Vân Quảng đốt hộp quẹt, chiếu chiếu lên gương mặt của Doãn Tiêu La, khuôn mặt vốn khó coi thiếu chút nữa bị nghẹn thành màu gan heo, may mắn trước đó hắn ta cho người đục mấy cái lỗ dưới quan tài, nếu không Doãn Tiêu La còn chưa có tỉnh lại đã bị nghẹn chết.
Không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi Doãn Vân Quảng xác định vị trí xong, bỏ một thứ đồ màu đỏ vào trong mũi Doãn Tiêu La, lại đưa tay bỏ một vật lên trái tim nàng.
Làm xong mọi thứ, hắn mới nhanh chóng chạy ra.
Những dấu vết hắn để lại trên linh đường vẫn chưa kịp thu dọn, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, muốn có hiệu quả như vậy, chỉ có thể có động tĩnh ở linh đường, Doãn Quốc Công mới tin tưởng Doãn Tiêu La chưa chết.
Sau khi vội vã rời đi, hắn lại chui vào trong phòng chứa củi.
Hắn lấy một cái giống như móc sắt từ trong túi mình ra, thừa dịp xung quanh bóng đêm mờ ảo không có một ai, tay chân thành thạo xuyên móc sắt vào bên trong ổ khóa.
Nhanh nhẹn mở phòng chứa củi ra, chỉ thấy một cô gái mảnh mai nằm bên trong, hai tay hai chân đều bị trói lại.
Doãn Vân Quảng vỗ trán một cái, tự nhủ: "Nguy rồi, quên mất cái vị này."
Hắn dựa theo ánh trăng mông lung bên ngoài, đẩy Xuân Trà nằm trên đất: "Này, tỉnh, tỉnh!"
Xuân Trà còn đang ngủ say, đã một ngày không có cơm ăn, nàng ta cố gắng để bản thân đi vào giấc mộng, làm mình quên đi nỗi đau bụng rỗng, nhưng vừa ngủ không bao lâu lại phát hiện có người lôi lôi kéo kéo bên người nàng ta, quấy rầy mộng đẹp của nàng ta.
"Tránh ra!" Xuân Trà mơ mơ màng màng đánh cái tay trên vai mình, xoay người tiếp tục ngủ.
Doãn Vân Quảng có chút bất đắc dĩ chọc chọc vai nàng ta, phát hiện chiêu này căn bản không có tác dụng, khuôn mặt âm trầm, dùng sức véo cánh tay của nàng ta, sau khi nhéo 180 độ thì cuối cùng nàng ta cũng tỉnh.
"A! Làm gì vậy! Đau!" Xuân Trà nước mắt lưng tròng nhìn Doãn Vân Quảng, dụi mắt, mới phát hiện người trước mắt là ai, lờ mờ kêu một tiếng: " Doãn nhị công tử?"
Doãn Vân Quảng thật sự chưa từng thấy người nào có thể ngủ như vậy, ở nơi này, điều kiện đơn sơ thế này, đói bụng, cơ thể đông lạnh cũng có thể ngủ.
"Đúng, chính là ta, ngươi nhanh chóng đi ra ngoài cho ta, sau đó khóa cửa lại, rồi lại nói cha ta thả ta ra, nếu không ta sẽ chết ở chỗ này!" Doãn Vân Quảng hung dữ uy hiếp Xuân Trà, trừng đôi mắt đào hoa nhìn nàng ta.
Tính cách Xuân Trà mềm yếu, lại không có tự chủ, vốn là sợ Doãn Vân Quảng, bị hắn nói như vậy, quên luôn cả mình là ai, vội vàng gật đầu chạy ra ngoài.
Nhìn Xuân Trà nhanh chóng chạy ra ngoài, hai chân Doãn Vân Quảng bắt lại với nhau, tự nhiên đắc ý lăn một vòng chăn chìm vào giấc ngủ.
"Phu nhân, lão gia, mọi người mau ra đây xem, linh đường đã xảy ra chuyện!" Một tiếng đập cửa dồn dập vang lên bên ngoài cửa phòng đại phu nhân, tiếng Kim Ngọc hoảng sợ thất thố vang lên bên ngoài.
Hơn nửa đêm gõ cửa là phạm vào cấm kỵ của đại phu nhân, nhưng mà lúc Kim Ngọc khẩn trương bối rối hoàn toàn quên mấy thứ này.
"Làm sao vậy?" Đại phu nhân khoác áo choàng đi ra cửa ra vào, Doãn Quốc Công còn đang ngủ, bị nàng ta đánh thứ cũng đi theo ra ngoài.
"Ồn ào gì thế, còn không cho người ta ngủ?" Doãn Quốc Công nộ khí nhìn Kim Ngọc trước mắt, buồn ngủ vểnh râu lên trách móc.
Kim Ngọc cũng không dám nói lời nào, chỉ là chỉ vào linh đường há miệng run rẩy nói bọn họ đã xảy ra chuyện.
"Lão gia, phu nhân, bên phía linh đường đã xảy ra chuyện, hai người nhanh đến đó xem xem!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Doãn Quốc Công vừa nghe vừa nghe bên linh đường xảy ra chuyện thì căng thẳng hẳn lên.
Vốn cái chết của Doãn Tiêu La đã là một đả kích với ông ta, hôm nay lại nghe bên linh đường xảy ra chuyện, không thể chờ đợi được mà đi qua.
Vốn cái chết của nàng ta là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, ông cho là mình có lỗi với nàng ta, ông ta cũng không hy vọng sau khi nàng ta chết lại còn xảy ra chuyện.
"Không biết, vừa rồi lúc nô ty gác đêm thì nến tắt hết, lại có mèo hoang thoắt ẩn thoát thiện, còn cào bị thương cổ nô tỳ..." Kim Ngọc nói một nửa, Doãn Quốc Công đã nghe không nổi nữa, mặc quần áo đơn bạc đi đến linh đường.
"Lão gia, lão gia... chờ ta một chút, ta mặc bộ quần áo..." Đại phu nhân vội vàng chạy theo ông ta, không để ý băng tuyết trơn trượt, bỏ qua tay Kim Ngọc sau lưng, giẫm lên tuyết dày đuổi theo.
Kim Ngọc nhìn hai người, trố mắt một lúc, cũng nhanh chóng đi theo.
Trong linh đường tối đen, mấy người đứng ngoài linh đường có vẻ nhỏ bé, đúng lúc sau lưng có mấy tên sai vặt đi, cầm hộp quẹt trong tay đi vào, lúc này linh đường mới sáng lên.
"Ta muốn nhìn xem, kẻ nào dám quấy phá bên trong!" Doãn Quốc Công thản nhiên bước vào.
"Lão gia, cẩn thận." Đại phu nhân nhỏ giọng nhắc nhở, choàng áo trong tay lên người Doãn Quốc Công.
Trong linh đường có rất nhiều dấu chân mèo, ngay cả trên quan tài đen nhánh cũng có đầy dâu chân mèo, hơn nữa, nắp quan tài không biết bị ai mở ra, gương mặt xanh lét của Doãn Tiêu La lập tức nổi bật trước mặt Doãn Quốc Công.
Ông cúi đầu nhìn Doãn Tiêu La trong quan tài, nước mắt không tự chủ được chảy ra, dù sao cũng là con gái của ông nằm bên trong, mấy hôm nay không đến đây nhìn cũng là vì muốn đè lại tâm trạng của mình, lúc này nhìn nàng ta, trong lòng sao có thể không khó chịu.
"Là ai mở quan tài ra? Người túc trực bên linh cữu ở đây? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Doãn Quốc Công nắm chặt quan tài, hai tay nổi gân xanh, giống như đang ẩn nhẫn gì đó.
Ánh nến trong linh đường lại sáng lên, ánh lên gương mặt mỗi người, sắc mặt Doãn Quốc Công âm trầm, lạnh lùng nhìn xung quanh, hai tay từng chút từng chút rời khỏi quan tài, từng bước nặng nên ngồi lên giữa.
"Rốt cuộc là ai, dám thả mèo ra? Là ai, đẩy quan tài của La Nhi ra? Ta muốn biết rõ ràng." Doãn Quốc Công lạnh lùng nói. Một đám nha hoàn nhìn Doãn Quốc Công sắc mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, rẩy rẩy, kể cả hai tên sai vặt túc trực bên cạnh linh cữu, thời điểm này bọn họ cũng chạy ra ngoài, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, mỗi người đều cúi đầu không nói gì.