Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Đế Nguyên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là ta?!

Đau đớn nằm gục trên nền đất, tên thủ lĩnh ngoái đầu nhìn lại thì thấy bóng bóng người quen thuộc đứng ở ngoài xa thì bất chợt run lên một cái, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được nhìn Đế Nguyên Quân rồi kinh hãi thốt ra. “Không thể nào? Tại sao lại là ngươi?”.

“Ta không tin? Một tên Ngưng Hải cảnh nhỏ bé như ngươi lại khiến chín người kia khuất phục và khiến chúng phản bội lại ta? Tại sao một tên bị phế bỏ tứ chi lại có thể đứng dậy được?”.

“Tại sao?”.

Nhìn mái tóc rối mù rũ rượi và gương mặt trắng bệch của tên thủ lĩnh, Đế Nguyên Quân không kiếm chế được mà bật cười thành tiếng. “Ngươi vừa nói gì? Ta khuất phục bọn họ?”.

“Hình như ngươi bị nhầm lẫn rồi thì phải? Ta không phải khiến bọn họ khuất phục mà là ta khiến họ phải phục tùng? Và ngươi cũng sẽ trở thành một trong số những người phục tùng ta mà thôi?”.

“Ngươi nói gì?”. Tên thủ lĩnh toàn thân run lên, hắn vịn tay vào vách đá đẻ gồng mình đứng dậy. “Ngươi nghĩ ta giống như đám người yếu đuối này sao? Muốn ta phục tùng một tên Ngưng Hải cảnh nhỏ bé như ngươi? Đừng mơ tưởng?”.

“Sĩ có thể chết chứ không chịu nhục?”.

“Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì không lấy làm tức giận mà thay vào đó là một nụ cười lạnh cùng với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, đáp. “Ban đầu thì ta không chỉ có ý định giết ngươi hay giết chết tất cả nhưng mà ta nghĩ lại. Ta bị các ngươi tra tấn, dày vò thảm tệ như thế nào? Nếu như ta không có thủ đoạn thì ta còn sống được đến bây giờ?”.

“Nếu như cả chín người này đều không cúi đầu thần phục thì ta đã dùng cấm chế và khiến chúng muốn chết không được mà chết sống cũng không xong?”. Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại tên thủ lĩnh, nói. “Vì ngươi không chịu quỳ xuống thần phục thì ta sẽ nhân đây để cho những người khác biết đến việc từ chối phục tùng ta sẽ chịu hậu quả như thế nào?”.

Nhìn Đế Nguyên Quân ngưng tụ một đạo hỏa diễm màu đen vào trong lòng bàn tay và khóe miệng hắn liên tục lẩm nhẩm một đạo pháp quyết nào đó thì tên thủ lĩnh bất chợt cảm thấy rùng mình và trong đầu hắn hiện lên một dự cảm không lành. “Ngươi muốn làm gì?”.

“...”. Mặc kệ sự chống trả của tên thủ lĩnh, Đế Nguyên Quân mạnh tay đánh một chưởng lên ngực hắn ta rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Ta chỉ mong là ngươi có thể chịu đựng được giống như những gì mà ngươi vừa nói ban nãy?”.

Cảm nhận đạo hỏa diễm xâm nhập và nhanh chóng phát tán khắp nơi ở trong cơ thể. Tên thủ lĩnh ban đầu vẫn chưa cảm nhận được có điều gì khác thường thì nghĩ Đế Nguyên Quân chỉ đang giết gà dọa hổ và chuẩn bị buông lời khinh thường.

Nhưng hắn ta chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên quỳ hai chân và chống tay xuống đất và kêu lên một tiếng đau đớn và thảm thiết. “A… Ngươi đã làm gì? Đã làm gì ta? Nóng… Nóng quá? Ta muốn… ta muốn nước… nước?”.

Nhìn dáng vẻ quằn quại của tên thủ lĩnh, Đế Nguyên Quân vẻ mặt thích thú nở một nụ cười kỳ dị, nói. “Mới chỉ bắt đầu mà ngươi đã không chịu được thì không biết những lần dày vò sao sẽ như thế nào? Chung quy thì người cũng chỉ là một tên chỉ biết nói mà không biết làm mà thôi?”.

“Thật khiến ta cảm thấy thất vọng?”.

Nhìn tên thủ lĩnh nuốt xuống một viên đan dược và đang cố gắng vận khí để có thể áp chế đạo hỏa diễm ở trong người thì Đế Nguyên Quân bỗng cười lớn một tiếng và nói. “Nếu ta là ngươi thì sẽ không làm như vậy?”.

“...”. Nhưng tên thủ lĩnh không tin và tiếp tục nuốt xuống và bắt đầu luyện hóa. Nhưng khi viên đan điền vừa được nuốt xuống thì hỏa diễm trong cơ thể hắn đột nhiên bùng phát và càng ngày càng trở nên nóng bỏng, đau rát vô cùng.

Quá đau đớn, tên thủ lĩnh không kiềm chế được mà kêu rống lên một tiếng. Thanh âm hắn ta não nề vang vọng khắp cả hang động.

Những tên còn lại nhìn thấy vậy thì giật mình một cái, họ không thể tưởng tượng được thủ đoạn của Đế Nguyên Quân lại kinh khủng đến mức mà có thể dày vò một cường giả Thiên Địa cảnh tầng ba chật vật và kêu gào thảm thiết đến như vậy.

Không không thể tưởng tượng được bản thân sẽ như thế nào khi từ chối việc cúi đầu quy phục thì hậu quả sẽ không khác gì tên thủ lĩnh. Nghĩ đến đây, đám người kia sợ hãi đến mức mà chỉ cần có một làn gió nhẹ thổi qua thôi thì cũng khiến họ cảm thấy rợn cả người.

Thấy đám người có vẻ sợ hãi, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn họ rồi cười khẩy một cái, nói. “Nếu như các ngươi dám làm trái lệnh thì ta cũng sẽ khiến các ngươi chịu sự dày vò giống như vậy? Thậm chí còn bị nặng hơn như thế này?”.

“Nên các ngươi trước khi muốn làm điều gì thì cũng phải suy nghĩ chứ không đến lúc ta ra tay trừng phạt thì đừng mong ta tha cho”.

Mặc kệ biểu cảm của đám người, Đế Nguyên Quân không thèm để ý mà trực tiếp quay người và đi về phía cuối hang động và nhắm mắt dưỡng thần. Còn tên thủ lĩnh thì nhìn đám người rồi nhìn về phía Đế Nguyên Quân với ánh mắt vô cùng căm phẫn và sát ý dạt dào như muốn ăn tươi nuốt sống họ. “Ngươi tốt nhất đừng để ta thoát ra? Đến lúc đó ta không chỉ dày vò mà còn khiến ngươi phải chịu đau đớn gấp trăm gấp ngàn lần?”.

“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu, đáp. “Ta cũng mong chờ đến ngày đó? Nhưng mà tiếc cho ngươi là chỉ khi nào ta tự tay tháo bỏ cấm chế thì ngươi mới có thể thoát bằng không thì ngươi sẽ còn phải chịu sự dày vò này cho đến lúc chết”.

“Ta cũng nhắc ngươi, ngươi tốt nhất là đừng vận chuyển chân nguyên và cũng đừng mong là có người nào đó sẽ giúp ngươi tháp bỏ cấm chế. Và khi ngươi làm trái lại những lời ta vừa nói thì ngươi không chỉ chịu đau đớn hơn thế này gấp trăm gấp ngàn lần, còn nặng hơn một chút thì đừng mong giữ được tính mạng”.

“Ngươi… Ngươi là một tên tàn độc?”. Tên thủ lĩnh thảm thiết kêu gào. “Ta cho dù có chết cũng không tha cho ngươi?”.

“Thật đáng tiếc, đó chỉ là những gì mà ngươi nghĩ mà thôi?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân xem như không có chuyện gì liền đáp. “Ta thì nghe câu này nhiều lần rồi nhưng chưa có ai thực hiện được? Ta chỉ mong là ngươi có thể làm được?”.

Trải qua thêm mấy ngày, Đế Nguyên Quân nhàn nhã ngồi ở trong hang động nhìn tên thủ lĩnh lăn lộn trên nền đất và kêu gào thảm thiết. Còn đám người kia thì nghe theo mệnh lệnh của hắn nên đi ra ngoài tìm kiếm và nghe ngóng thông tin về những cơ duyên ở xung quanh đây.

Nhưng đáng tiếc là Nam Hoang Sơn Mạch quá rộng lớn và chỉ với chín người bọn họ thì chỉ có thể tìm kiếm trong vòng một khu vực nhỏ bé mà thôi. Kể từ ngày Đế Nguyên Quân đến đây thì hắn chỉ nghe thấy tin tức của gốc linh dược kia và nhờ có những thứ mà đám người tìm thấy thì chỉ đáp ứng được một phần nào đó mà thôi.

Với lượng chân nguyên mà hắn muốn để có thể đột phá cảnh giới thì mỗi việc hấp thụ linh khí thì không đủ để đáp ứng và thời gian của hắn lại không cho phép điều đó. Cảm thấy nơi này không có nhiều cơ duyên để đáp ứng yêu cầu nên hắn đang định đợi đám người kia quay trở về và nhanh chóng rời đi.

Nhưng đúng lúc này, tên thủ lĩnh không còn chút sức lực nào nữa mà toàn thân run rẩy nằm trên nền đất đang nhìn về phía hắn với gương mặt tái xanh trông rất hốc hác. Chỉ trong mấy ngày, hắn ta bị cấm chế hành hạ kinh khủng đến mức khiến hắn không thể chịu đựng được nữa và muốn tự sát. Nhưng ý định đó của hắn đều bị Đế Nguyên Quân phát hiện và ngăn lại.

Và đến lúc này, tên thủ lĩnh không thể chịu đựng được sự dày vò của cấm chế nữa mà trườn bò về phía Đế Nguyên Quân với một ánh mắt khẩn thiết cầu xin. Hai mắt hắn đỏ bừng nhìn Đế Nguyên Quân mà chảy xuống hai hàng nước mắt. “Làm ơn… Xin hãy tha cho ta…”.

“...”. Đế Nguyên Quân nhìn tên thủ lĩnh thì bất giác nở một nụ cười lạnh. “Ban đầu thì ngươi mạnh miệng lắm mà? Vậy sao bây giờ lại muốn cầu xin ta?”.

“Làm ơn, ta không thể chịu đựng được nữa?”. Tên thủ lĩnh vươn tay như muốn nắm lấy thứ gì đó để kéo người trườn về phía trước, thều thào thốt ra. “Là tại ta? Tất cả là do ta đắc tội nhầm người? Là do ta tự chuốc lấy hậu quả?”.

“Ta bây giờ biết sai rồi? Xin ngươi hãy buông tha cho ta? Ngươi muốn ta làm gì thì ta đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ cần ngươi tha cho ta thì ta cam nguyện làm tất cả mọi thứ?”.

“Không phải ngươi muốn tìm kiếm cơ duyên sao? Ta biết những nơi có linh dược, ta biết những nơi có linh dược? Ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm? Ta sẽ dẫn ngươi đến đó”.

“Vậy nên, xin ngươi hãy tha cho ta? Ta cam nguyện làm tất cả mọi thứ nên hãy tha cho ta?”.

Lời nói vừa dứt, tên thủ lĩnh không còn một chút sức lực nào nữa liền nằm gục xuống nền đất và khí tức sinh mệnh lực trên người hắn đang không ngừng giảm xuống. Cho dù bản thân sắp mất đi ý thức, nói thì không ra hơi nhưng khóe miệng hắn vẫn đang run lên và thều thào từng tiếng cầu xin.

- --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK