Buổi sáng hôm đó!
Tại đấu võ trường, Vương gia!
Hơn hai trăm đệ tử Vương gia và gần ngàn đệ tử trực thuộc có cấp bậc thấp đến cao đứng xếp thành từng hàng ở dưới đấu võ trường. Gương mặt của đám đệ tử Vương gia đều thể hiện ra vẻ đang cực kỳ mong chờ, trong ánh mắt họ đều ánh lên sự hy vọng bản thân có thể gặt hái được cơ duyên to lớn này.
Còn đám đệ tử trực thuộc đều lộ ra vẻ lo lắng ở trên gương mặt. Mặc dù họ nhận lệnh tập trung đến đây để đón nhận khảo hạch của Thanh Sương môn trưởng lão nhưng thân phận của họ ở trong Vương gia quá thấp, thực lực và thiên phú đều thua kém nên họ không muốn trèo cao.
Nhưng đây là lệnh của gia chủ nên họ không thể làm khác. Và ở trong đó, họ vẫn muốn bản thân gặt hái được một chút thành tựu nào đó để được Vương gia để ý. Thậm chí thân phận của họ sẽ được tăng lên, nhưng khả năng đó quá thấp và khi họ đã trèo lên cao được thì đám đệ tử Vương gia ắt hẳn sẽ không để yên cho họ.
Đứng ở trên hàng cao nhất chính là thiên kiêu của Vương gia. Mặc dù đứng dưới đấu võ trường ngước nhìn lên nhưng khí chất thiên kiêu ở trên người vẫn được thể hiện ra ngoài.
Đứng ở trên cao, Vương Bạch Ngạn cùng tám vị trưởng lão và vị Thanh Sương môn trưởng lão đang ngồi trên ghế gia chủ. Vị trưởng lão này chính là Tưởng Thương Hàn, là một người có tính cách rất cao ngạo. Lão ta ngồi ở trên cao nhìn xuống đám đệ tử ở bên dưới rồi khẽ gật đầu nói.
“Thật không ngờ Vương gia có nhiều hạt giống tốt như vậy? Đám đệ tử đứng hàng đầu tiên có thiên phú không quá tệ. Miễn cưỡng nhập vào trong mắt ta”.
Vương Bạch Ngạn nghe thấy như vậy thì trong lòng vui mừng vô cùng. Hắn không bộc lộ niềm vui sướng ra bên ngoài mà chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi thi lễ đáp. “Tưởng trưởng lão quá khen rồi, đệ tử đứng hàng đầu tiên chính là thiên kiêu của Vương gia bồi dưỡng. Tuy nói là Vương gia bồi dưỡng nhưng thực chất vẫn là bản thân đám nhỏ đã rất cố gắng”.
“Ừm, Vương gia chủ nói không sai?”. Tưởng Thương Hàn gật đầu đáp. “Thiên kiêu chung quy là thiên kiêu, cho dù không có gia tộc bồi dưỡng thì tự thân mỗi người đều có lối đi riêng của mình. Rất đáng khen”.
“Trong lớp đệ tử thiên kiêu này thì ta thấy thiên phú của tiểu nữ hài đứng ở chính giữa là tốt nhất. Tuổi tác còn nhỏ nhưng cảnh giới đã đạt tới Ngưng Hải cảnh tầng bốn”. Tưởng Thương Hàn ánh mắt thưởng thức rồi chỉ tay xuống bên dưới, nói. “Trong đám đệ tử ngoại môn của Thanh Sương môn hiếm có người vượt qua thiên phú của tiểu nữ hài này”.
“...”. Vương Bạch Ngạn không giấu được sự vui sướng của mình mà nở một nụ cười lớn, đáp lời. “Đó là ái nữ của tại hạ, tên là Vương Tiểu Xuyến”.
“Ồ, thì ra là thế?”. Tưởng Thương Hàn đưa mắt nhìn qua, đáp. “Chúc mừng Vương gia chủ có một hạt giống rất tốt”.
“Đa tạ Tưởng trưởng lão đã khen thưởng”. Vương Bạch Ngạn thi lễ đáp. “Tuy ái nữ có thiên phú rất nổi bật nhưng những đệ tử thiên kiêu khác cũng không thấp. Ở đây còn có con của các vị trưởng lão khác nữa và một vài người được Vương gia chọn lọc ở bên ngoài”.
“Ừm…”. Tưởng Thương Hàn đưa mắt nhìn qua mười tên đệ tử thiên kiêu rồi gật đầu nói. “Thôi được rồi, thời gian của ta không có nhiều nên khảo hạch của ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Vương gia chủ không có ý kiến chứ?”.
“Hahaha…”. Vương Bạch Ngạn cúi đầu nở một nụ cười đáp. “Tưởng trưởng lão xin cứ tự nhiên”.
“Tốt”. Tưởng Thương Hàn nở một nụ cười nhạt rồi từ từ đứng dậy. Lão tiến lại gần lan can rồi vung mạnh tay một cái liền đánh ra một đạo tinh quang bao trọn toàn bộ đấu võ trường, nói. “Khảo hạch của ta có ba cửa, chỉ những người thông qua cả ba cửa mới có thể đến với lần khảo hạch đệ tử cuối cùng”.
“Khảo hạch thứ nhất chính là khảo nghiệm đạo tâm và sức chịu đựng. Ta sẽ đánh ra uy áp bao trọn toàn bộ đấu võ trường này, chỉ một trăm người còn trụ lại được thì xem như thông qua”.
Lời nói vừa dứt, Tưởng Thương Hàn khẽ động ánh mắt một cái liền khiến toàn bộ đấu võ trường chịu một cỗ lực lượng mạnh mẽ đè nén xuống. Còn đám đệ tử thì đột nhiên hứng chịu một cỗ áp lực từ trên cao đè xuống giống như trên vai đang cõng một tảng đá lớn. Và tảng đá này đang ngày một nặng hơn và họ bắt đầu lâm vào trong ảo cảnh.
Không đến mười tức hô hấp, đã có hơn trăm đệ tử ngã gục xuống. Có người không chịu được áp lực mà ngất đi, còn có người đạo tâm không vững nên đắm chìm vào trong ảo cảnh.
Đã gần một nén hương trôi qua và áp lực ở trên đấu võ trường lúc này đã vượt qua sức tưởng tượng của tất cả những người còn cố chịu đựng. Cho dù có là thiên kiêu nhưng đứng trước khảo hạch này cũng không được thoải mái cho lắm.
Trong mười người thiên kiêu thì đã có ba người chịu không được nên đã bị loại và những người còn lại vẫn đang cắn răng chịu đựng.
Một trăm linh năm người vẫn đang cố gắng, họ dốc hết toàn bộ khả năng của mình để chống đỡ nhưng trước thực lực tuyệt đối vẫn khó lòng mà chống đỡ. Chỉ trong một tích tắc đã có hai người khác ngã xuống, mặc dù họ không cam chịu thất bại nhưng đó đã là cực hạn của họ.
Còn một trăm linh ba… Một trăm linh hai… Một trăm linh một!
Quãng thời gian còn một người ngã xuống là khảo hạch đầu tiên kết thúc tưởng chừng rất ngắn nhưng đối với những người đang tham gia khảo hạch thì rất dài và không dễ dàng một chút nào cả.
Lúc này, tất cả những người vẫn còn cố chống đỡ đều lộ ra vẻ mặt khó coi vô cùng. Ánh mắt họ nhìn những người vẫn còn cố trụ mà trong lòng thầm mong, nhưng những mong muốn của họ bây giờ đều là vô nghĩa và vô tình bị phân tâm.
Cố gắng chống đỡ thêm ba tức hô hấp, người cuối cùng không chịu đựng được nữa nên đã khụy chân xuống đất. Thì những người khác nhìn thấy vậy thì trong lòng mừng thầm. Họ mong muốn người này nhanh gục xuống để họ không phải chống đỡ nữa.
Nhưng người này vẫn không chịu từ bỏ, cho dù hai đầu gối đã quỳ xuống và hai tay đã chống xuống đất nhưng hắn vẫn cố để trụ lại. Chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch trông cực kỳ khó coi, trên gương mặt lăn xuống từng hạt mồ hôi lạnh và toàn thân đang không ngừng run lên.
Bọn họ tưởng chừng người này sẽ gục xuống nhanh thôi vì cơ thể hắn đã không chịu được nữa nhưng hắn vẫn cố giữ lại ý thức cuối cùng của mình.
Trải qua năm tức hô hấp, thì bất ngờ ở ngoài xa. Có một người khác chịu đựng không được nữa mà gục xuống. Tưởng Thương Hàn thấy thế thì vung tay thu lại khảo hạch đầu tiên và nói.
“Khảo hạch đầu tiên kết thúc, chúc mừng một trăm người đã thông qua”.
Sau đó, lão ta đánh ra một trăm đạo tinh quang nhập vào trong người bọn họ thì ngay lập tức có kỳ tích xảy ra. Mọi hao tổn, mọi đau nhức, mệt mỏi đều tan biến chỉ trong giây lát khiến cao tầng Vương gia há hốc mồm thốt ra. “Thủ đoạn của Tinh Cực cảnh thật khiến người ta mở mang tầm mắt”.
“...”. Được những người khác ngợi khen nhưng Tưởng Thương Hàn không mấy để ý mà tiếp tục nói. “Khảo hạch thứ hai chính là khảo nghiệm ngộ tính, trong tay ta có một bộ kiếm pháp huyền cấp trung phẩm. Đây chính là phần thưởng chúc mừng các ngươi thông qua và đây cũng là khảo nghiệm thứ hai”.
“Trong vòng một canh giờ, mười sáu người có thể sơ nhập kiếm pháp này hoặc vượt quá thời gian thì khảo nghiệm kết thúc”.
Sau đó, Tưởng Thương Hàn ý niệm vừa động liền truyền kiếm pháp vào trong mi tâm của họ và nói. “Khảo nghiệm thứ hai, bắt đầu”.
Thời gian một canh giờ dần dần trôi qua, tất cả cao tầng Vương gia nhìn xuống mà không khỏi lo lắng. Bề ngoài mặt họ muốn cạnh tranh công bằng nhưng trong lòng ai cũng muốn người của mình có thể thông qua.
Chưa đến một canh giờ, đã có năm người từ trong cảm ngộ tỉnh dậy. Đó là ái nữ của Vương Bạch Ngạn và ba người khác tỉnh dậy, họ bắt đầu thi triển kiếm chiêu trước mặt Tưởng Thương Hàn và đã được cái gật đầu thông qua.
Còn những người khác thì vẫn đang cố để cảm ngộ được. Thời gian càng về cuối thì bầu không khí ở trên đấu võ trường càng thêm căng thẳng. Cho đến khi thời gian kết thúc nhưng cũng chỉ có bốn người thông qua được, còn những người khác đều ngậm ngùi cúi đầu chấp nhận thất bại.
Tưởng Thương Hàn đứng ở trên cao nhìn xuống bốn người đang đứng nghiêm chỉnh ở phía bên dưới thì nở một nụ cười hài lòng nói. “Mục tiêu của ta là mười sáu người nhưng thực chất là ta nghĩ sẽ không vượt quá hai người thông qua. Nhưng những đệ tử này của Vương gia khiến ta có chút bất ngờ”.
“Ta không nói dài dòng nữa. Khảo hạch cuối cùng chính là khảo nghiệm thực lực, người cuối cùng còn trụ lại thì xem như vượt qua”.
Sau đó, đấu võ trường được chia ra làm hai phần để diễn ra trận chiến. Người đối chiến với Vương Tiểu Xuyến chỉ là một đệ tử bình thường có cảnh giới là Ngưng Hải cảnh tầng hai nên cô rất nhanh đã đánh bại đối phương và chờ đợi trận chiến ở bên kia.
Trận chiến này chính là trận chiến của hai thiên kiêu. Kể từ lúc trận chiến bắt đầu đến bây giờ thì cả hai người đã giao phong hơn ba trăm chiêu và trên người họ đều đã xuất hiện những vết thương nhưng không có một ai chịu đầu hàng.
Trận chiến tiếp diễn thêm gần năm trăm chiêu nữa thì người cuối cùng đã vượt qua.
Trải qua trận chiến mệt mỏi vừa rồi khiến tên thiên kiêu kia bị hao tổn rất lớn. Mặc dù được Tưởng Thương Hàn hồi phục chân nguyên và ổn định thương tích nhưng hao tổn về tinh nguyên thì vẫn còn đó nên hắn đã gặp rất nhiều khó khăn khi đối đầu cùng Vương Tiểu Xuyến.
Trận chiến của cả hai người đã hơn năm trăm chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại nhưng tên nam tử kia đã bắt đầu lộ rõ những yếu điểm của mình và dần bị Vương Tiểu Xuyến áp đảo.
Hắn cố gắng chống đỡ thêm một trăm chiêu nữa nhưng cuối cùng vẫn không chịu được một kiếm cuối cùng của Vương Tiểu Xuyến mà chịu đầu hàng.
Ngay khi trận chiến kết thúc, Tưởng Thương Hàn nhìn Vương Tiểu Xuyến rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Chúc mừng ngươi đã vượt qua được khảo hạch cuối cùng này. Và ngươi còn phải trải qua một khảo hạch khác của ta khi gia nhập tông môn”.
Tưởng Thương Hàn ngẩng cao đầu hét lớn. “Bây giờ ta tuyên bố, Vương Tiểu Xuyến chính là đệ tử ký danh của…”.
Oanh!
Nhưng lời nói của lão chưa kịp dứt thì đột nhiên, một tiếng động lớn ở bên ngoài cổng lớn vang lên một tiếng và một cột khói bụi cao gần hai mươi trượng khiến ai ai cũng phải đưa mắt nhìn.
Và ngay sau tiếng động lớn đó chính là một giọng nói nam tử vang vọng khắp toàn bộ Vương gia. “Ta dẫn Hứa Tiểu Kiều đến để đòi lại công đạo?”.
“Vương gia vẫn còn ở?”.
Chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng ẩn sâu trong lời nói đó lại hàm chứa một cỗ lực lượng mạnh mẽ và vẻ ngạo mạn, khinh thường thế gian!
- --
Ps: Đói like, đói vote, đói cmt,...
Tại đấu võ trường, Vương gia!
Hơn hai trăm đệ tử Vương gia và gần ngàn đệ tử trực thuộc có cấp bậc thấp đến cao đứng xếp thành từng hàng ở dưới đấu võ trường. Gương mặt của đám đệ tử Vương gia đều thể hiện ra vẻ đang cực kỳ mong chờ, trong ánh mắt họ đều ánh lên sự hy vọng bản thân có thể gặt hái được cơ duyên to lớn này.
Còn đám đệ tử trực thuộc đều lộ ra vẻ lo lắng ở trên gương mặt. Mặc dù họ nhận lệnh tập trung đến đây để đón nhận khảo hạch của Thanh Sương môn trưởng lão nhưng thân phận của họ ở trong Vương gia quá thấp, thực lực và thiên phú đều thua kém nên họ không muốn trèo cao.
Nhưng đây là lệnh của gia chủ nên họ không thể làm khác. Và ở trong đó, họ vẫn muốn bản thân gặt hái được một chút thành tựu nào đó để được Vương gia để ý. Thậm chí thân phận của họ sẽ được tăng lên, nhưng khả năng đó quá thấp và khi họ đã trèo lên cao được thì đám đệ tử Vương gia ắt hẳn sẽ không để yên cho họ.
Đứng ở trên hàng cao nhất chính là thiên kiêu của Vương gia. Mặc dù đứng dưới đấu võ trường ngước nhìn lên nhưng khí chất thiên kiêu ở trên người vẫn được thể hiện ra ngoài.
Đứng ở trên cao, Vương Bạch Ngạn cùng tám vị trưởng lão và vị Thanh Sương môn trưởng lão đang ngồi trên ghế gia chủ. Vị trưởng lão này chính là Tưởng Thương Hàn, là một người có tính cách rất cao ngạo. Lão ta ngồi ở trên cao nhìn xuống đám đệ tử ở bên dưới rồi khẽ gật đầu nói.
“Thật không ngờ Vương gia có nhiều hạt giống tốt như vậy? Đám đệ tử đứng hàng đầu tiên có thiên phú không quá tệ. Miễn cưỡng nhập vào trong mắt ta”.
Vương Bạch Ngạn nghe thấy như vậy thì trong lòng vui mừng vô cùng. Hắn không bộc lộ niềm vui sướng ra bên ngoài mà chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi thi lễ đáp. “Tưởng trưởng lão quá khen rồi, đệ tử đứng hàng đầu tiên chính là thiên kiêu của Vương gia bồi dưỡng. Tuy nói là Vương gia bồi dưỡng nhưng thực chất vẫn là bản thân đám nhỏ đã rất cố gắng”.
“Ừm, Vương gia chủ nói không sai?”. Tưởng Thương Hàn gật đầu đáp. “Thiên kiêu chung quy là thiên kiêu, cho dù không có gia tộc bồi dưỡng thì tự thân mỗi người đều có lối đi riêng của mình. Rất đáng khen”.
“Trong lớp đệ tử thiên kiêu này thì ta thấy thiên phú của tiểu nữ hài đứng ở chính giữa là tốt nhất. Tuổi tác còn nhỏ nhưng cảnh giới đã đạt tới Ngưng Hải cảnh tầng bốn”. Tưởng Thương Hàn ánh mắt thưởng thức rồi chỉ tay xuống bên dưới, nói. “Trong đám đệ tử ngoại môn của Thanh Sương môn hiếm có người vượt qua thiên phú của tiểu nữ hài này”.
“...”. Vương Bạch Ngạn không giấu được sự vui sướng của mình mà nở một nụ cười lớn, đáp lời. “Đó là ái nữ của tại hạ, tên là Vương Tiểu Xuyến”.
“Ồ, thì ra là thế?”. Tưởng Thương Hàn đưa mắt nhìn qua, đáp. “Chúc mừng Vương gia chủ có một hạt giống rất tốt”.
“Đa tạ Tưởng trưởng lão đã khen thưởng”. Vương Bạch Ngạn thi lễ đáp. “Tuy ái nữ có thiên phú rất nổi bật nhưng những đệ tử thiên kiêu khác cũng không thấp. Ở đây còn có con của các vị trưởng lão khác nữa và một vài người được Vương gia chọn lọc ở bên ngoài”.
“Ừm…”. Tưởng Thương Hàn đưa mắt nhìn qua mười tên đệ tử thiên kiêu rồi gật đầu nói. “Thôi được rồi, thời gian của ta không có nhiều nên khảo hạch của ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Vương gia chủ không có ý kiến chứ?”.
“Hahaha…”. Vương Bạch Ngạn cúi đầu nở một nụ cười đáp. “Tưởng trưởng lão xin cứ tự nhiên”.
“Tốt”. Tưởng Thương Hàn nở một nụ cười nhạt rồi từ từ đứng dậy. Lão tiến lại gần lan can rồi vung mạnh tay một cái liền đánh ra một đạo tinh quang bao trọn toàn bộ đấu võ trường, nói. “Khảo hạch của ta có ba cửa, chỉ những người thông qua cả ba cửa mới có thể đến với lần khảo hạch đệ tử cuối cùng”.
“Khảo hạch thứ nhất chính là khảo nghiệm đạo tâm và sức chịu đựng. Ta sẽ đánh ra uy áp bao trọn toàn bộ đấu võ trường này, chỉ một trăm người còn trụ lại được thì xem như thông qua”.
Lời nói vừa dứt, Tưởng Thương Hàn khẽ động ánh mắt một cái liền khiến toàn bộ đấu võ trường chịu một cỗ lực lượng mạnh mẽ đè nén xuống. Còn đám đệ tử thì đột nhiên hứng chịu một cỗ áp lực từ trên cao đè xuống giống như trên vai đang cõng một tảng đá lớn. Và tảng đá này đang ngày một nặng hơn và họ bắt đầu lâm vào trong ảo cảnh.
Không đến mười tức hô hấp, đã có hơn trăm đệ tử ngã gục xuống. Có người không chịu được áp lực mà ngất đi, còn có người đạo tâm không vững nên đắm chìm vào trong ảo cảnh.
Đã gần một nén hương trôi qua và áp lực ở trên đấu võ trường lúc này đã vượt qua sức tưởng tượng của tất cả những người còn cố chịu đựng. Cho dù có là thiên kiêu nhưng đứng trước khảo hạch này cũng không được thoải mái cho lắm.
Trong mười người thiên kiêu thì đã có ba người chịu không được nên đã bị loại và những người còn lại vẫn đang cắn răng chịu đựng.
Một trăm linh năm người vẫn đang cố gắng, họ dốc hết toàn bộ khả năng của mình để chống đỡ nhưng trước thực lực tuyệt đối vẫn khó lòng mà chống đỡ. Chỉ trong một tích tắc đã có hai người khác ngã xuống, mặc dù họ không cam chịu thất bại nhưng đó đã là cực hạn của họ.
Còn một trăm linh ba… Một trăm linh hai… Một trăm linh một!
Quãng thời gian còn một người ngã xuống là khảo hạch đầu tiên kết thúc tưởng chừng rất ngắn nhưng đối với những người đang tham gia khảo hạch thì rất dài và không dễ dàng một chút nào cả.
Lúc này, tất cả những người vẫn còn cố chống đỡ đều lộ ra vẻ mặt khó coi vô cùng. Ánh mắt họ nhìn những người vẫn còn cố trụ mà trong lòng thầm mong, nhưng những mong muốn của họ bây giờ đều là vô nghĩa và vô tình bị phân tâm.
Cố gắng chống đỡ thêm ba tức hô hấp, người cuối cùng không chịu đựng được nữa nên đã khụy chân xuống đất. Thì những người khác nhìn thấy vậy thì trong lòng mừng thầm. Họ mong muốn người này nhanh gục xuống để họ không phải chống đỡ nữa.
Nhưng người này vẫn không chịu từ bỏ, cho dù hai đầu gối đã quỳ xuống và hai tay đã chống xuống đất nhưng hắn vẫn cố để trụ lại. Chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch trông cực kỳ khó coi, trên gương mặt lăn xuống từng hạt mồ hôi lạnh và toàn thân đang không ngừng run lên.
Bọn họ tưởng chừng người này sẽ gục xuống nhanh thôi vì cơ thể hắn đã không chịu được nữa nhưng hắn vẫn cố giữ lại ý thức cuối cùng của mình.
Trải qua năm tức hô hấp, thì bất ngờ ở ngoài xa. Có một người khác chịu đựng không được nữa mà gục xuống. Tưởng Thương Hàn thấy thế thì vung tay thu lại khảo hạch đầu tiên và nói.
“Khảo hạch đầu tiên kết thúc, chúc mừng một trăm người đã thông qua”.
Sau đó, lão ta đánh ra một trăm đạo tinh quang nhập vào trong người bọn họ thì ngay lập tức có kỳ tích xảy ra. Mọi hao tổn, mọi đau nhức, mệt mỏi đều tan biến chỉ trong giây lát khiến cao tầng Vương gia há hốc mồm thốt ra. “Thủ đoạn của Tinh Cực cảnh thật khiến người ta mở mang tầm mắt”.
“...”. Được những người khác ngợi khen nhưng Tưởng Thương Hàn không mấy để ý mà tiếp tục nói. “Khảo hạch thứ hai chính là khảo nghiệm ngộ tính, trong tay ta có một bộ kiếm pháp huyền cấp trung phẩm. Đây chính là phần thưởng chúc mừng các ngươi thông qua và đây cũng là khảo nghiệm thứ hai”.
“Trong vòng một canh giờ, mười sáu người có thể sơ nhập kiếm pháp này hoặc vượt quá thời gian thì khảo nghiệm kết thúc”.
Sau đó, Tưởng Thương Hàn ý niệm vừa động liền truyền kiếm pháp vào trong mi tâm của họ và nói. “Khảo nghiệm thứ hai, bắt đầu”.
Thời gian một canh giờ dần dần trôi qua, tất cả cao tầng Vương gia nhìn xuống mà không khỏi lo lắng. Bề ngoài mặt họ muốn cạnh tranh công bằng nhưng trong lòng ai cũng muốn người của mình có thể thông qua.
Chưa đến một canh giờ, đã có năm người từ trong cảm ngộ tỉnh dậy. Đó là ái nữ của Vương Bạch Ngạn và ba người khác tỉnh dậy, họ bắt đầu thi triển kiếm chiêu trước mặt Tưởng Thương Hàn và đã được cái gật đầu thông qua.
Còn những người khác thì vẫn đang cố để cảm ngộ được. Thời gian càng về cuối thì bầu không khí ở trên đấu võ trường càng thêm căng thẳng. Cho đến khi thời gian kết thúc nhưng cũng chỉ có bốn người thông qua được, còn những người khác đều ngậm ngùi cúi đầu chấp nhận thất bại.
Tưởng Thương Hàn đứng ở trên cao nhìn xuống bốn người đang đứng nghiêm chỉnh ở phía bên dưới thì nở một nụ cười hài lòng nói. “Mục tiêu của ta là mười sáu người nhưng thực chất là ta nghĩ sẽ không vượt quá hai người thông qua. Nhưng những đệ tử này của Vương gia khiến ta có chút bất ngờ”.
“Ta không nói dài dòng nữa. Khảo hạch cuối cùng chính là khảo nghiệm thực lực, người cuối cùng còn trụ lại thì xem như vượt qua”.
Sau đó, đấu võ trường được chia ra làm hai phần để diễn ra trận chiến. Người đối chiến với Vương Tiểu Xuyến chỉ là một đệ tử bình thường có cảnh giới là Ngưng Hải cảnh tầng hai nên cô rất nhanh đã đánh bại đối phương và chờ đợi trận chiến ở bên kia.
Trận chiến này chính là trận chiến của hai thiên kiêu. Kể từ lúc trận chiến bắt đầu đến bây giờ thì cả hai người đã giao phong hơn ba trăm chiêu và trên người họ đều đã xuất hiện những vết thương nhưng không có một ai chịu đầu hàng.
Trận chiến tiếp diễn thêm gần năm trăm chiêu nữa thì người cuối cùng đã vượt qua.
Trải qua trận chiến mệt mỏi vừa rồi khiến tên thiên kiêu kia bị hao tổn rất lớn. Mặc dù được Tưởng Thương Hàn hồi phục chân nguyên và ổn định thương tích nhưng hao tổn về tinh nguyên thì vẫn còn đó nên hắn đã gặp rất nhiều khó khăn khi đối đầu cùng Vương Tiểu Xuyến.
Trận chiến của cả hai người đã hơn năm trăm chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại nhưng tên nam tử kia đã bắt đầu lộ rõ những yếu điểm của mình và dần bị Vương Tiểu Xuyến áp đảo.
Hắn cố gắng chống đỡ thêm một trăm chiêu nữa nhưng cuối cùng vẫn không chịu được một kiếm cuối cùng của Vương Tiểu Xuyến mà chịu đầu hàng.
Ngay khi trận chiến kết thúc, Tưởng Thương Hàn nhìn Vương Tiểu Xuyến rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Chúc mừng ngươi đã vượt qua được khảo hạch cuối cùng này. Và ngươi còn phải trải qua một khảo hạch khác của ta khi gia nhập tông môn”.
Tưởng Thương Hàn ngẩng cao đầu hét lớn. “Bây giờ ta tuyên bố, Vương Tiểu Xuyến chính là đệ tử ký danh của…”.
Oanh!
Nhưng lời nói của lão chưa kịp dứt thì đột nhiên, một tiếng động lớn ở bên ngoài cổng lớn vang lên một tiếng và một cột khói bụi cao gần hai mươi trượng khiến ai ai cũng phải đưa mắt nhìn.
Và ngay sau tiếng động lớn đó chính là một giọng nói nam tử vang vọng khắp toàn bộ Vương gia. “Ta dẫn Hứa Tiểu Kiều đến để đòi lại công đạo?”.
“Vương gia vẫn còn ở?”.
Chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng ẩn sâu trong lời nói đó lại hàm chứa một cỗ lực lượng mạnh mẽ và vẻ ngạo mạn, khinh thường thế gian!
- --
Ps: Đói like, đói vote, đói cmt,...