Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Đế Nguyên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện trước mắt cùng với đó là song trảo đánh tới, ba tên thủ lĩnh đột nhiên giật nãy mình một cái rồi liếc mắt nhìn qua lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng.

Tuy thực lực của cả ba người đã là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong và khí tức trên người Đế Nguyên Quân toát ra cũng là Ngưng Hải cảnh. Nhưng, cả ba người vừa rồi lại không kịp nhìn thấy hành động của hắn. Tốc độ của Đế Nguyên Quân nhanh đến mức mà trong mắt của ba người chỉ hiện lên một vệt bóng lao tới mà không hề nhìn thấy tàn ảnh.

Tuy biết Đế Nguyên Quân đang đánh tới nhưng họ lại không kịp phản ứng và mãi cho đến khi song trảo chuẩn bị đánh tới thì cả ba người mới giật mình sực tỉnh. Cảm nhận nguy hiểm của tử vong đang đến gần, cả ba người cắn răng thúc dục toàn bộ chân nguyên rồi tạo ra một màn chắn ở trước người.

Oanh!

Song trảo cùng màn chắn kịch liệt vang lên. Cùng với đó là những vết nứt nhỏ đang dần hiện lên và lan ra xung quanh trông như sắp vỡ.

Đợi đến khi những vết nứt không còn lan ra nữa và song trảo đã bị ngăn lại thì ba tên thủ lĩnh lúc này mới có thể thở phào được một hơi. Ánh mắt chúng kinh hãi nhìn Đế Nguyên Quân rồi hít vào một ngụm khí lạnh, thốt ra. “Cùng là Ngưng Hải cảnh nhưng thực lực của tên này cũng quá thật đáng sợ?”.

“Nếu như không phải ba người bọn ta hợp lực lại thì rất có thể bị ngươi giết chết? Một người trẻ tuổi mà có thực lực kinh khủng như ngươi thì chắc chắn không phải người của Thanh Phong Trại hay Trúc Sơn Trại?”.

“Thân phận thật sự của ngươi là gì? Là ai đã phái ngươi đến đây?”.

“...”. Đế Nguyên Quân vẫn chưa chịu thu tay mà tiếp tục ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào hai tay rồi tiếp tục tấn công. “Muốn biết ta là ai? Các ngươi không xứng được biết?”.

“Ta đến không phải vì ai phái ta đến mà ta chính là người sẽ tiêu diệt các ngươi?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân một cái rồi phát lực đánh tới. Ba tên thủ lĩnh tưởng chừng đã có thể ngăn chặn được công kích của hắn nhưng hiện tại thì màn chắn đã hiện lên những vết nứt lớn và có thể bị đánh nát bất cứ lúc nào.

Cảm thấy mọi chuyện sắp không còn trụ được nữa thì quát lớn một tiếng. “Ngươi nghĩ một mình ngươi có thể tiêu diệt được A Nhĩ Trại ta? Nếu ngươi đã muốn chết đến vậy thì đừng có trách?”.

“Chúng tiểu đệ nghe lệnh? Tất cả xông lên giết chết hắn?”.

Ngay lập tức, gần một trăm tên sơn tặc đồng loạt xông lên, chúng bao vây xung quanh rồi đồng thời đánh tới. Ánh mắt chúng nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ đầy dữ tợn cùng với đó là một cái biểu cảm đầy sự phấn khích. Ẩn sâu trong ánh mắt của chúng thì Đế Nguyên Quân lúc này trông chẳng khác gì một người sắp chết.

Nhìn đám sơn tặc bao vây xung quanh, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười lạnh, nói. “Quyết định không tệ? Nhưng các ngươi đã sai lầm ở chỗ là đã chọn sai người để đối đầu?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân bộc phát toàn bộ thực lực đánh nát màn chắn chân nguyên đồng thời đánh bay cả ba tên thủ lĩnh ra xa. Sau đó, Đế Nguyên Quân từ từ đưa chân lên rồi giẫm mạnh một cái khiến toàn bộ khu vực xung quanh run lên một cách kịch kiệt, cùng với đó là từng vết nứt lớn dần hiện lên và những mỏm đá lớn ở trên đầu đang rơi xuống liên tục.

Bị rung chấn ngăn lại, ánh mắt đám sơn tặc nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ kinh hãi. Đợi khi rung chấn dần dừng lại thì đám người lúc này mới xông lên, chúng dương đao múa kiếm hướng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh.

Ngay khi công kích của đám người chuẩn bị đánh tới, Đế Nguyên Quân không hề có chút lo lắng mà chỉ nở một nụ cười lạnh. Chỉ thấy hắn hợp hai đầu ngón tay lại tạo thành kiếm rồi toàn lực đánh ra xung quanh.

Đứng ở ngoài xa, ba tên thủ lĩnh thấy Đế Nguyên Quân bị đám người vây kín và nhìn công kích đánh xuống thì tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc nên cả ba người mới thở nhẹ ra được một hơi. “Haha, ta còn tưởng thực lực hắn mạnh như thế nào chứ? Ngông cuồng cho lắm rồi cũng bị người của ta giết chết?”.

Nhưng khi niềm vui trên gương mặt của ba người chưa được bao lâu thì đột nhiên, trước mắt họ bỗng ánh lên một đạo tinh quang cùng với đó là một cổ kiếm khí mãnh liệt bộc phát lướt qua người đám sơn tặc.

Ngay trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của cả ba người đã không còn giữ lại được mà để lộ sự khó tin đến mức khiến họ cảm thấy sợ hãi vô cùng. Vừa mới đó, cả ba người còn thấy đám tiểu đệ đang vây đánh Đế Nguyên Quân trong sự phấn khích và tin tưởng mọi thứ đã kết thúc. Nhưng ngay khi đạo tinh quang cùng kiếm khí đó đột nhiên bộc phát thì gần một trăm người đã bị chấn thành huyết vụ chỉ trong chớp mắt.

Quá sợ hãi và không thể tin được vào mắt mình, cả ba tên thủ lĩnh toàn thân đột nhiên run lên một cách kịch liệt. “Gần một trăm người bị giết chết chỉ trong nháy mắt? Không thể nào… Không thể nào?”.

“Ngươi không phải Ngưng Hải cảnh mà là Thiên Địa cảnh? Chỉ có Thiên Địa cảnh mới có thể làm được?”.

“Một cường giả Thiên Địa cảnh đáng kính tại sao lại tìm đến A Nhĩ Trại ta tàn sát? Bọn ta nhớ là chưa từng đắc tội đến ngươi? Tại sao ngươi lại muốn tiêu diệt bọn ta?”.

“...”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía ba người rồi từng bước tiến lại gần với một nụ cười nhàn nhạt cùng một cái biểu cảm hững hờ khiến người khác rợn cả sống lưng. “Đúng là các ngươi chưa từng đắc tội ta nhưng việc ác các ngươi làm cũng không hề ít. Cướp bóc, giết người, cưỡng hiếp,... không có việc xấu nào mà các ngươi không làm?”.

“Nên việc ta tiêu diệt các ngươi thì xem như tạo phúc cho muôn dân? Tránh để các ngươi làm ra việc xấu?”.

“Ngươi nói bọn ta không việc xấu nào mà không làm vậy còn ngươi thì sao?”. Nhìn Đế Nguyên Quân đang tiến lại gần thì cả ba người đột nhiên run lên rồi từng bước lùi ra sau rồi thốt ra. “Ngươi giết người của ta thì được xem là việc tốt sao? Tất cả cũng chỉ là lời để ngươi chối bỏ?”.

“Nói đúng hơn thì ngươi còn độc ác hơn cả bọn ta? Ngươi nghĩ ngươi giết nhiều người như vậy thì Thiên Đạo sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”.

“Người khinh thường mạng sống của người khác giống như ngươi sẽ xuống địa ngục sớm thôi? Bọn ta có chết cũng sẽ ở dưới đó đợi ngươi, ta muốn xem ngươi đến lúc đó sẽ đối mặt với những sự trừng phạt kinh khủng như thế nào?”.

“...”.

Nhìn ba ngươi không ngừng buông lời nguyền rủa, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười lớn rồi lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn ba người đầy sự khinh thường, nói. “Người chuyên làm việc ác giống như ngươi lại nói đến sự trực phạt của người khác?”.

“Các ngươi có thể nói đúng, việc ta giết nhiều người cũng có thể xem là việc ác?”.

Đế Nguyên Quân vừa đi tới vừa ngẩng đầu nhìn lên trời cao rồi cười hằn một tiếng. “Ta nếu như không xuống địa ngục thì ai sẽ xuống địa ngục? Nhưng việc này không do Thiên Đạo hay do Luân Hồi quản mà là do ta? Tất cả đều là do ta tự quyết định số phần chứ không có ái có thể quản được?”.

“Ngông cuồng, tự cao, tự đại?”. Ba tên thủ lĩnh nghe thấy thế thì đột nhiên cười lớn một tiếng. Ánh mắt họ đầy sự sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng. “Để ta nhìn xem, lúc ngươi xuống địa ngục sẽ đón nhận những sự trừng phạt như thế nào? Đến lúc đó, chính tay bọn ta sẽ dày vò ngươi, đay nghiến ngươi đến vạn năm?”.

Lời nói vừa dứt, cả ba người liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái như xác minh ngầm với nhau rồi đồng thời bộc phát chân nguyên lên đến đỉnh điểm. Sau đó, ánh mắt ba người dữ tợn về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng. “Cùng nhau chết đi?”.

“...”. Nhìn ba người dốc hết toàn lực xông lên, ánh mắt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống. “Muốn đồng quy vu tận với ta sao? Ý tưởng không tệ nhưng đáng tiếc là các ngươi không nên làm ra chuyện này trước mặt ta?”.

Đế Nguyên Quân vừa nói vừa dốc hết toàn lực ngưng tụ vào trong lòng bàn tay. Chỉ thấy hắn giậm chân nhảy lùi ra sau rồi đồng thời đánh ra một đạo chưởng ấn đánh về phía ba người.

Thấy Đế Nguyên Quân có ý định nhảy lùi ra sau để kéo dài khoảng cách, cả ba tên thủ lĩnh thấy thế thì khoái chí cười lớn một tiếng, ánh mắt họ nhìn hắn lộ ra vẻ khinh thường và dữ tợn, quát. “Chẳng phải ngươi ngông cuồng, tự đại lắm hay sao?”.

“Tại sao bây giờ lại trốn chạy, chung quy là ngươi cũng sợ chết, hay đúng hơn là ngươi đang sợ bọn ta?”.

“Haha, đúng là một tên đáng khinh? Miệng ngươi thì lúc nào cũng nói này nói nọ nhưng bây giờ thì chỉ biết cúi đầu trốn chạy bọn ta? Đúng là một tên đáng khinh?”.

“Cho dù ngươi chạy nữa thì đã sao? Trước sau gì cũng bị ba người bọn ta bắt lại được? Đến lúc đó thì ta rất mong đợi biểu cảm của ngươi?”.

“Đến lúc đó thì đừng có quỳ xuống mà cầu xin bọn ta? Đã quá muộn rồi?”.

- --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK