Mục lục
Chàng rể siêu cấp (Hàn Tam Thiên) – Bản dịch chuẩn (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hạ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trong mắt Phương Khôn đang đắc ý, không chỉ không mảy may để tâm phụ thân mình ra sức tính toán, ngược lại hiểu thành Hàn Tam Thiên nhất định đã nói gì đó trước mặt phụ thân, cho nên phụ thân muốn điều tra rõ ràng. 

"Nào có hiểu lầm gì, việc này nhân chứng vật chứng đều có." Phương Khôn nói. 

"Nếu nhân chứng vật chứng đều có, vậy người lập tức lấy ra cho ta." Thấy tên ngu xuẩn không hiểu được chút đạo lý nào như vậy, Phương Biểu cũng hơi hơi giận nói. 

Nghe nói như thế, Phương Khôn nhướng mày: "Không phải chứ phụ thân? Ý của ngươi là, người tình nguyện tin tưởng tiểu tử thúi này, cũng không nguyện ý tin tưởng con trai ruột của mình sao?" 

Con trai ruột? 

Không đề cập tới còn tốt, càng nhắc thì Phương Biểu lại càng tức giận, hiện tại lão tử cũng hận không thể thoát ly quan hệ phụ tử với người, người còn dám nói con trai ruột või ta? 

Con mẹ nó người quả thực là một nghịch tử mà. 

"Ta chỉ tin tưởng sự thật." Phương Biểu tức giận nói. 

"Phụ thân người nói không sai, nếu người có chứng cứ thì mang ra đây." Sài Vinh cũng nghiêm nghị lạnh giọng mà nói. 

"Sư phụ, ngay cả lão nhân gia ngài..." Phương Khôn sững sờ, hoàn toàn ngốc ngay tại chỗ. 

Đây là tình huống gì đây? 

"Sư phụ?" Sài lão tiên sinh lạnh giọng cười một tiếng, khinh thường mà nói: "Phương công tử chớ gọi bậy, Sài mỗ là người thong dong nhàn nhã cả một đời, lẻ loi một mình sớm đã quen, tuyệt đối không có ý định dẫn theo người thứ hai, đương nhiên cũng sẽ không thu nhận bất kỳ đồ đệ nào." 

"Huống hồ, Sài mỗ cũng không dám trèo cao đến nhà họ Phương, còn xin Phương 

công tử, cơm có thể ăn bậy, những lời nói chớ có nói lung tung." 

Nói xong nhưng này, Sài lão tiên sinh xoay mặt đi chỗ khác, cũng lười nhìn Phương Khôn dù chỉ một chút. 

Nghe nói như thế, không riêng gì Phương Khôn choáng váng, ngay cả Phương Biểu cũng choáng váng theo. 

Có ý gì? 

Có ý là chuyện bái sư của Phương Khôn cứ như vậy mà kết thúc rồi sao? 

Cái này... 

Nếu như nói lúc Phương Khôn mới biết được có thể bái sư Sài lão tiên sinh có bao nhiêu vui vẻ, bây giờ, nghe đến tin tức như sấm sét giữa trời quang này thì có bấy nhiêu bi thảm. 

Tình cảnh trong nháy mắt như từ thiên đường rơi vào địa ngục, rồi còn bị người hung hăng giẫm lên mấy cước. 

"Sư... Sài lão tiên sinh... vì... vì sao?" Phương Khôn cảm thấy không thể tưởng tượng được, hăng hái trên mặt biến thành vẻ không thể hiểu nổi: "Chỉ bởi vì... bởi vì ta 

bắt tên tiện nhân này sao?" 

"Tiện nhân?" Sài lão tiên sinh lạnh hừ một tiếng, nếu như hắn là tiện nhân, vậy ngươi là cái gì? 

Nhưng ngay khi Sài lão tiên sinh chuẩn bị phản bác thì đột nhiên lúc này Sài lão tiên sinh vô tình nhìn lướt qua hai chân Hàn Tam Thiên, khi thấy trên đùi anh đen nhánh một mảnh, không khỏi nhìn thấy mà giật mình. 

Khi Phương Biểu theo ánh mắt Sài lão tiên sinh dời xuống, cũng nhìn thấy tình huống hai chân Hàn Tam Thiên, cả người cũng mở to mắt nhìn trừng trừng, đồng thời thân hình 

nghiêng một cái, trực tiếp đổ vào trên lan can nhà tù, chỉ vào Phương Khôn, giận không chỗ phát tiết: "Ngươi... ngươi... tên. nghiệt tử ngươi, ngươi... đến cùng người đã làm gì hắn?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK