Mục lục
Chàng rể siêu cấp (Hàn Tam Thiên) – Bản dịch chuẩn (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hạ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỳ bà khẽ nhấn, mộc cầm nhẹ vang, mộc khúc nhạc uyển chuyển vô cùng hợp với hoàn cảnh vang lên, hai nàng dù không cất tiếng hát nhưng cũng khe khẽ ngâm nga theo giai điệu, khiến cho căn phòng như lạc vào tiên cảnh.

 


Cô gái mặc sườn xám ôm bình ngọc đựng rượu trên tay, chậm rãi bước tới bên bàn, cô đứng sau lưng Hàn Tam Thiên chuyên rót rượu cho anh.

Ngay sau đó, nhịp điệu của khúc nhạc thay đổi, mềm mại uyển chuyển biến mất, thay bằng một khúc nhạc sôi nổi phóng khoáng, một nhóm vũ nữ mặc áo mỏng đỏ rực, vóc người yểu điệu, da trắng nõn nà nhanh chóng bước vào, vải mỏng đỏ tươi kết hợp cùng màu da trắng thật quyến rũ vô ngần. Mỗi nàng đều mang khăn che mặt, chỉ để lại ánh mắt hút hồn, theo gia điệu cất lên, các nàng nhảy một vũ điệu nóng bỏng.

 

Như phượng hoàng bừng lên từ lửa đỏ, lại như cô gái còn trinh trắng e lệ, tạo thành cú đánh cực mạnh vào thị giác.

"Người anh em, đoạn múa này ra sao?" Phù Thiên vui vẻ nói.

Hàn Tam Thiên không hề phủ nhận, cười nói: "Người đẹp nhạc hay, múa cũng tuyệt."

 


Hàn Tam Thiên thấy thế nào thì khen như vậy, nhưng trong suy nghĩ của Phù Thiên lại không cảm thấy chỉ có vậy.

"Ngài thích là được rồi."

 

Phù Thiên cười, mà nhóm vũ cơ kia cũng đã múa đến phần cao trào, sau một loạt động tác có độ khó cao hoàn thành, bài múa kết thúc bằng hành động dùng đôi tay dâng lên đóa hoa cho Hàn Tam Thiên của cô gái xinh đẹp nhất đứng giữa đội múa .

Hàn Tam Thiên sửng sốt, anh không ngờ động tác kết thúc của điệu múa lại là hành động như vậy.

Nhân lúc anh đang sững người vì bất ngờ, Phù Thiên đáng mắt ra hiệu cho anh, Hàn Tam Thiên mới quan sát cần thận cành hoa này, lúc ấy mới phát hiện ra giữa nhụy hoa cất giấu một viên đá quý màu xanh biếc to cơ quả bóng bàn.

 


Chất ngọc gần giống phỉ thúy, lẫn trong màu xanh là những vệt trong suốt lấp lánh, như có thể nhìn thấu vào bên trong, hoa văn phía sâu trong viên ngọc như một bức tranh vô cùng tinh xảo, nhìn từ góc độ khác nhau lại phát hiện ra một bức tranh khác nhau.

Quan trọng nhất là viên ngọc này tuy rằng không lớn nhưng linh khí ẩn giấu bên trong lại vô cùng dồi dào, mặc dù cách một khoảng xa, Hàn Tam Thiên vẫn có thể cảm nhận được luồng linh khí cuồn cuộn toát ra từ nó.

 

"Đây là cái gì?" Hàn Tam Thiên khó hiểu nhìn Phù Thiên.

Phù Thiên cười: "Ha ha, từ xưa đến này vẫn vậy, cây cỏ có thể nở hoa, đại thụ có thể kết quả, nhưng đại hiệp đã nghe đến chuyện hoa có thể mọc cây, lại từ cây ấy kết quả chưa?"

"Ô?" Hàn Tam Thiên cau mày.

 


"Thứ này gọi là Ngọc trong hoa. Truyền thuyết là một loại hoa lạ trăm năm vạn năm cũng khó mà được chứng kiến, sau khi hoa nở thì mọc ra một loại cây đá, cuối cùng trải qua quãng thời gian hơn mười nghìn năm, ngưng kết thành đá thần thượng phẩm?" Nói xong, Phù Thiên đột nhiên rút đao ngắn, khi Hàn Tam Thiên đề phòng ông ta sẽ làm gì thì ông ta lại xé rách tay áo, cầm đao đâm vào cánh tay của bản thân.

Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra ròng ròng.

 

Hàn Tam Thiên nhướng mày, kẻ này định làm gì vậy? Điên rồi sao? Không có việc gì tự mình hại mình để làm chi?

Đôi mắt Hàn Tam Thiên đảo qua Phù Mị đang ngồi bên cạnh, không giống anh, trên mặt nàng ta lại mang một nụ cười nhàn nhạt.

Trong khi Hàn Tam Thiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, Phù Thiên nhẹ nhàng gỡ viên ngọc màu xanh biếc kia ra khỏi nhụy hoa, sau đó nhẹ nhàng xoa nó lên vết thương trên tay.

 


Một cảnh tượng thần kì đã xảy ra.


Cánh tay bị đâm lúc này đã khôi phục lại tình trạng nguyên vẹn như cũ, vết máu biến mất, miệng vết thương cũng không còn tồn tại, thậm chí nếu nhìn bằng mắt thường hình như cánh tay của Phù Thiên còn trắng hơn lúc nãy.

 

Khi Hàn Tam Thiên còn đang trợn mắt ngạc nhiên, Phù Thiên lại bẻ đóa hoa trên tay cô vũ nữ làm hai đoạn, ông ta vứt một đoạn xuống đất, sau đó đặt nửa cành hoa còn lại cùng viên đá kia vào lòng bàn tay mình.

Chỉ chốc lát sau, nửa cành hoa đã bị bẻ gãy trong tay Phù Thiên lại xuất hiện hoàn hảo như lúc ban đầu.

Hàn Tam Thiên cảm thấy bản thân hôm nay đã được mở rộng tầm mắt, nếu như chỉ là khả năng chữa lành thôi thì chưa tính là li kì, nhưng tốc độ và năng suất chữa trị của nó lại khiến người ta phải kinh ngạc thốt lên.

 


Mà điều quan trọng là Phù Thiên đã dùng nó để tái sinh đóa hoa trong tay ông ta.

Đây đã không chỉ là chữa trị đơn thuần nữa, mà là tái sinh!

 

Chữa trị và tái sinh, xét trên một nét nghĩa nào đó thì là hai khái niệm có tính tương đồng, nhưng giữa chúng lại có khoảng cách như trời cao và vực thằm.

Nếu như thứ đằng trước là vực, thì thứ đăng sau kia chính là trời cao!

Hiển nhiên đó bởi vì tái sinh là một việc vô cùng khó khăn, hơn nữa hiệu quả cũng cao hơn hàng nghìn hàng vạn lần, thậm chí trong thời khắc mấu chốt nó có thể trở thành chìa khóa lật ngược cuộc chiến.

 


Cho nên Hàn Tam Thiên vô cùng muốn có viên đá này.

"Đại hiệp, có chuyện gì sao?" Phù Thiên cười khẽ hỏi.

 

"Tuyệt lắm, rất hay ho." Hàn Tam Thiên đánh giá đúng thực tế.

"Đại hiệp thích là tốt rồi!" Phù Thiên cười, tiếp đó ông ta chỉ vào các cô gái đứng đó: "Phải rồi, tôi còn chưa kịp giới thiệu nữa, tất cả những cô gái ở đây đều đang độ mười tám xuân xanh, tuổi xuân đương thì, cầm kỳ thư hoa mọi thứ tinh thông, hơn nữa dù xét về vóc dáng hay khuôn mặt đều đứng hàng đầu."

"Họ là Mười hai vũ nữ xinh đẹp tuyệt trần, nồi tiếng thiên hạ của Thành Thiên Hồ này. Nàng vừa dâng hoa lên cho ngài kia là Vũ Cơ đẹp nhất trong mười hai nàng, người đánh đàn là Cầm Cơ, người đàn tỳ bà tên là Phù Cơ, còn hai nàng vừa chuyển bình phòng cho chúng ta là hai nàng Lễ Cơ. Thêm cả mấy cô gái đứng sau lưng họ, gom lại đủ thành Mười hai vũ nữ tươi đẹp tuyệt trần."

 


Hàn Tam Thiên cũng có nghe nói đến mười hai vị vũ nữ này, trước khi tiến vào thành, Phù Mãng và Giang hồ Bách Hiểu Sinh đã vô thức nhắc qua mấy lời.

Mười hai vũ nữ này nghe đồn xinh đẹp tuyệt trần, không chỉ có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, còn có tư thái thướt tha, mỗi người một khí chất riêng biệt, tập hợp thành mười hai bức phong cảnh mỹ lệ, cũng là phong cảnh nổi tiếng nhất của thành Thiên Hồ.

 

Nhưng mà mười hai nàng vũ nữ sắc nước hương trời này từ trước đến nay bán nghệ không bán thân, điều này khiến không ít người phải thất vọng, nhưng đồng thời lại khiến càng nhiều người yêu thích tìm đến, thứ mà ta càng không có được lại càng khiến hồn điện tâm đảo.

Có vô số các vị công tử con nhà quyền quý ra giá trên trời, muốn được sở hữu tấm thân mỹ nhân mà không thành, đành chỉ mong được nhìn thấy các nàng ca múa đã tưởng không còn hối hận gì trên đời.

Đối với rất nhiều người mà nói, Mười hai vũ cơ chính là girlgroup đứng đầu của thế giới Bát Phương.

 


Nhưng có rất nhiều người cũng không rõ, thật ra Mười hai vũ nữ là do một tay Diệp Vô Hoan của Thành Thiên Hồ huấn luyện, sự thực cũng chứng minh Mười hai vũ nữ này đã thu hoạch được thành công xuất sắc, không chỉ có được sự tán thành của người dân khắp thiên hạ, mà còn kiếm về cho hắn ta không ít tiền tài.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK