Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Đế Nguyên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người không một chút suy nghĩ liền hốt hoảng thốt ra. “Ta biết, ta biết?”.

“Không, là ta là ta sẽ nói?”.

Nhìn đám người nháo nháo, Thương lão ánh mắt khinh thường nhìn đám sơn tặc rôi cười lạnh một tiếng rồi chỉ tay về phía hai tên không lên tiếng. Ở trên đầu ngón tay, lão ngưng tụ một điểm chân nguyên nồng đậm rồi bắn ra. Ngay tức khắc, ở trên ngực hai tên kia hiện lên hai cái lỗ máu rồi ngã gục xuống đất. “Chắc các ngươi không tính để ta phải nhắc thêm một lần nữa?”.

Thấy một cảnh này, cả đám người sợ hãi run lên. Ánh mắt họ nhìn lão trông không khác gì một tên la sát đang đứng ở trước mặt. Quá sợ hãi, gương mặt đám người tái xanh rồi nuốt xuống một ngụm khí lạnh, đáp. “Ta nói, ta nói….”.

“Trùng Dương Trại có tất cả khoảng ba trăm người, trong đó có hơn hai trăm người Thức Nhân cảnh, gần một trăm người Ngưng Hải cảnh, có ba vị đường chủ là Thiên Địa cảnh tầng một và thủ lĩnh là Thiên Địa cảnh tầng ba”.

“Vì ta chưa từng nhìn thấy thực lực thật sự của ba vị đường chủ và thủ lĩnh nên không thể so sánh với tiền bối được?”.

“Hừm…”. Thương lã nghe thấy vậy thì thở ra một hơi rồi lên tiếng. “Khỏi cần, ta cũng đoán ra được thực lực của chúng hiện tại như thế nào rồi? Quả thật là có chút phiền phức khi phải đối đầu với cả bốn tên cùng một lúc? Nhưng mà không sao, thắng thì hơi khó nhưng mà cầm chân cũng không khó cho lắm”.

“Vậy còn câu hỏi thứ hai thì sao?”.

“...”. Đám sơn tặc đưa mắt nhìn nhau rồi lên tiếng. “Đúng là trong sơn trại có một người tên là tiểu Xuyên, hắn từ ba năm trước bị người trong trại bắt mang về?”.

“Ồ”. Thương lão nghe thấy vậy thì ánh mắt đột nhiên sáng lên. “Thế hắn ta hiện giờ đang ở đâu?”.

“Thưa tiền bối”. Đám sơn tặc sợ hãi cúi đầu, đáp. “Hắn vì có thiên phú tu luyện nên hiện tại đã trở thành đệ tử thân truyền của thủ lĩnh?”.

“Vậy sao?”. Thương lão nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ngay khi lão định lên tiếng hỏi tiếp thì đột nhiên, ở trên cao bỗng truyền đến một thanh âm khiến đám sơn tặc nhìn lên thì đột nhiên run lên, trong đầu họ bất chợt hiện lên một khung cảnh cực kỳ đáng sợ. Cái cảm giác đó còn kinh khủng hơn việc phải đối mặt với Thương lão?

“Vậy các ngươi có từng hắn nhắc đến bản thân có một người bà và mong muốn trở về?”.

Ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt họ là một bóng dáng nam tử trông còn rất trẻ tuổi đang đạp không mà đứng. Tuy Đế Nguyên Quân không để lộ khí tức của bản thân nhưng lại vô hình khiến họ có một cảm giác gì đó nặng nề và khó lòng chống đỡ. Tâm trí họ lúc này mách bảo, người trẻ tuổi kia không có thực lực mạnh như Thương lão nhưng lại nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.

Nhìn gương mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm cùng hai con ngươi màu đỏ máu tràn đầy sát ý thì trong bất giác, họ bị sát ý kéo phăng vào một vùng không gian tăm tối vô tận với xung quanh là vô vàn thi thể cùng một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi trông cực kỳ đáng sợ.

Thình lình bừng tỉnh, ánh mắt đám người nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng trả lời trong vô thức. “Khoảng hai năm trước thì hắn cũng đã từng nói đến chuyện trong nhà có một người bà và muốn đưa bà đến sơn trại nhưng bị thủ lĩnh cự tuyệt. Và sau này, hắn trở thành đệ tử thân truyền thì gần như không còn nhắc đến chuyện này nữa?”.

“Thậm chí có một lần, bọn ta hiếu kỳ nên hỏi đến bà của hắn thì hắn đã ngó lơ câu hỏi của bọn ta”.

“Ta không biết đã có chuyện gì nhưng kể từ lần đó thì trong sơn trại không một ai còn đặt câu hỏi này với hắn?”.

“...”. Nghe đến đây thì sắc mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống. Ánh mắt hắn nhìn đám sơn tặc giống như muốn hỏi thêm điều gì đó về tiểu Xuyên như rồi thôi. Trầm mặc thêm một lúc, Đế Nguyên Quân lên tiếng. “Ta nói trước, Thương lão có thể nhân từ nên mới cho các ngươi một cơ hội sống? Còn ta thì khác, chỉ cần các ngươi trả lời mà không đáp ứng được yêu cầu thì các ngươi được xem là những tên không có ích và ta sẽ không nương tay mà dày vò các ngươi cho đến chết?”.

“Trùng Dương Trại các ngươi có những bí mật gì?”.

“Trả lời ta?”.

Thanh ấm Đế Nguyên Quân vang vọng giống như có hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm quang quang đâm thẳng vào tâm trí khí đám người sơn tặc không khỏi run lên. Từng câu từng chữ nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu ở trong đó lại nặng nề giống như có một tảng đá lớn đang đè nén ở trên người khiến việc hô hấp dần trở nên khó khăn hơn.

Không có giây phút suy nghĩ, đám sơn tặc buột miệng thốt ra. “Kỳ thật, bọn ta chỉ biết là thủ lĩnh có qua loại một vài thế lực lớn ở xung quanh đây?”.

“Nói rõ hơn một chút?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút kinh ngạc, đáp.

“Vì bọn ta không tham dự vào nội bộ của Trùng Dương Trại nên không biết rõ. Chỉ biết thủ lĩnh qua lại với một vài tông môn lớn nhỏ và một vài gia tộc ở Thanh Lan thành, Hồng Linh thành”.

“Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu. Sau đó, hắn vung tay nhẹ một cái bắn ra từng đạo kiếm khí trực tiếp đánh xuyên qua ngực đám người, nói. “Nếu đã không còn tác dụng nữa thì mạng của các ngươi cũng chẳng cần giữ lại?”.

Nhìn đám sơn tặc ngã xuống ngay trước mắt, Thương lão ngẩng đầu nhìn hắn rồi lớn tiếng trách móc. “Ngươi đúng là người nói lời không giữ lời?”.

“Thương lão, ngươi nhiều khi thật là buồn cười?”. Đế Nguyên Quân từ trên cao hạ xuống, hắn hướng ánh mắt nhìn về phía Thương lão rồi nở một nụ cười lạnh, đáp. “Chẳng nhẽ? Ngươi muốn tha chết rồi để chúng về Trùng Dương Trại báo tin hay sao?”.

“Nếu ta đoán không nhầm thì ý định của ngươi đâu có ý định sẽ tha chết cho chúng? Ta nói có đúng không?”.

“Xì?”. Thương lão nghe thấy vậy thì khịt mũi một tiếng, đáp. “Ngươi đúng là một tên đáng sợ? Cảm giác như ngươi có thể đọc được hết suy nghĩ ở trong đầu ta?”.

“...”. Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ mà không lên tiếng đáp lời. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía đám người Thanh Lan thành rồi lên tiếng. “Chắc các vị đứng xem kịch từ nãy đến giờ đã thỏa mãn rồi chứ?”.

“Sẵn tiện, ta cũng có chuyện muốn hỏi các ngươi?”.

“...”. Nghe thấy Đế Nguyên Quân nói vậy cùng với chuyện vừa xảy ra thì bất chợt, đám người Thanh Lan thành có cảm nhận giống như vừa có một làn gió lạnh vừa thổi qua khiến lông tóc dựng cả lên và bất chợt run lên một cái.

Ánh mắt họ nhìn hắn vừa lo lắng vừa mong chờ giống như không muốn chuyện vừa rồi sẽ xảy ra đối với họ. Không dám suy nghĩ nhiều, đám người tiến lại gần rồi cúi đầu kính cẩn, đáp. “Công tử có chuyện gì muốn hỏi?”.

“...”. Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân đánh giá nhìn đám người một lúc rồi nở một nụ cười nhẹ. “Nhìn ta trông giống người sẽ ăn thịt các ngươi hay sao mà lo lắng như thế? Ta chỉ tò mò nên muốn hỏi các ngươi một vài chuyện?”.

“...”. Nhìn dáng vẻ cười cợt cùng biểu cảm lạnh tanh ở trên gương mặt hắn khiến đám người cũng chỉ biết nở một nụ cười gượng và trong lòng thầm nói. ‘Rất giống?’.

“Công tử xin cứ hỏi?”.

“Thanh Lan thành cách nơi này tương đối xa? Không biết các ngươi đến đây có chuyện gì?”. Đế Nguyên Quân gật đầu rồi lên tiếng. “Không vì lý do gì mà đám sơn tặc sẽ tấn công các ngươi? Ta cảm thấy có chút khó hiểu?”.

“Cũng không có chuyện gì to tát?”. Đám người đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu, đáp. “Chỉ là, thời gian trước? Có một đám người Trùng Dương Trại xâm nhập vào gia tộc và lấy đi một món bảo vật của gia tộc nên bọn ta đến đây cũng vì lý do để lấy lại nói?”.

Thấy ánh mắt Đế Nguyên Quân có chút nghi ngờ, đám người nhanh chóng đưa tay lên ra hiệu, nói tiếp. “Công tử đừng hiểu lầm? Gia tộc ta phái ra ba vị trưởng lão Thiên Địa cảnh cùng hơn năm mươi đệ tử Ngưng Hải cảnh đến Trùng Dương Trại để đòi lại”.

“Nhưng giữa chừng thì xảy ra tranh đấu. Ban đầu, bọn ta tự tin vào thực lực là có thể ép được Trùng Dương Trại nhưng bọn chúng quá âm hiểm, chúng ngấm ngầm hạ độc nên trưởng lão và những người khác mới không chống đỡ được. Còn bọn ta mới bị đuổi đánh đến đây? Còn các vị trưởng lão và những người khác đã bị bọn chúng bắt lại”.

“Ồ?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn họ, hỏi. “Gia tộc các ngươi một lần có thể phái ra một đội quân có thực lực như vậy thì chắc không phải là một gia tộc nhỏ?”.

“Vừa hay, lão già này cũng là người của Thanh Lan thành?”. Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía Thương lão rồi nở một nụ cười lạnh cùng gương mặt biểu cảm toan tính, nói. “Nói không chừng thì lão già này có thể giúp đỡ các ngươi cứu người?”.

“...”. Đám người nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười vui mừng, họ kính cần hướng về phía Thương lão, đáp. “Tiểu bối là đệ tử của Mạnh gia, không biết tiền bối là trưởng lão của gia tộc nào? Nếu như tiền bối có thể giúp đỡ thì Mạnh gia chắc chắn sẽ báo đáp?”.

Thương lão nghe thấy vậy thì vừa gật đầu vừa liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân, thầm nói. “Tiểu tử? Ngươi đang có âm mưu gì? Sao ngươi dám đẩy ta vào chuyện phiền phức này chứ?”.

- --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK