Mục lục
Chàng rể siêu cấp (Hàn Tam Thiên) – Bản dịch chuẩn (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hạ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2049. Tinh Dao

Minh Vũ nhẹ nhàng đi về phía trước một bước, hỏi dò: "Tinh Dao, ngươi còn nhớ ta không? Hôm qua ta tá túc ở nhà các ngươi, ta tên Minh Vũ."

 


"Ngươi không cần phải sợ, mấy vị này là người cùng ta đi cứu ngươi, ngươi cũng nhìn thấy, người vừa rồi ức hiếp ngươi, hắn đã giúp ngươi báo thù rồi."

Trong bóng tối, nữ tử đang run rẩy trong góc tường đầu tóc hơi lung lay, giống như muốn nhìn rõ Minh Vũ qua kẽ tóc hơn, chờ khi thấy rõ ràng Minh Vũ, lúc này nàng mới đột nhiên có phản ứng, mặc dù thân thể vẫn sợ hãi rúc vào một chỗ, nhưng lại khóc ầm lên.

 

Minh Vũ chạy nhanh vào phòng giam, nhẹ nhàng ôm nữ tử kia vào trong ngực, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, an ủi nàng.

Hàn Tam Thiên kéo nhóm Tô Nghênh Hạ đứng dậy rời đi, lúc này để cho các nàng không gian riêng là lựa chọn tốt nhất.

Đi chưa được mấy bước, Hàn Tam Thiên theo bản năng quay đầu lại, chợt liếc thấy Tinh Dao đầu tựa vào trên vai Minh Vũ khóc thầm, giống như xuyên qua kẽ tóc chăm chú nhìn chằm chằm hắn, mà miệng của nàng ta dường như treo nụ cười rất kỳ quái.

 


Nhưng ánh sáng quá mờ, cộng thêm mái tóc rối bời của nàng ta, Hàn Tam Thiên nhìn cũng không hiểu, người ta đã bị cha con kia hại thành như vậy, làm sao lại cười ra tiếng chử ? Lắc đầu một cái, Hàn Tam Thiên đi ra ngoài.

Ở miệng giếng đợi khoảng hai mươi phút, ngay khi bốn người muốn đi xuống xem thử có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không thì Minh Vũ mang nữ tử Tinh Dao kia đi lên.

 

Minh Vũ cố ý chỉnh sơ tóc cho Tinh Dao, cũng cởi cả áo khoác của mình cho nàng ta mặc vào, rồi rửa mặt cho nàng ta, cứ như vậy, Tinh Dao không chỉ đoan trang hơn rất nhiều, thậm chí cũng có thể làm cho người thấy mặt mũi vốn có của nàng ta.

Mày liễu mắt sáng như sao, miệng nhỏ môi mỏng, hơi mang khí khái anh hùng và dịu dàng, cho dù không ăn mặc cầu kì, nhưng với nhan sắc này thì tuyệt đối là một đại mỹ nữ, không hề kém cạnh Thu Thủy và Thi Ngữ.

Nhưng hai tay và hai chân nàng ta đều bị dây xích nước của Minh Vũ trói từ sau lưng.

 


Hàn Tam Thiên không hiểu nói: "Minh Vũ cô nương, đây là thế nào?"

"Ai." Minh Vũ thở dài bất đắc dĩ một tiếng, liếc nhìn Tinh Dao, ngán ngẩm nói: "Ta cũng bị ép không biết làm sao, đứa nhỏ này chịu đả kích quả thực quá lớn, một lòng tìm chết. Cho nên, vì an toàn cho tính mạng của nàng, ta chỉ có thể khống chế nàng lại."

 

Nghe được lời của Minh Vũ, nước mắt trong mắt Tinh Dao lại lăn xuống: "Minh Vũ, ta cầu ngươi, ngươi để cho ta đi chết được không? Ta không muốn sống trên thế giới này, ta bẩn, ta bẩn!"

Nhóm Tô Nghênh Hạ cũng thở dài một tiếng.

Đối với một nữ tử mà nói, trinh tiết có lúc thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng, bị người ta làm nhục như vậy, muốn tìm cái chết quả thực quá mức bình thường.

 


"Ngươi làm sao có thể chết chứ? Cha ngươi còn nhà chờ ngươi." Hàn Tam Thiên khuyên nhủ."Trước kia coi như một cơn ác mộng, ngươi còn trẻ là có tương lai."

Hàn Tam Thiên một lời vừa dứt, Tinh Dao càng khóc dữ dội hơn, Minh Vũ cũng hơi cúi đầu.

 

"Sau khi Tinh Dao mất tích, ta liền đi tìm nàng, nhưng tìm kiếm không có kết quả mới trở về thì phát hiện cha nàng đã bị giết, đám người kia hẳn là muốn giết người diệt khẩu, ta cũng theo dõi đám sát thủ kia, mới tra tới đây." Minh Vũ cúi đầu, liếc nhìn Hàn Tam Thiên nói.


"Cha ta đã chết, ta cũng là một người bẩn thỉu, cõi đời này đã không có chỗ cho ta dung thân rồi, Minh Vũ, van cầu ngươi giết ta đi, để cho ta và cha ta đoàn tụ, được không?" Tinh Dao bi thảm khốc.

Hàn Tam Thiên ý thức được mình giống như đã nói ra chuyện không nên nói, có chút áy náy.

 


Minh Vũ lo lắng nhìn Tinh Dao.

Sau đó, nàng khẽ cắn răng, nói: "Như vậy đi, ngươi cùng ta trở về cung điện Thiên Hải, có được không?"

 

Nghe nói như vậy, rốt cuộc Tinh Dao cũng tủi thân gật đầu một cái.

"Nhưng truyền thuyết nữ nhi của biển không được mang bất kỳ nữ tử nào trở về cung điện Thiên Hải, nếu không, sẽ trở thành hải ma nữ." Tô Nghênh Hạ cau mày nói.

"Đây không phải là truyền thuyết, mà là thật."

 


Minh Vũ nhẹ nhàng gật đầu một cái, cười khổ Tô Nghênh Hạ một tiếng.

"A? Vậy ngươi không phải sẽ rất thảm... Minh chủ, nếu không, chúng ta mang Tinh Dao được không?" Thi Ngữ lúc này cầu xin Hàn Tam Thiên.

 

"Chúng ta?" Hàn Tam Thiên sửng sốt một chút!

"Đúng vậy, dù sao ngài cũng ở đây thu người, hơn nữa cung chủ chúng ta có thể dạy nàng tu đạo, sau này ai cũng không dám ăn hiếp nàng, hơn nữa, tỷ muội Bích Dao cung cũng có thể bảo vệ được nàng, thương yêu nàng." Thu Thủy cũng nói theo.

Hàn Tam Thiên có chút khó khăn, lúng túng sờ đầu một cái, đang muốn nói chuyện, Tô Nghênh Hạ cũng rất đáng thương nhìn Tinh Dao nói: "Em cảm thấy các cô ấy nói cũng có lý, huống chi, bây giờ làm sao em cũng là một minh chủ phu nhân, coi như anh cho em một nha hoàn được không?"




Thấy Tô Nghênh Hạ cũng mở miệng, Hàn Tam Thiên đương nhiên không có bất kỳ lý do từ chối, liếc nhìn Tinh Dao: "Cô gái, cô muốn không?"

Tinh Dao không đồng ý ngay, ngược lại là giương mắt nhìn Minh Vũ, Minh Vũ cũng không trả lời, một mực nhìn Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang suy nghĩ cách làm người của Hàn Tam Thiên.

 

"Vị cô nương này, ngài cứ yên tâm đi, minh chủ chúng ta là chánh nhân quân tử, Bích Dao cung chúng ta hôm nay cũng gia nhập liên minh của hắn."

"Đúng vậy, cô nương, minh chủ chúng ta là người thần bí danh tiếng đỉnh của đỉnh, ngươi không tin chúng ta thì có thể cũng tin cái danh hiệu này chứ?" Thu Thủy và Thi Ngữ cao hứng nói.

"Ngươi là người thần bí?" Minh Vũ khẽ nhíu mày.

 


Hàn Tam Thiên có chút không biết làm sao với hai nha đầu nhanh miệng này, chuyện tới nước này cũng chỉ có thể gật đầu một cái: "Không sai!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK