Mục lục
Chàng rể siêu cấp (Hàn Tam Thiên) – Bản dịch chuẩn (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hạ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tất cả tang thi trong thành đều là người bình thường nghe ma âm mà nhập ma, ngươi giết bọn hắn cũng đồng nghĩa với giết người vô tội. Bọn hắn đã là người bị hại, nếu như ngay cả người...". 

"Ta biết, sau khi bọn hắn nhập ma, gặp người giết người, ta không nên thánh mẫu đồng tình với bọn hắn, nhưng mà bọn hắn... dù sao cũng vốn không phải như vậy." Lục Viễn bất đắc dĩ khổ nói. 

"Bọn hắn ngay cả mình làm cái gì cũng không biết, hoặc là nói ngay cả quyền lựa chọn cũng không có.". 

"Đây chính là nguyên nhân vì sao các ngươi. ngay từ đầu chỉ giúp ta mở đường, chờ ta thuận lợi đến nơi rồi thì nhanh chóng rút lui sao?" Hàn Tam Thiên nói. 

Lục Viễn gật đầu: "Phải. Ngay từ đầu, chúng ta cố gắng nếu không cần giết thì sẽ không giết, bởi vì..." 

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, cái chết của Phù Mãng tạo cho anh tâm tình tiêu cực cực lớn, sau khi đau lòng thì tức giận vô 

cùng, nhưng khi lắng nghe lời nói của Lục Viễn, hiểu rõ chuyện tang thi thì Hàn Tam Thiên cũng rõ ràng, Lục Viễn đúng. 

Những tang thi này rất đáng ghét, nhưng bọn hắn không có lựa chọn, thậm chí, bọn hắn cũng là người bị hại... 

Người ở phía sau lưng kia mới hẳn là người Hàn Tam Thiên muốn trả thù. 

Quay mắt nhìn lướt qua đám tang thi phía sau, Hàn Tam Thiên do dự một lát, cuối cùng gật đầu. 

Với lực lượng mới có được của Hàn Tam Thiên, nếu như anh nguyện ý, Lục Viễn tuyệt đối sẽ không có chút hoài nghi nào rằng tang thi trong thành sẽ bị tàn sát sạch sành sanh. 

"Huống hồ, vết thương của người vừa mới được chữa trị, đối phó nhiều tang thi như thế thì người sẽ phải trả giá lớn cỡ nào chứ? Cho dù bất tử, cũng chỉ sợ khó mà trở ra. toàn vẹn, đây không phải là những gì đám ma tăng kia hi vọng nhìn thấy sao?" 

"Ngươi không cần nhiều lời, ta hiểu rõ." Hàn Tam Thiên gật gật đầu. 

Lục Viễn gật đầu: "Ngươi nói." 

"Giúp ta tìm ba người." Nói xong, Hàn Tam Thiên nhìn trong đám tang thi: "Tam quái Giang Bắc!" 

Vừa mới nói xong, trong tay Hàn Tam Thiên khẽ động, nhất thời không khí trước mặt liên xuất hiện một đạo năng lượng, năng lượng hơi biến hóa, hiện ra bộ dáng của ba huynh đệ Đại Bính Thiên. 

"Bọn hắn là bạn bè của ngươi?" Lục Viễn  nói. 

Lục Viễn mỉm cười: "Nếu là bạn bè của ngươi, ta nghĩ người càng có sự đồng cảm hơn, vậy ta không cần nhiều lời nữa." 

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, không nói gì, quay người khẽ động, một cỗ năng lượng vô hình lập tức phóng thích từ trong thân thể, tang thi ở phía sau các đệ tử Lam Sơn nhất thời trực tiếp bị đẩy lui mấy mét, nhưng điều khiến Lục Viễn cảm thấy mừng rỡ là những tang thi này chỉ bị đẩy lui, không xuất hiện bất kỳ thương tổn nào. 

Điều này đủ để chứng minh Hàn Tam Thiên nương tay. 

Nhìn lướt qua chân dung năng lượng giữa không trung đã bắt đầu tiêu tán, Lục Viễn nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn tất cả mọi người hô: "Tất cả mọi người nghe lệnh." 

"Có." 

"Dựa theo hình dạng của ba người này tìm người." 

Vừa mới nói xong, thân hình Lục Viễn khẽ động, dẫn đầu bay ra ngoài. 

Sau đó, các đệ tử khác cũng hoả tốc hướng về phía bốn phía bay ra. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK