Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Đế Nguyên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta chỉ mong là người đừng khiến ta cảm thấy thất vọng?!

“Như ngươi mong đợi?”. Đáp lại, Lý Viễn Trình ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Đế Nguyên Quân và nói với một giọng điệu đầy sự thách thức cùng với dáng vẻ tràn đầy sự tự tin.

Sau đó, hắn bộc phát toàn bộ chân nguyên lên đến đỉnh điểm và tản mát khí tức Thiên Địa cảnh tầng hai mạnh mẽ ra ngoài. Men theo một cái phất tay của hắn thì thiên địa chi khí ở khu vực xung quanh giống như bị thứ gì đó cuốn đi và dần ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của hắn ta.

Chẳng mấy chốc, khí tức trên người hắn bộc phát ra ngoài khiến ai ai cũng phải hết sức kinh ngạc. Họ không thể ngờ Lý Viễn Trình chỉ dùng thời gian ngắn ngủi một năm đã đột phá cảnh giới và đạt được thực lực mạnh mẽ như thế này.

Và hơn hết, đan điền đã được thiên địa nguyên khí tẩy luyện nên chân nguyên hắn bộc phát ra ngoài cũng không phải dạng tầm thường. Tuy chỉ mạnh hơn chân nguyên chưa được luyện không nhiều nhưng sức mạnh bộc phát và mức độ tinh thuần, nồng đậm lại nhiều hơn không ít.

Dương mắt nhìn Lý Viễn Trường bộc phát khí tức, Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút thích thú lên tiếng. “Đúng là không hổ danh đệ nhất thiên kiêu Hồng Linh thành? Tuy Lý Anh Hào phục dụng đan dược thì chân nguyên mạnh hơn nhưng xét về thực lực thì ngươi vượt xa hắn một quãng?”.

“Nhiều lời?”. Ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay, Lý Viễn Trình tức giận quát lớn một tiếng rồi giẫm mạnh chân xông lên. Một mạch lao tới, Lý Viễn Trình cùng lúc đánh ra ba đạo chưởng ấn đánh về phía Đế Nguyên Quân với uy lực cực kỳ mạnh và tốc độ thì nhanh vô cùng.

Chỉ trong tích tắc, Đế Nguyên Quân ngay khi nhìn thấy chưởng ấn đột nhiên ánh lên một cái mà chưa đợi đánh tới thì hắn đã lách người qua một bên để tránh né. Giống như hắn đã đoán được ý định của Lý Viễn Trình ngay từ ban đầu vậy.

Ngay khi vừa tránh được cả ba đạo chưởng ấn thì đột nhiên, hai mắt Đế Nguyên Quân liếc nhìn về phía trước thì đột nhiên trừng lớn một cái. Trước mắt hắn, Lý Viễn Trình đã thình lình xuất hiện ở trên đỉnh đầu và phát lực đánh ra một quyền hướng thẳng về phía mi tâm.

Cảm nhận nguy hiểm đang đến gần, một chân Đế Nguyên Quân bước lùi một bước dài và đồng thời ngả người ra sau rồi đưa tay lên đan chéo ở trên đầu để ngăn chặn. Quyền kình trực tiếp đánh xuống, Đế Nguyên Quân cảm giác hai tay truyền đến một cảm giác đau nhức và cùng với đó là một thanh âm tiếng xương nứt vỡ nghe đến rợn người.

Nhưng sắc mặt Đế Nguyên Quân từ đầu đến cuối đều nhất quán và không có một chút biến sắc. Không chỉ có thế, toàn thân hắn đột nhiên ánh lên một đạo tinh quang màu lục nhàn nhạt và tất cả đều được đổ dồn về phía đoạn xương gãy đó. Chỉ trong nháy mắt, đoạn xương gãy nhanh chóng liền lại và khí tức ở trên người Đế Nguyên Quân thình lình bộc phát.

Vận chuyển ba đại lực lượng lên đến đỉnh điểm, Đế Nguyên Quân toàn thân phát lực từ từ đẩy lùi công kích của Lý Viễn Trình rồi từ từ đứng thẳng người dậy. Sau đó, hắn mạnh tay hất văng Lý Viễn Trình ra xa rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói. “Lực đạo này đúng là không tệ? Nhưng chỉ với chừng đó mà muốn giết ta thì vẫn còn hơn yếu một chút?”.

“Để ta xem ngươi còn già mồm được đến bao giờ?”. Đáp lại, Lý Viễn Trình dốc hết toàn lực rồi một lần nữa xông lên. Khác với công kích lần trước, lần này hắn đã tung ra chấn chính chiêu thức của bản thân.

Chỉ trong nháy mắt, hắn ta đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Đế Nguyên Quân rồi liên tiếp đánh ra gần ba mươi đạo quyền kình với một tốc độ nhanh đến mức mà cảm tưởng hắn đồng thời đánh ra cả ba mươi đạo công kích vậy.

Trong mắt hắn bỗng hiện lên những chấm sáng đang đánh tới thì Đế Nguyên Quân cũng chẳng giữ thêm nữa. Chỉ thấy hắn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi từ từ mở rộng hai chân và hơi khụy gối.

Nhìn ba mươi đạo công kích đánh tới rất gần, hai tay Đế Nguyên Quân đột nhiên kết ấn ở trước người rồi sau đó liên tục xoay chuyển giống như đang vẽ một hình thái cực ở trước người.

Huyền cấp thượng phẩm quyền pháp, Thái Cực Liệp Thiên Thủ!

Vận chuyển công pháp và tốc độ lên đến cực điểm, hai lòng bàn tay Đế Nguyên Quân thoăn thoắt, thoắt ẩn thoắt hiện bắt lấy quyền kình rồi đánh văng qua một bên khiến toàn bộ công kích của Lý Viễn Trình hoàn toàn bị đẩy lùi.

Chứng kiến lấy một màn này, Lý Viễn Trình cảm thấy khó tin và có cảm giác không đúng khi công kích của bản thân lại bị ngăn chặn dễ dàng. Càng khó tin hơn là tốc độ ra quyền của hắn ta được xem là nhanh nhất trong những người đồng trang lứa nhưng lại bị ngăn chặn bởi một người có cảnh giới yếu hơn mình cả một đại cảnh giới.

“Không thể nào?”. Cảm thấy quá khó tin, Lý Viễn Trình giẫm mạnh chân nhảy ra xa để nới rộng khoảng cách rồi kinh hãi thốt ra. “Ta dùng chiêu này có thể áp chế được cả người mạnh hơn ta một tiểu cảnh nhưng lại bị tên này ngăn chặn toàn bộ?”.

“Với cả chiêu thức của tên này rất thâm sâu và khó lường? La gia không thể tạo ra được một người có thực lực như thế nào? Rốt cuộc hắn ta là người của gia tộc nào?”.

“...”. Nhìn dáng vẻ Lý Viễn Trình có chút ngập ngừng suy nghĩ, Đế Nguyên Quân cũng chẳng nóng vội xông lên mà cứ đứng ở đó và nhìn hắn ta với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nói. “Lý Viễn Trình, ngươi đang cảm thấy lo ngại?”.

“...”. Đáp lại, Lý Viễn Trình thở dài một hơi rồi lấy lại dáng vẻ tự tin ban đầu rồi lên tiếng. “Là ta đã khinh thường ngươi? Nhưng ngươi đừng tưởng có thể ngăn chặn được hai chiêu vừa rồi thì đừng có mà đắc ý?”.

Lời nói vừa dứt, Lý Viễn Trình lấy ra một thanh kiếm từ trong nhẫn trữ vật rồi chỉ mũi kiếm về phía Đế Nguyên Quân, lạnh giọng nói. “Bây giờ ta sẽ tung ra toàn lực và ngươi hãy cố gắng chống đỡ? Ta không muốn ngươi chết quá sớm mà ta muốn dày vò cho ngươi biết được cảm giác sống không bằng chết?”.

Khí tức tuôn trào và cùng với đó là một cỗ kiếp khí sắc bén, mạnh bạo từ trên lưỡi kiếm toát ra bao trùm cả một vùng rộng lớn. Chỉ thấy hắn vuốt nhẹ đầu ngón tay lên lưỡi kiếm một cái rồi thình lình đánh ra một kiếm với một tốc độ nhanh đến mức mà ánh mắt Đế Nguyên Quân cũng không thể nhìn thấy rõ.

Đế Nguyên Quân chỉ thấy Lý Viễn Trình vuốt nhẹ lưỡi kiếm một cái rồi ngay sau đó là một đạo kiếm quang đâm thẳng về phía hắn. Chỉ trong giây lát, Đế Nguyên Quân ngay khi nhìn thấy thế thì lách người qua một bên và lách đầu qua một bên để tránh né nhưng tốc độ của một kiếm này quá nhanh nên hắn chỉ có thể tránh được phần lớn công kích và ở một bên cổ hắn hiện lên một miệng vết thương nông.

Nhìn Đế Nguyên Quân bị thương, Lý Viễn Trình lúc này mới nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng. “Tư vị của một kiếm này như thế nào? Cho dù ngươi có tốc độ nhanh nhưng sao có thể so sánh được với tốc độ kiếm chiêu của ta?”.

“Nếu bình thường ta dùng quyền có thể sánh ngang với Thiên Địa cảnh tầng ba, còn khi ta dùng kiếm thì có thể sánh được với tầng thứ tư?”.

“...”. Nhìn dáng vẻ đắc ý này của Lý Viễn Trường khiến sắc mặt Đế Nguyên Quân dần trở nên âm trầm. Chỉ thấy hắn chạm nhẹ đầu ngón tay lên miệng vết thương rồi hạ thấp giọng nói. “Kiếm này đúng là không tệ? Tốc độ thì có thừa nhưng uy lực thì chẳng ra gì?”.

“Haha…”. Lý Viễn Trình nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng và nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nói. “Để ta xem sự cao ngạo này của ngươi còn giữ được đến bao giờ?”.

Tiếp đó, Lý Viễn Trình tiếp tục đánh ra mười đạo kiếm chiêu và mỗi kiếm đều đánh thẳng về phía Đế Nguyên Quân nhưng hắn chẳng thèm tránh né và để cả mười kiếm chiêu này tùy ý để lại những miệng vết thương ở trên người hắn. Đáng sợ nhất chính là một đạo kiếm chiêu đã đâm xuyên qua bả vai khiến cơ thể Đế Nguyên Quân đột nhiên run lên một cái.

Ngồi ở trên lôi đài, La Thanh và Thanh Lương các chủ thấy hắn bị kiếm chiêu của Lý Viễn Trình đánh trọng thương thì sắc mặt dần trở nên khó coi và có chút lo lắng. Cả hai người không biết Đế Nguyên Quân đang nghĩ gì mà không tránh né công kích mà mặc kệ bản thân bị trọng thương.

Nghĩ đến đây, La Thanh sắc mặt âm trầm và cảm thấy khó hiểu lên tiếng. “Tại sao hắn không tránh né?”.

Khác với cảm giác lo lắng này của hai người, Lý Mộ Viên ngồi ở ngoài xa thì cảm thấy phấn khích vô cùng, hắn ta dường như gạt bỏ xúc cảm khi nhìn thấy Lý Anh Hào bạo thể mà chết. Hắn ta liếc mắt nhìn La Thiên với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường rồi chỉ tay xuống phía bên dưới rồi cười lớn một tiếng và nói. “Haha… Đây là người mà ngươi tin tưởng sao? Hắn ta bây giờ chẳng phải biến thành một cái bao cát để cho Lý Viễn Trường tùy ý ra tay hay sao?”.

“Thực lực của tên này mà muốn vượt qua Lý Viễn Trường, ngươi đúng là mơ tưởng? Haha…”.

Nhìn thấy cái cảnh này, Lý Viễn Trình phấn khích cười lớn một tiếng và liên tiếp buông ra những lời nói tràn đầy sự khinh thường mà hạ nhục. “Haha… Ngươi cảm thấy thế nào? Thế nào? Kiếm chiêu này của ta nhanh lắm đúng không? Ngươi không thể tránh được hết đúng không?”.

“Sự cao ngạo của ngươi ban nãy ở đây rồi? Mất hết ở đâu rồi? Ngươi tưởng khiến Lý Anh Hào chết là có thể trở thành đối thủ của ta? Ngươi đừng có mà mơ tưởng?”.

“Ta bây giờ sẽ dày vò và hành hạ ngươi? Ta sẽ giẫm nát sự cao ngạo của ngươi? Ta sẽ khiến ngươi cảm thấy sống không bằng chết?”.

- --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK