Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Đế Nguyên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết sống chết?!

Đứng ở ngoài quan sát trận chiến, Mạc Hữu Thắng nhìn đám người La gia cùng Thanh Lương các chủ chống đỡ kịch liệt rồi bất giác nhìn Đế Nguyên Quân đang đạp không mà đứng thì bất giác nở một nụ cười lạnh. “Có thể ta không phải là đối thủ của các ngươi nhưng tên tiểu tử đó thì sao? Hắn chỉ là Ngưng Hải cảnh còn ta là Thiên Địa cảnh đỉnh?”.

Lời nói vừa dứt, Mạc Hữu Thắng bộc phát toàn lực rồi giẫm mạnh chân một cái rồi xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân, chỉ thấy hai tay hắn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi ném liên tục hơn mười quả cầu chân nguyên khủng bố và đồng thời quát lớn một tiếng. “Đền mạng cho con trai ta?”.

Cảm nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Mạc Hữu Thắng cùng hơn mười quả cầu chân nguyên lao tới thì sắc mặt dần trở nên trầm xuồng.

Đế Nguyên Quân hừ lạnh một tiếng rồi vận toàn lực xoay chuyển cả thanh đại kiếm ở trên đỉnh đầu và chỉ mũi kiếm hướng xuống. Tiếp đó, Đế Nguyên Quân giọng nói băng lãnh và tràn đầy sát cơ vang lên. “Đúng là ta đã quên mất ngươi?”.

“Nếu ngươi đã muốn đoàn tụ với Mạc Anh Nghiêm ở dưới luân hồi thì ta thanh toàn cho ngươi?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái hiệu triệu thanh đại kiếm đâm thẳng xuống phía bên dưới. Chỉ thấy ở trên đầu mũi kiếm phát ra một đạo tinh quang cùng với đó là một đợt kình khí càn quét ra bên ngoài rồi sau đó mới đâm thẳng xuống.

Oanh!

Liên tiếp, từng thanh âm va chạm kịch liệt vang lên. Hơn mười quả cầu chân nguyên đều bị thanh đại kiếm phá tan hết toàn bộ và không có dấu hiệu dừng lại. Thậm chí, công kích của Mạc Hữu Thắng còn không thể khiến thanh đại kiếm bị thương tổn hay khiến uy lực của nó bị giảm xuống.

Nhìn thanh đại kiếm lao tới với một tốc độ cực kỳ nhanh, Mạc Hữu Thắng cắn răng dốc hết toàn bộ thực lực rồi vận chuyển chân nguyên lan tỏa ra khắp cơ thể. Sau đó hắn vươn tay ra giữ chặt mũi kiếm. Nhưng uy lực của thanh đại kiếm này quá mạnh, nó khủng bố đến mức mà có thể đẩy lùi một vị cường giả Thiên Địa cảnh đỉnh phong.

Trượt dài trên nền đất, Mạc Hữu Thắng vẻ mặt hốt hoảng cùng ánh mắt không thể tin được thốt ra. “Rốt cuộc đây là loại kiếm ý gì mà ngay cả Thiên Địa cảnh như ta cũng không thể ngăn lại?”.

Dùng toàn lực để giữ vững cơ thể, Mạc Hữu Thắng cắn chặt răng và phá động toàn lực để chống đỡ. Nhưng càng về sau thì uy lực của thanh đại kiếm này ngày càng tăng lên, uy lực thì ngày càng mạnh mẽ và trở nên nặng nề vô cùng.

Thậm chí có lúc, Mạc Hữu Thắng không thể giữ được mũi kiếm vì lòng bàn tay và cánh tay hắn truyền đến một cảm giác đau đớn vô cùng. Tuy đau đớn là thế nhưng hắn ta không thể vì vậy mà buông tay được. Dần dần, địch ý và sát ý ở trong mắt hắn đột nhiên tuôn trào khiến thực lực trên người hắn chỉ trong nháy mắt tăng lên không ít.

Gồng lực toàn thân, Mạc Hữu Thắng từng bước nặng nề bước tới và đẩy lùi thanh đại kiếm ra sau. Chỉ thấy hắn ta đi được khoảng chừng mười bước rồi mạnh tay đẩy ra một cái rồi quát lớn một tiếng. “Cút cho ta?”.

Sau đó, Mạc Hữu Thắng gồng lực hai cánh tay rồi đẩy mạnh thanh đại kiếm lên không trung rồi ngưng tụ một lượng chân nguyên khủng bố ở trong lòng bàn tay rồi sau đó đánh ra một chưởng hướng về phía thanh đại kiếm mà đánh.

Oanh!

Thanh âm va chạm kịch liệt một lần nữa vang lên. Nhưng lần này thì lại khác, thanh đại kiếm bị chưởng ấn oanh kích khiến trên bề mặt hiện lên một vết nứt lớn trông giống như sắp gãy. Và chỉ trong nháy mắt, vết nứt đó dần được kiếp khí ở trên người Đế Nguyên Quân toát ra làm liền lại.

Chứng kiến một cảnh này, Mạc Hữu Thắng ánh mắt lộ vẻ không được thoải mái và có chút tức giận. Hắn bộc phát một lượng lớn chân nguyên rồi tiếp tục đánh ra rồi quát lớn một tiếng. “Ai cho ngươi làm thế?”.

Oanh!

Tiếp tục, một tiếng va chạm lớn lần nữa vang lên và lần va chạm này khiến thanh đại kiếm không thể chịu đựng được nữa liền gãy thành hai nửa rồi dần dần tan biến ở trong không khí.

Nhìn thấy cảnh này, Mạc Hữu Thắng khoái chí nở một nụ cười lớn rồi nói với giọng nói điên cuồng. “Haha… Để ta xem ngươi bây giờ còn thứ gì để chống đỡ?”.

Giẫm mạnh chân xông lên, Mạc Anh Nghiêm toàn thân phát lực tiếp tục đánh ra liên tiếp từng quả cầu cầu chân nguyên mang theo một lượng lớn uy lực đánh tới.

Nhưng Đế Nguyên Quân lại không hề tỏ vẻ lo lắng mà dương mắt nhìn thanh đại kiếm đang dần tan biến rồi thở dài một hơi. “Đáng tiếc, tại thực lực của ta quá yếu nên không thể bộc phát được một phần nhỏ thực lực của kiếm khí”.

Tiếp đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Mạc Hữu Thắng đánh tới thì lộ ra vẻ âm trầm và ngưng trọng. Ban đầu, hắn nghĩ bản thân dùng kiếm ý có thể áp chế được Mạc Hữu Thắng nhưng không ngờ, chi trong một giây phút ngắn ngủi thì thực lực của hắn ta đột nhiên tăng lên và phá tan kiếm ý.

Bất giác, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, khóe miệng hắn khẽ run lên một cái rồi thốt ra. “Tử Huyền”.

Ngay lập tức, một thanh trường thương xuất hiện ở trong lòng bàn tay và nó dường như cảm nhận được ý định của chủ nhân nên run lên một cái rồi phát ra một tiếng “Tê minh” phấn khích.

Truyền chân nguyên vào trong thanh trường thương, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân lao xuống. Ngay khi những quả cầu chân nguyên đồng loạt đánh tới thì hắn đã nhanh tay quét thương ra xung quanh để tránh né và đồng thời dùng sáu cánh tay lớn ở sau lưng đánh ra từng quyền.

Chỉ trong giây lát, toàn bộ công kích của Mạc Hữu Thắng bị đánh tan hết toàn bộ. Nhưng cũng đúng lúc này, hắn ta cũng đã lao tới và chỉ thấy hắn vung mạnh tay đánh ra một quyền hướng về phía lồng ngực Đế Nguyên Quân mà đánh rồi quát lớn một tiếng. “Chết đi”.

Cảm nhận uy lực của một quyền toàn lực này, toàn bộ lông tóc Đế Nguyên Quân đột nhiên dựng đứng cả lên và một cảm giác sát cơ dần bao trùm lấy tâm trí. Ngay khi quyền kình chuẩn bị đánh trúng, Đế Nguyên Quân nhanh tay đưa thanh trường thương ra trước mặt để ngăn cản và đồng thời phát động sáu cánh tay liên tiếp tung ra từng quyền từng chưởng đánh lại.

Oanh!

Quyền kình mạnh mẽ đánh xuống khiến Tử Huyền đột nhiên run lên và kêu lên một tiếng trông đau đớn vô cùng. Thậm chí, ở trong lòng bàn tay hắn đang chảy xuống một dòng máu tươi và hai cánh tay truyền đến một cảm giác đau nhức vô cùng.

Ở trên khóe miệng, Đế Nguyên Quân cảm nhận có một cảm giác tanh nồng và ấm nóng chảy xuống. Bản thân hắn hiện tại tuy đã mạnh hơn trước rất nhiều và có thêm sự phụ trợ của điểm sáng Huyết Đế Mộc nhưng hậu quả của cấm pháp mang lại vẫn hết sức to lớn, nặng nề.

Mặc kệ những cảm giác đau đớn đó, Đế Nguyên Quân cắn răng và dùng ý niệm phát động công kích của sáu cánh tay lớn đánh ra liên tiếp hơn hai mươi quyền với một tốc độ nhanh đến mức chóng mặt.

Cảm nhận có nguy hiểm đang đến gần, Mạc Hữu Thắng vừa ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy từng quyền từng chưởng đánh tới với một tốc độ mà hắn chỉ nhìn thấy tàn ảnh lao tới. Không kịp phản ứng, Mạc Hữu Thắng đón nhận liên tiếp bốn quyền khiến hắn bị thương và phun ra một ngụm máu tươi rồi bị đánh rơi xuống đất.

Lảo đảo chống đỡ cơ thể, Mạc Anh Nghiêm một tay đưa lên ôm ngực, một tay lấy ra viên đan dược trị thương rồi nuốt xuống. Tiếp đó, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ điên cuồng và cảm thấy khó tin thốt ra. “Có thể khiến ta bị thương đã là thành công của ngươi nhưng tất cả dừng lại ở đây thôi?”.

Lời nói vừa dứt, Mạc Hữu Thắng bộc phát toàn bộ lực lượng còn lại rồi ngưng tụ toàn bộ lực lượng vào trong lòng bàn tay rồi sau đó, hắn lấy ra một thanh trường cung và theo ý niệm của hắn liền hóa lớn lên gấp nhiều lần. Tiếp đó, hắn lấy toàn bộ chân nguyên của bản thân ngưng tụ thành một mũi tên lớn dài hơn một trượng rồi kéo mạnh thanh trường cung chuẩn bị bắn ra.

Cảm nhận uy lực của một chiêu cuối cùng này khủng bố, Đế Nguyên Quân hít vào một ngụm khí lạnh rồi lấy ra liên tiếp gần mười bình đan dược trị thương rồi một hơi nuốt xuống.

Chỉ thấy ở sau lưng hắn bỗng hiển hiện đạo thân anh một tôn Côn Bằng thân dài hơn mười trượng, cao sáu trượng đang há rộng miệng và đang hút vào một lượng lớn linh khí rồi luyện hóa một cách điên cuồng.

“Cố gắng vô ích?”. Mạc Hữu Thắng vẻ mặt tự tin nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường rồi thốt ra. “Chịu chết đi?”.

Lời nói vừa dứt, Mạc Hữu Thắng mạnh tay kéo dây cung rồi bắn ra một đạo ánh tiễn xuyên thẳng về phía Đế Nguyên Quân với một tốc độ nhanh đến chóng mặt. Chỉ thấy mũi liễn lướt đi thì toàn bộ linh khí ở những nói nó đi qua liền bị rút cạn, thậm chí còn khiến khu vực xung quanh phải run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK