Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Đế Nguyên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối diện với kình khí kinh khủng đánh tớ, La Thiên cùng đám người bộc phát toàn bộ thực lực rồi hợp lực đánh ra một chưởng hướng về phía kình khí bộc phát một tiếng động kinh khủng và một đợt sóng xung kích mang theo cường lực của cả hai loại lực lượng bắn thẳng ra xung quanh.

Nhìn đạo công kích của mình của đám người chặn lại nhưng lão giả lại không vì thế mà cảm thấy lo lắng. Bù lại, lão giả chỉ nhếch mép rồi nở một nụ cười khinh thường, nói. “Các ngươi chỉ có vậy thôi sao?”.

Sau đó, lão giả tiếp tục vung mạnh tay bắn ra thêm một đạo kình khí khiến chưởng ấn của đám người nhanh chóng bị đẩy lùi.

Chứng kiến công kích đang bị đẩy ngược trở lại, đám người cắn răng và dốc hết toàn bộ sức lực để chống đỡ. May mắn thay, đám người đã thành công ngăn lại nhưng tàn dư của công kích nổ bắn ra văng tung tóe khắp nơi và mang theo một cổ lực lượng hết sức mạnh mẽ.

Và cũng trong những tàn dư do công kích bộc phát đó đang bay về phía Đế Nguyên Quân. La Thiên nhìn thấy vậy thì không một chút suy nghĩ liền đứng chắn ở trước người để ngăn lại.

Nhìn thấy một màn này, lão giả lộ rõ sự khinh thường nhìn La Thiên rồi nở một nụ cười lạnh nói. “Đúng thật là đặc sắc? Nhưng mà La gia chủ, ngươi đang cố gắng cứu một người chết để làm gì? Đừng có tốn công vô ích nữa?”.

Cùng lúc này, ở trong giới chi, Đế Nguyên Quân bị nguyên thần công kích của lão giả kéo vào bên trong. Đứng ở trong giới chi, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn Thành Hoàng Thần Niệm nắm trong tay đạo nguyên thần của lão giả kia giống như đang chơi một một quả bóng nhỏ.

Bốn mắt nhìn nhau, Thánh Hoàng Thần Niên bất giác nở một nụ cười nhẹ nói. “Ta biết ngươi đang định làm gì? Nhưng ta có một lời khuyên là ngươi tốt nhất không nên sử dụng?”.

“Với thực lực của ngươi hiện tại vẫn còn quá yếu để làm điều đó?”.

“Ta biết?”. Đế Nguyên Quân gật đầu, ánh mắt hắn tràn đầy sự kiên định và son sắt nhìn lại rồi lên tiếng đáp lời. “Nhưng hiện tại còn có cách nào khác nữa sao? Địch đã tìm đến cửa rồi, chẳng nhẽ ta lại đứng đó cam chịu?”.

“Đúng là thế thật?”. Thánh Hoàng Thần Niệm nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu. “Thôi được rồi, ta sẽ đồng ý để ngươi có thể sử dụng nhưng chỉ được một thời gian ngắn bằng không thì tính mạng của ngươi sẽ bị nguy hiểm. Sẵn tiện ta cũng cho ngươi một lời khuyên, vì ngươi hiện tại chỉ có thể sử dụng được một lần nên tốt nhất hãy để nó làm hậu chiêu và cực chẳng đã thì hãy sử dụng”.

“Cái đó thì ta biết rõ”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu rồi sau đó cười nhạt một tiếng. Ánh mắt hắn tràn đầy sự giễu cợt và tự tin nhìn Thánh Hoàng Thần Niệm.

Đế Nguyên Quân vừa nói vừa quay người rồi sau đó bước ra khỏi giới chi. “Nếu đã sợ chết thì đó không phải là ta? Kể cả ta có chết đi thì luân hồi cũng không dám thu nhận”.

Nhìn thân ảnh Đế Nguyên Quân biến mất, Thánh Hoàng Thần Niệm nhìn liếc qua đọa nguyên thần ở trong lòng bàn tay rồi ném mạnh lên không trung. Sau đó, sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm nghị và nở một nụ cười nhàn nhạt. Thánh Hoàng Thần Niêm vung tay một cái đánh tan nguyên thần và nói. “Ta sẽ giúp ngươi một tay vậy?”.

Lúc này, trận chiến ở bên ngoài. Lão giả hoàn toàn áp đảo mười hai người thì tỏ ra vẻ phấn khích vô cùng. Ngay khi lão ta chuẩn bị vung tay đánh ra một đạo công kích khác đánh bay đám người thì đột nhiên. Lão không hiểu vì sao mà thất khiếu đột nhiên chảy máu và đại não hắn truyền đến một cảm giác đau nhức đến cùng cực.

Cảm giác đau đớn đó khiến lão ta khụy hai đầu gối quỳ xuống đất và đưa hai tay lên ôm đầm rồi kêu lên một tiếng thảm thiết. “Nguyên thần? Nguyên Thần của ta?”.

“Là ai? Là ai đã phá tan nguyên thần của ta?”.

Nhìn dáng vẻ đau đớn của lão giả, đám người chỉ biết liếc mắt nhìn nhau rồi làm ra vẻ khó hiểu. Sau đó, ánh mắt họ nhìn về phía Đế Nguyên Quân thì bất giác hít vào một ngụm khí lạnh.

“Là ta?”. Lúc này, Đế Nguyên Quân hai mắt đục ngầu trắng dã đột nhiên trừng lớn một cái rồi ngay lập tức lấy lại nhận thức. Chỉ thấy hắn lay nhẹ đầu một cái rồi đưa mắt nhìn về phía lão giả rồi nói. “Chỉ dựa vào nguyên thần yếu kém của ngươi mà muốn giết ta?”.

Bước về phía trước một bước, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện trước mặt đám người và đưa mắt nhìn về phía Mạc Hữu Thắng rồi tiếp tục nói. “Ban đầu ta chỉ tính toán ân oán bới Mạc Anh Nghiêm nhưng ngươi cứ năm lần bảy lượt đến tìm ta? Nếu như ngươi đã muốn chết đến như vậy thì ta sẽ thanh toàn cho ngươi?”.

Đế Nguyên Quân vừa nói vừa bộc phát toàn bộ thực lực ra ngoài và đồng thời xoay chuyển ba đại lực lượng lên đến đỉnh điểm. Tiếp đó, Đế Nguyên Quân tiếp tục vận chuyển cấm pháp Thiên Ma Nhập Thể giúp cảnh giới hắn đột phá đến Ngưng Hải cảnh tầng tám.

Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân hai tay đưa ra trước ngực rồi bắt đầu kết ấn. Ngay tức khắc, ở sau lưng hắn hiện lên một vầng tinh quang sáng chói và cùng với đó là một đạo tiên luân ẩn hiện. Và cuối cùng, sát ý ở trong mắt Đế Nguyên Quân bộc phát toàn bộ ra ngoài rồi truyền toàn bộ vào trong tiên luân rồi khiến nó dần sinh ra sự thay đổi.

Thình lình, sau lưng Đế Nguyên Quân hiện lên một vầng tinh quang huyết khí đang bộc phát một lượng khí tức nồng đậm và cùng với đó là sau cánh tay mọc ra từ tiên luân đó đang trôi nổi ở sau lưng hắn.

Chứng kiến lấy một màn này, đám người La Thiên mới há hốc mồm, hai mắt họ không giấu được mà trừng lớn một cái. “Rốt cuộc ngươi còn ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn nữa?”.

Khác với lần trước, Đế Nguyên Quân lúc đó vì thiếu thực lực nên chỉ có thể sử dụng trong vô thức những thực lực của hắn hiện tại đã mạnh hơn trước nên đã có thể sử dụng tâm trí để điều khiển.

Cảm nhận sát ý từ trên người Đế Nguyên Quân toát ra khiến cả một vùng rộng lớn chìm sâu trong sự nặng nề và lạnh lẽo. Mạc Hữu Thắng và đám đệ tử Ngạn Tương Môn thấy vậy thì sợ hãi bất giác lùi lại mấy bước để lấy lại tâm thần.

Kiềm chế sự rung động ở trong lòng, Mạc Hữu Thắng điên cuồng cười lớn một tiếng rồi chỉ tay về phía hắn rồi thốt ra. “Ngươi nghĩ chỉ có vậy mà muốn giết ta? Ngươi đừng có mơ?”.

Lúc này, lão giả sau khi ổn định lại tâm thần rồi gồng mình đứng dậy. Chỉ thấy cơ thể lão lảo đảo một vài cái rồi mới ổn định lại, đưa tay lau đi vệt máu ở trên khóe miệng, ánh mắt lão giả nhìn Đế Nguyên Quân dần trở nên lạnh lẽo. “Hay cho một tên tiểu tử? Ta không biết ngươi đã sử dụng loại bí pháp hay chí bảo nào để phá tan nguyên thần của ta? Ngươi đúng là khiến ta ngoài ý muốn?”.

“Nhưng ngươi đừng cho rằng chỉ với chừng đó khiến ta lo sợ?”.

Lão giả vừa nói vừa bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân lên đến đỉnh điểm rồi ngẩng đầu lên cao và hét lớn một tiếng. Sau đó, ánh mắt lão dán chặt lên người Đế Nguyên Quân rồi nói. “Chúc mừng ngươi đã thành công chọc giận ta?”.

Tiếp đó, lão giả ngưng tụ một đạo chân nguyên lên đầu ngón tay rồi bắn ra một đạo kình khí mang theo uy lực cực kỳ kinh khủng. Chỉ thấy đám người La Thiên hợp lực tạo thành một màn chắn bảo vệ dày ở trước mặt.

Nhưng đứng trước thực lực của Tinh Cực cảnh thì màn chắn này chẳng khác gì một tấm kính mỏng dễ dàng bị phá vỡ. Nhìn thấy những vết nứt lan tràn ở trên bề mặt, dáng vẻ đám người dần trở nên lo lắng vô cùng.

Đúng lúc này, hai chân Đế Nguyên Quân điểm nhẹ lên nền đất rồi đằng không bay lên. Đứng ở trên cao, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xuống phía bên dưới rồi thình lình bộc phát khí tức lên đến đỉnh điểm.

Tiếp đến, sáu cánh tay trôi nổi ở sau lưng hắn làm theo cử chỉ của hắn mà bắt đầu kết ấn. Chỉ thấy toàn thân hắn bộc phát một lượng kiếm khí khủng khiếp phát tán ra xung quanh rồi ngưng kết ở trên đỉnh đầu. Chỉ trong giây lát, hình ảnh của một thanh đại kiếm dần hiện lên trước mắt khiến đám người không khỏi há hốc mồm.

Ngay cả lão giả đứng ở phía bên dưới cũng không giấu được sự kinh ngạc mà há hốc mồm. “Đây là loại kiếm ý gì? Cấp bậc của nó như thế nào mà có thể khiến nội tâm ta cảm thấy rung động và cảm thấy nguy cơ?”.

“Tuyệt đối không thể giữ tên này lại? Bằng mọi giá phải giết chết hắn bằng không thì không đến mười năm, người chết chắc chắn là ta”.

Lời nói vừa dứt, lão giả ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi đánh ra một chưởng hướng về phía Đế Nguyên Quân. Nhận thấy lão giả lo lắng trước kiếm ý thì trong lòng đám người dần cảm thấy nhẹ nhõm hơn được một chút.

Không suy nghĩ nhiều, La Thiên chỉ tay về phía lão giả rồi quát lớn một tiếng. “Tất cả cùng lên, ta phải kéo dài thời gian cho Nguyên Quân công tử?”.

Nhìn đám người đánh tới, lão giả vẻ mặt tức giận vung tay điều hướng chưởng ấn đánh về phía họ rồi quát lớn một tiếng. “Không biết sống chết?”.

- --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK