Mục lục
Chàng rể siêu cấp (Hàn Tam Thiên) – Bản dịch chuẩn (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hạ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây.." 

Nhìn thấy Đỗ Nhất Sinh đi theo sau Hàn Tam Thiên, mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau. 

Phù Mãng đã chết, cho dù thần y Vương Hoãn Chi có đến đây, hắn mới có thể sống lại, nhưng đây lại là điều kiện tiên quyết đầu tiên. 

Nghĩ đến người có thể có thể sống lại, một điều kiện quan trọng chính là thời gian chết không lâu. 

Đã hơn mười mấy canh giờ, cái chết của Phù Mãng có lẽ còn khác với cái chết của người bình thường, hắn bởi vì cơ thể không còn thịt, đồng thời mất máu quá nhiều mới dẫn đến tử vong. 

Nói một cách khác, cái chết này của hắn là không thể cứu vãn được. 

Cho dù là đại là thần tiên có xuống đây cũng không thể giúp ích được gì. 

Trừ phi hắn có kim thân siêu cấp và khả năng tạo nên các kỳ tích như Hàn Tam Thiên. 

Nhưng vấn đề là, cho dù bản thân Hàn Tam Thiên, mỗi lần suýt chết đi đều có thể lập tức tự cứu hoặc được người khác cứu, chứ không hề giống với Phù Mãng lúc này, chết đã lâu như vậy. 

“Cơ thể của hắn chỉ còn lại xương, thịt cũng không còn lại là bao, vậy làm sao có thể cứu sống được?"Có người đột nhiên nghi ngờ hỏi. Đối với họ mà nói người đã chết nên đưa về nơi an nghỉ, bất kể hành động gì lúc này đều như đang dày vò người chết, không có ích lợi gì. 

Huống hồ người này lại là Đỗ Nhất Sinh. 

Để loại người này đi cứu Phù Mãng, đây không phải để hắn có cơ hội làm loạn, để báo thù hay sao. 

“Rõ ràng là có ý muốn báo thù chúng ta." 

“Mặc dù minh chủ có bản lĩnh,lại vô cùng thông minh, tình cảm sâu nặng với Phù Mãng, vì vậy nhất thời không được để tình cảm xen vào, để người khác lợi dụng" 

“Đúng vậy, đúng vậy" 

Tất cả các đệ tử đều có ý nghĩ đó, ngay cả đám người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và 

Mặc Dương cũng không thể hiểu được cách suy nghĩ của Hàn Tam Thiên. 

Phù Mãng đã chết là sự thật, đừng nói là Đỗ Nhất Sinh, cho dù là Vương Hoãn Chi có đến đây cũng bó tay. 

Nhưng bọn họ hiểu được rằng, cái chết của Phù Mãng khiến mọi người vô cùng đau đớn, trong lòng của Hàn Tam Thiên cũng vô cùng buồn bã, muốn biến trâu què thành trâu lành ít nhiều cũng khiến người khác có thể hiểu được. 

Hơn nữa, Hàn Tam Thiên đã lên tiếng, nên không ai dám nói chống lại. 

Bên kia, Đỗ Nhất Sinh đã nhanh chóng tiến gần đến bên cạnh của Phù Mãng, liền bắt mạch cho Phù Mãng sau đó lập tức chau mày lại, sau đó hắn mới khám xét thi thể của Phù Mãng. 

Cho dù là người sống hơn hai vạn tuổi, cho dù là ăn muối nhiều hơn người khác ăn cơm, nhưng nhìn tình trạng thê thảm của Phù Mãng lúc này liền bất giác hít vào vài hơi lạnh. 

Nặng thật sự bị thương rất nặng. 

Nói rằng cơ thể hắn bị ném ra ngoài vùng hoang bị lang sói cắn xé, ăn thịt, thì tuyệt đối ai cũng sẽ tin. 

Nghĩ đến đây,hắn xoay người lại, ngước nhìn Hàn Tam Thiên, lắc đầu xin lỗi: “Hắn. quả thật bị thương rất nặng, cả thân người không còn lại khối thịt lành lặn nào, chỉ còn lại bộ xương" 

“Các cơ thịt mất đi, có nghĩa là đã không thể cung ứng và bảo vệ các bộ phận bên trong của cơ thể, cho dù là thần tiên cũng không thể sống sót được." 

Nghe thấy lời nói của Đỗ Nhất Sinh, ánh mắt của Hàn Tam Thiên trở nên vô cùng giận dữ, nhưng rất nhanh lập tức điều chỉnh 

lại cảm xúc, Hàn Tam Thiên buồn bã ngước nhìn thi thể của Phù Mãng đã không còn một chút cử động nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK