Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Đế Nguyên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này tùy ngươi? Nhưng ta sẽ không ra tay?!

“Haha…”. Thương lão bật cười thành tiếng rồi gật đầu. “Ta chẳng cần ngươi phải ra tay, ta chỉ cần ngươi gật đầu mà thôi?”.

Lời nói vừa mới dứt, Thương lão không một chút kiêng nể liền bộc phát ra khí tức của bản thân rồi giẫm mạnh chân xông lên. Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách gần ba mươi trượng bị Thương lão thu hẹp một cách nhanh chóng, giống như lão chỉ cần bước chân một cái là đã đi tới.

Không nhận thức được Thương lão đang xông về phía mình, đám người sơn tặc vẫn tập trung mọi ánh nhìn và mọi công kích hướng về phía đám người Thanh Lan thành mà đánh. Nhưng họ không hề hay biết là một vị cường giả Thiên Địa cảnh cao tầng đã thình lình xuất hiện sau lưng họ.

Bất chợt, đám người cảm nhận sau lưng truyền đến một cơn gió lạnh và một cổ khí tức nặng nề đè nén khiến hô hấp bị ngưng trệ trong một khoảnh khắc. Cảm nhận có nguy hiểm đang đến gần, đám sơn tặc thu tay rồi ngoài đầu nhìn lại thì trông thấy một lão giả với vẻ mặt cười đùa đứng ở sau lưng họ từ lúc nào mà không hề hay biết.

Lúc này, một tên trong đám sơn tặc chỉ tay về phía Thương lão rồi lớn tiếng quát. “Lão già? Ngươi là ai?”.

“Ngươi có biết đây là địa bàn của Trùng Dương Trại hay không mà dám đến đây? Chẳng nhẽ ngươi không còn muốn sống để tận hưởng tuổi già nữa?”.

“Hay ngươi là đồng bọn của đám người Thanh Lan thành này và muốn cứu chúng khỏi tay bọn ta? Nếu là thế thì ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây, kẽo lại tự rước lấy phiền phức?”.

“Ngươi tuổi già rồi thì nên ở nhà mà đợi chết đi, còn ra ngoài này làm gì?”.

“...”.

Nhìn đám sơn tặc lớn tiếng chỉ trỏ, ánh mắt Thương lão nhìn chúng đột nhiên trầm xuống. “Đám tiểu tử các ngươi ăn nói thật là độc miệng? Ta không biết các ngươi đang quan tâm lão già này hay là sợ hãi ta nên muốn dùng thế của Trùng Dương Trại để áp chế ta?”.

“Cho dù là thủ lĩnh của các ngươi có đến cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin ta tha chết chứ đừng nói đến đám tiểu tử các ngươi?”.

“Nhân lúc tâm tính của lão già này còn đang tốt tính thì nhanh chóng rời khỏi đây? Nếu không thì đừng trách vì sao ta không nể mặt?”.

Đám sơn tặc nghe thấy thế thì tức giận, hai mắt chúng trừng lớn nhìn lão rồi lớn tiếng quát. “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám buông lời nhục mạ thủ lĩnh? Lão già khốn kiếp, ngươi đây là đang khiêu khích Trùng Dương Trại ta? Ngươi có biết hậu quả khi chọc giận bọn ta là như thế nào hay không?”.

“Ngươi không biết Trùng Dương Trại ta có thể so sánh được với một ngũ phẩm tông môn hay sao mà dám buông lời khiêu khích?”.

“Ta cho lão già ngươi một cơ hội? Nhanh chóng rời khỏi đây trước khi bọn ta đổi ý?”.

“...”. Đáp lại dáng vẻ gấp gáp của đám sơn tặc, Thương lão bất chợt cười lớn một tiếng rồi lắc đầu. “Thật là khác lạ? Bình thường thì đám sơn tặc các ngươi có khoan nhượng như vậy đâu? Nhưng ta thấy các ngươi bây giờ chẳng khác gì chính đạo?”.

“Đây chứng tỏ các ngươi đang lo lắng và sợ hãi trước lão già này?”.

Sau đó, ánh mắt của Thương lão nhìn về phía đám người Thanh Lan trại rồi chỉ tay và lên tiếng. “Các ngươi đi qua hướng bên kia đợi ta? Lát nữa ta có chuyện cần hỏi?”.

Nhận thấy ý định của Thương lão, đám người Thanh Lan thành gấp gáp gật đầu rồi lên tiếng. “Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ? Tiền bối lát nữa có điều gì muốn hỏi thì tiểu bối đều sẽ trả lời và không dấu diếm bất cứ điều gì cả?”.

“Nhân tiện, tiền bối xin hãy cẩn thận đám sơn tặc này? Bọn chúng là lớp tinh anh của Trùng Dương Trại với thực lực đều là Ngưng Hải cảnh đỉnh?”.

“...”. Được đám người nhắc nhở, Thương lão phất tay tỏ ý không mấy quan tâm rồi lên tiếng. “Không cần các ngươi lo lắng, đám tiểu sơn tặc này có là Ngưng Hải cảnh đỉnh cũng chẳng đáng sợ bằng tên tiểu tử kia?”.

“???”. Đám người nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau mà không hiểu chuyện.

Thấy đám người còn chưa chịu đi ra, Thương lão có chút không chờ đợi được nữa liền lớn tiếng quát. “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Chẳng nhẽ muốn lão già này vướng tay vướng chân hay sao?”.

Đợi đám người gấp rút chạy qua một bên, ánh mắt Thương lão lúc này nhìn về đám sơn tặc rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Những thứ vướng tay vướng chân đã rời đi rồi nên ta cũng phải vào việc thôi? Phải giải quyết nhanh để tên tiểu tử đó không nói này nói nọ? Nếu không thì sẽ phiền chết?”.

“Này lão già?”. Thấy Thương lão vừa có ý định cứu đám người và vừa có ý định sẽ giết chết bọn họ, đám sơn tặc lúc này chỉ mũi đao, mũi kiếm về phía lão rồi tức giận quát lớn. “Ngươi thành công chọc giận bọn ta rồi? Không cần nhiều lời với lão ta nữa, tất cả xông lên giết lão trước rồi tiêu diệt đám người khốn kiếp kia?”.

Lời nói vừa dứt, đám sơn tặc giẫm mạnh chân lao lên và đồng thời vung đao vung kiếm đánh xuống. Chúng cũng không có chút kiêng nể gì mà ngay từ lúc bắt đầu tấn công thì đã dốc hết toàn bộ thực lực.

Nhìn ánh mắt sát ý đáng sợ cùng với biểu cảm dữ tợn ở trên gương mặt chút, Thương lão không mảy may để ý đến công kích đánh tới mà chỉ thở dài một hơi rồi lắc đầu. “Đây là tất cả của các ngươi rồi sao? Thật khiến ta thất vọng?”.

Thương lão vừa nói vừa ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi vung mạnh một cái. Chỉ thấy một đạo tinh quang từ trên người lão ánh lên rồi bộc phát ra bên ngoài cùng với đó là một cổ lực lượng kinh khủng đánh bay đám sơn tặc ra xa gần mười trượng.

Nằm la liệt trên nền đất, ánh mắt đám sơn tặc sợ hãi nhìn về phía Thương lão rồi thốt ra. “Thiên Địa cảnh?”.

“Tại sao một nơi hẻo lánh như này lại có một lão già Thiên Địa cảnh? Nơi này rốt cuộc có chuyện gì mà vị cường giả này lại kéo đến đây?”.

“Không được? Ta phải nhanh chóng quay về để báo lại với thủ lĩnh? Chỉ có thủ lĩnh mới có thể áp chế được lão ta?”.

Nhìn đám sơn tặc quay lưng chuẩn bị bỏ chạy, Thương lão vẻ mặt cười cợt nhìn về phương hướng của chúng rồi cười lạnh một tiếng. “Ta đã cho các ngươi chạy đâu?”.

Thình lình, thân ảnh của lão đột nhiên lóe lên rồi xuất hiện ngay trước mặt đám sơn tặc rồi đưa nhẹ tay lên rồi đánh ra một đạo công kích chân nguyên đẩy đám sơn tặc ngã lùi ra sau.

Chịu hai kích của Thiên Địa cảnh, đám sơn tặc tuy có cảnh giới là Ngưng Hải cảnh đỉnh nhưng đối mặt với công kích của Thương lão lại yếu đuối vô cùng. Lão chỉ mới tùy tiện đánh ra hai đạo công kích thì đã khiến chúng không còn sức lực để chống trả.

Nhìn đám sơn tặc nằm la liệt trên nền đất, Thương lão từng bước tiến lại gần rồi lên tiếng. “Ta sẽ giữ lại một tên hữu dụng có thể nói cho ta biết được một vài điều? Còn những tên còn lại thì giết chết để tránh phiền phức”.

“Không biết trong đám các ngươi có ai là hữu dụng hay không?”.

“...”. Lời nói Thương lão nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa ở trong đó là một sự đáng sợ đến vô hình. Đám sơn tặc biết, Thương lão muốn giết chết họ dễ dàng không khác gì bóp chết một con kiến.

Không cần nhiều suy nghĩ, đám sơn tặc lúc này mới nháo nháo lên tiếng. “Ta… ta là người hữu dụng?”.

“Không… Không, là ta mới đúng? Ta ở trong trại thời gian lâu nhất nên biết được nhiều chuyện nhất? Vậy nên xin đừng giết ta?”.

“Không, là ta… là ta?”.

“...”.

Nhìn đám người run rẩy sợ hãi và đang ganh đua với nhau để có thể sống sót. Nhìn thấy một màn này, Thương lão không giấu được mà bật cười thành tiếng, ánh mắt lão khinh thường nhìn về đám sơn tặc, nói. “Các ngươi đúng là một đám sơn tặc đáng khinh?”.

“Đáng khinh là thế nhưng ta rất có hy vọng về những tin tức của các ngươi? Vậy nên, ta bây giờ đặt ra câu hỏi và người nào có thể trả lời được thì có thể sống lâu hơn một chút? Còn kẻ nào trả lời được hết thì ta sẽ tha chết cho người đó?”.

Đám sơn tặc nghe thấy vậy thì nợ một nụ cười gượng ở trên gương mặt. Nhìn sắc mặt của đám người thì trông ai ai cũng tràn đầy tự tin là có thể trả lời hết được. Chúng vì muốn có thể sống sót mà không từ chối bất cứ cách nào cả.

“Nhìn các ngươi mong đợi như vậy thì lão già này cũng không cần phải kéo dài lâu hơn nữa?”. Thương lão từng bước tiến về phía đám người rồi lên tiếng hỏi. “Trùng Dương Trại có tất cả bao nhiêu ngươi? Ngoài tên thủ lĩnh ra thì còn bao nhiêu tên là Thiên Địa cảnh và thực lực của chúng so với ta như thế nào?”.

“Tiếp đến, ta muốn hỏi xem? Trong sơn trại các ngươi có người nào tên là tiểu Xuyên hay không?”.

“Thời gian của ta gấp rút nên trong ba tức hô hấp mà không có ai lên tiếng thì ta sẽ giết hết tất cả?”.

Lời nói vừa dứt thì Thương lão liếc mắt nhìn chúng bằng ánh mắt sát ý đầu đáng sợ liền khiến đám sơn tặc sợ hãi mà run lên. Ánh mắt họ nhìn lão đầy lo lắng và lo sợ, đối mặt với một cường giả Thiên Địa cảnh thì họ sao chống lại được. Vì muốn được sống nên không có một tên nào mà không lên tiếng trả lời.

- --

Ps: Cầu like, càu cmt, cầu vote.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK