Mục lục
Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành - Tiết Tịnh Kỳ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng đợt gió đêm không ngừng gõ vào cửa sổ, gió tuyết bên ngoài nghe vô cùng chói tai, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc hai người nói chuyện.

Thái tử ung dung uống một hớp nước nói: "Lần trước ta đến hoàng cung, gặp được mẫu hậu, bà ấy đã nói với ta chân tướng của sự việc đã xảy ra."

Doãn Quốc Công nghe vậy thì lập tức đứng lên, hơi khiếp sợ nhìn hắn: "Rốt cuộc chân tướng là gì?"

Rốt cuộc vì sao Gia Thành Đế lại tức giận như vậy, không nói một lời đã đày hoàng hậu vào lãnh cung.

Mặc dù Gia Thành Đế luôn luôn tuyệt tình, nhưng cũng là người hiểu chuyện, coi như không để ý tới nhà họ Doãn, không để ý tới quy củ tổ tiên lưu lại, cũng không thể tùy tiện đày mẫu hậu của một đất nước vào lãnh cung.

Nhớ tới những lời Doãn Hoàng hậu nói, Thái tử có cảm giác khinh thường ra mặt, nhưng ta vẫn phải một năm một mười nói ra.

Doãn Quốc Công nghe xong cũng hơi kinh ngạc, nhưng dựa vào hiểu biết của ông về Doãn hoàng hậu, bà đúng là người có thể làm ra loại chuyện như vậy.

"Lần này hoàng hậu thật là hồ đồ, Hoàng Thượng không nói ra cũng là vì mặt mũi của hoàng gia, bây giờ phía bên Hoàng Thượng không mở miệng thì không có cách nào cứu bà ấy ra." Doãn Quốc Công chắp tay nghĩ ra những biện pháp có khả năng, nhưng không nghĩ ra biện pháp nào.

Thái tử lại lắc đầu, nói bằng giọng điệu trầm thấp: "Mẫu hậu cũng không muốn chúng ta cứu bà ấy ra, bà ấy nói chỉ cần trả thù người đã vạch trần bà ấy là đủ rồi."

Doãn Quốc Công chống tay lên bàn suy tư, xem ra cá chết lưới rách nên bà định đồng quy vu tận.

"Bà ấy vẫn chưa hiểu rõ sao? Chỉ khi mình còn sống thì mới có thể đối phó với người khác, ngay cả mạng cũng mất rồi còn báo thù thế nào?" Doãn Quốc Công nhíu mày, suy nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào để giải quyết chuyện lần này.

"Cữu cữu, ý của ngài là phải nghĩ ra cách cứu mẫu hậu?" Thái tử hỏi.

Doãn Quốc Công quay đầu nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm mà kiên định: "Phải cứu, đương nhiên phải cứu, nhưng vấn đề là cứu như thế nào mới được."


Hai người im lặng một lúc, không khí tĩnh mịch an tĩnh trong phòng hơi quỷ dị, Doãn Quốc Công làm chưởng quầy của nhà họ Doãn, đương nhiên sẽ nhìn xa trông rộng hơn người khác, chỉ trong chốc lát đã nghĩ ra cách.

"Mấy ngày nữa là năm mới, vào đêm giao thừa Hoàng Thượng sẽ mở yến hội mời quần thần, lúc đó cũng là thời điểm gia đình đoàn tụ, nếu như lúc đó cầu xin Hoàng Thượng đưa hoàng hậu ra đoàn viên, nhất định sẽ được đồng ý." Doãn Quốc Công mỉm cười.

Vào năm mới, Gia Thành Đế sẽ triệu tập tất cả Phi Tần trong hậu cung lại một chỗ, mở tiệc chiêu đãi quần thần ở Khai Nguyên điện. Cho dù năm ngoái có Phi Tần phạm sai lầm cũng có tư cách đi vào điện.

Năm nay, hẳn là Doãn Hoàng Hậu cũng không ngoại lệ.

Nếu như có thể ra khỏi lãnh cung vào lúc đó, chứng minh rằng Gia Thành Đế đã tha thứ cho bà, dù cho sau này vẫn bị đưa vào lãnh cung thì tình thế cũng khác biệt.

"Vậy ta nên đi xin phụ hoàng vào lúc nào mới tốt?" Thái tử dò hỏi.

Thế nhưng Doãn Quốc Công lại đột nhiên có hơi khó nói: "Chỉ sợ bây giờ Hoàng Thượng không muốn gặp ai, bây giờ không phải vào triều, muốn gặp được Hoàng Thượng chỉ có thể đến hoàng cung thỉnh an."

Thái tử gật gật đầu, mấy ngày nay không gặp được Hoàng Thượng, chỉ sợ thỉnh an cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.

"Cữu cữu, ngoại trừ chuyện này, mẫu hậu còn phân phó ta một việc, ta không biết có nên làm như vậy hay không, cho nên muốn hỏi ý của cữu cữu chút?" Thái tử trầm giọng nói.

Không khí trong phòng an tĩnh đến đáng sợ, Thái tử có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, mãi cho đến khi Doãn Quốc Công gật đầu, hắn mới chậm rãi nói ra câu nói đó

Khuôn mặt Doãn Quốc Công trong nháy mắt trở nên tái nhợt, khó có thể tin được nhìn Thái tử, bước chân không chắc chắn lui về sau hai bước, bàn tay vẫn chống vào mép bàn.

"Chuyện này, chuyện này không thể coi thường được, bà ấy đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao?" Im lặng một lúc lâu, Doãn Quốc Công mới há miệng run rẩy nói.

Ngay cả Doãn Quốc Công luôn luôn ổn trọng, nghe chuyện này cũng phản ứng như thế, càng đừng đề cập người bình thường.

Thái tử biết một khi chuyện này thất bại thì sẽ liên quan đến vận mệnh của tất cả mọi người, thế nhưng hắn không thể không làm, vì nguyện vọng của Doãn Hoàng Hậu.

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, nhưng rất nhanh Doãn Quốc Công đã đưa ra quyết định, Doãn Hoàng Hậu một thân một mình ở trong lãnh cung, từ huy hoàng lúc xưa phải lâm vào tình trạng như thế, chắc hẳn sự lạnh lẽo ở trái tim còn lạnh hơn cả cái lạnh mùa đông.



Hắn muốn ra tay cứu giúp tại thời điểm tất cả mọi người đều vứt bỏ bà, để bà biết trên thế giới này vẫn còn có người quan tâm đến bà ấy.

"Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta, ngươi đi nói cho bà ấy yên tâm đi." Doãn Quốc Công dùng sức gật đầu.

Nghe Doãn Quốc Công hứa hẹn chuyện này, trong lòng Thái tử cũng yên tâm hơn chút.

Nếu chỉ có một mình hắn thì nhất định sẽ không làm được nhiều chuyện như vậy, cũng không sắp xếp chặt chẽ như thế được.

Nhưng Doãn Quốc Công thì khác, có ông, mọi chuyện dường như có thêm phần thành công.

Đêm khuya, Ôn Vương theo thường lệ ngủ ở Lục Nguyên Cư, dường như trước giờ đều không nghĩ đến Liên Phù Uyển, càng đừng đề cập đến chuyện đi lại trước cổng Liên Phù Uyển.

Mỗi khi đêm đến đều là thời điểm khó khăn nhất của Tiết Tịnh Kỳ, cô sờ lên cái hông của mình, thuốc mê Thích Mặc Thanh đưa cho còn hai bao, đủ để chống đỡ mấy ngày.

Thế nhưng mỗi đêm đều cho hắn dùng, một ngày nào đó sẽ bị nghi ngờ.

Có ai mỗi sáng sớm thức dậy đều không nhớ rõ chuyện xảy ra tối hôm qua chứ? Huống chi là Ôn Vương tâm tư kín đáo, tất nhiên sẽ lén đi thăm dò.

"Đang suy nghĩ gì vậy? Còn chưa ngủ sao?" Ôn Vương vòng qua bình phong đi tới trước mặt Tiết Tịnh Kỳ.

Trên người hắn mang theo mùi thơm nhàn nhạt sau khi tắm rửa, mùi hương này chui thẳng vào mũi Tiết Tịnh Kỳ, làm cô cảm thấy hơi khó chịu.

Trên người hắn chỉ khoác một chiếc áo choàng, áo mỏng bên trong bị nước nóng thấm ướt, mơ hồ có thể trông thấy lồng ngực đầy đặn bên trong đang từ từ nhấp nhô theo tiếng hít thở của hắn.

Khuôn mặt Tiết Tịnh Kỳ ửng đỏ, nhanh chóng dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy hơi khát nước, để ta đi lấy nước, Vương gia uống không?" Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên bình tĩnh ngẩng đầu dò hỏi.

Nếu là Tiết Tịnh Kỳ tự tay rót nước cho hắn, hiếm khi được quan tâm, Thích Vũ Hạo đương nhiên sẽ không từ chối mà lập tức gật đầu.

Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi đứng dậy, trên mặt bàn sau tấm bình phong, cô đang chuẩn bị lấy bọc thuốc mê từ trong ngực của mình ra thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

"Vương gia, không xong rồi..."

Cô khẽ giật mình, nhanh chóng cất thuốc mê vào trong lồng ngực của mình, bên ngoài rất nhanh vang lên giọng nói lười biếng của Ôn Vương.

"Xảy ra chuyện gì?"

Nha hoàn kia dùng sức thở hổn hển mấy lần ở ngoài cửa, sau đó trả lời: "Vương gia, Vương phi rơi xuống nước!"

"Cái gì? Rơi xuống nước?" Ôn Vương hơi nghi ngờ, nhưng cũng có chút khẩn trương, càng nhiều hơn chính là cảm giác kì lạ.

Giọng điệu của hắn nghe có vẻ không tin lời nha hoàn kia nói, nhưng vẫn đi xuống giường.

"Mời đại phu chưa?" Ôn Vương mở cửa để nha hoàn kia đi vào.

Tiết Tịnh Kỳ nhếch miệng cười lạnh, cô đã quên mất Doãn Tiêu La, ở trong phủ lâu như vậy, làm sao có thể không đấu tranh vì tương lai của mình.

Có lẽ đêm nay cô không dùng thuốc mê được.

Rót một chén nước trà đưa cho Ôn Vương, hắn nhìn thoáng qua rồi uống một hớp.

"Đã mời đại phu rồi, chỉ nói bây giờ là mùa đông, thân thể bị cảm lạnh không tốt lắm, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, rồi kê mấy đơn thuốc là được. Thế nhưng lúc nô tỳ gặp Vương phi vẫn luôn nói lạnh, mơ mơ màng màng gọi tên Vương gia không ngừng, cũng không thể ngủ một giấc yên ổn, cho nên ta mới tự ý đến gọi Vương gia."

Nha hoàn này kể chuyện thật là sinh động như thật, ngay cả Tiết Tịnh Kỳ nghe xong cũng cảm thấy đồng tình với Doãn Tiêu La.



"Vương gia, bị cảm lạnh vào mùa đông không phải là chuyện nhỏ, nếu không chữa trị tốt, thân thể có thể sẽ lưu lại bệnh căn, nếu không ngài mau chóng tới xem một chút đi." Tiết Tịnh Kỳ khuyên can.

Nha hoàn kia hơi khiếp sợ nhìn Tiết Tịnh Kỳ, dường như không ngờ cô sẽ nói giúp Doãn Tiêu La, mà không ngăn cản Ôn Vương.

Mà dường như Ôn Vương cũng không ngờ Tiết Tịnh Kỳ hiểu chuyện như thế, vậy mà lại thúc giục hắn đến Liên Phù Uyển.

Thế nhưng hắn thật sự không muốn bước vào nơi đó một bước, mặc dù không biết chuyện rơi xuống nước là vô tình hay là cố ý.

"Đã có đại phu xem qua là được rồi, dặn nàng nghỉ ngơi thật tốt, rồi nói ngày mai bản vương sẽ tới thăm nàng." Ôn Vương vẫn không muốn đến trước mặt nàng ta, ở trong Lục Nguyên Cư, hắn cảm thấy rất thư thái.

Thế nhưng hắn cự tuyệt lại làm cho nha hoàn kia rất khó xử.

Nếu như không mời Ôn Vương đến Lục Nguyên Cư được, nàng ấy nhất định sẽ bị trách phạt, cho nên nàng ấy nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này.

"Vương gia, nô tỳ giấu Vương phi lén lút tới đây, nếu như Vương phi biết, nhất định sẽ không nguyện ý quấy rầy vương gia nghỉ ngơi cạnh Vương phi. Thế nhưng nô tỳ thật sự không chịu được, xin Vương gia trách phạt!" Nha hoàn kia cắn răng ép mình nói ra những lời này.

Cho dù trong tương lai bị đối đãi như thế nào, nàng ấy cũng chấp nhận.

Cơ hội này tới thật đúng lúc, nếu như đêm nay Ôn Vương đến Liên Phù Uyển, dựa vào công phu quấn người của Doãn Tiêu La, Ôn Vương nhất định sẽ không dễ dàng ra ngoài, thậm chí có khả năng ở đó qua đêm nay.

Tiết Tịnh Kỳ ra vẻ giật mình đi tới trước mặt Ôn Vương, thấp giọng nói: "Vương phi rơi xuống nước, nhất định là do nguyên nhân gì đó, xin Vương gia nhớ quan hệ với Vương phi, có thể đến thăm hỏi nàng một chút."

Giọng nói của cô thanh lãnh kiên định, làm Thích Mặc Thanh cảm thấy hoàn toàn không giống như Doãn Tiêu La, phảng phất lộ ra một cỗ kiên cường.

Nghe thấy cô an ủi, Ôn Vương duỗi hai bàn tay to ra, nắm chặt bả vai cô, hít sâu một hơi.

"Vậy ta đi qua đó một chút, ngươi không cần chờ ta, đi ngủ trước đi." Ôn Vương vẫn đi ra cửa.

Hắn chỉ muốn qua bên kia xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang yên lành sao Doãn Tiêu La lại rơi xuống nước, phía sau chuyện này chắc chắn có âm mưu gì đó.

Tiết Tịnh Kỳ thoải mái gật đầu, nhìn bóng lưng Ôn Vương rời đi, nặng nề thở dài một hơi.

Chỉ cần Ôn Vương không ở trong căn phòng này, cô đều có thể lui tới tự nhiên, chỉ cần ở cùng Ôn Vương trong không gian thu hẹp này, cô sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, không được tự nhiên.

Cô đột nhiên mở cửa ra nhìn một chút, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi cũng không có.

"Hàn Nguyệt, đi vào đi." Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng nói.

Hàn Nguyệt lập tức đi đến trước mặt cô từ ngoài cổng.

"Công chúa có dặn dò gì?" Hàn Nguyệt thấp giọng hỏi.

"Chân dung nha hoàn trong phủ vẽ xong chưa?" Tiết Tịnh Kỳ hỏi.

Việc này giao cho Hàn Nguyệt đi làm, đương nhiên sẽ không có lỗi.

Mấy bức chân dung sinh động như thật kia đều rất giống những nha hoàn trong phủ, mỗi nét vẽ đều giống như có sự sống.


Hàn Nguyệt trả lời xong thì lấy ra mấy bức chân dung từ bên hông, người ở trong tranh rất giống chính mình.


Tiết Tịnh Kỳ thỏa mãn gật đầu: "Vẽ không tệ."


Có thể được Tiết Tịnh Kỳ khen ngợi, nàng ta rất vui vẻ, lúc trước đi theo sư phụ học những việc này, nghĩ đến hôm nay vậy mà cũng có chỗ hữu dụng.


"Vương phi quá khen." Hàn Nguyệt gãi ót, xấu hổ cười cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK