Mục lục
Chàng rể siêu cấp (Hàn Tam Thiên) – Bản dịch chuẩn (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hạ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có vấn đề gì sao?" Hàn Tam Thiên chau mày hỏi. 

“Ngươi muốn ta điều tra bốn thành này làm gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh kéo Hàn Tam Thiên, vô cùng cảnh giác hỏi. 

“Sao vậy?" 

“Ngươi không phải muốn tấn công bốn thành này chứ?" Đi theo Hàn Tam Thiên đã lâu, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đương nhiên rất hiểu ý của Hàn Tam Thiên, đột nhiên phản ứng lại. 

“Đánh không được đầu, Tam Thiên" Dứt lời, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh kéo Hàn Tam Thiến đi đến một góc nhỏ của căn phòng. 

Đợi đến lúc chỉ còn hai người, liền nói: “Ngươi có biết thế lực đằng sau của bốn thành này là ai không?" 

“Ở đây bất luận là gia tộc nào, mặc dù cả ba gia tộc không hề phụ thuộc vào một phía nào, nhưng hằng năm trấn giữ thành, thế lực vô cùng lớn, vô cùng vững chắc, càng có mối quan hệ rất tốt với các môn phái khác. Ta nói như thế này, một khi tập kích bất kì một gia tộc nào, đều gặp không ít rắc rối, người đồng thời tấn công cả bốn thành, thiên hạ nhất định đại loạn.” 

Hàn Tam Thiên chau mày, sẽ tạo ra đại loạn lớn như vậy sao? 

Nhưng đây cũng nằm trong dự liệu, nếu như Lục Nhược Tâm muốn lợi dụng mình, làm sao có chuyện dễ như trở bàn tay như vậy được. 

“Còn một điều quan trọng nữa chính là bốn thành này..." 

“Báo!" 

Hàn Tam Thiên chau mày lại, vội vàng hỏi: “Bên ngoài như thế nào rồi?" 

“Quân địch đang tiến sát, dưới ánh trăng chỉ nhìn thấy một đám đen không biết là bao nhiêu người, nhưng chắc chắn bọn họ đủ để bao vây toàn bộ chúng ta." 

“Chưa tới mười vạn, nhưng ít nhất cũng được vài vạn quân." 

“Cái gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh khi nghe xong liên hoảng hốt, Phù Mãng cũng bị dọa đến mất hồn. 

“Chết tiệt, chúng lấy đâu ra nhiều hòa thượng đến vậy chứ?" 

Đám người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau đưa mắt về phía Hàn Tam Thiên. 

“Nhưng, nhưng mà thật sự rất kì lạ"Đột nhiên lúc này, Đại Bình Thiên đang chau mày đột nhiên nói một câu. 

“Sao vậy?" Hàn Tam Thiên hỏi. 

“Đám người này thật kì lạ, đến đông như vậy, sẽ nhanh chóng có thể bao vây được 

chúng ta, nhưng..." 

“Nhưng đám người này lại đóng quân cách đây hơn mười mấy dặm, và còn niệm kinh" 

“Ngươi nói bọn họ đang làm gì?" 

Lời nói của Đại Binh Thiên khiến tất cả mọi người vô cùng hoang mang, sửng sốt. 

“Tam Thiên, đây quả thật khác thường, đại quân của chúng đang tiến sát, đương nhiên sẽ nhân cơ hội đêm khuya mà bao vây chúng ta, thậm chí dựa vào thế lực hùng hậu đến bắt chúng ta, nhưng lí nào lại đóng quân ở một nơi an toàn như vậy, còn niệm kinh để cho chúng ta biết sự tồn tại của bọn họ sao?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đáp. 

Điều này, quả thật khiến Hàn Tam Thiên khó hiểu, đây không phải là điều cấm kị của đội quân sắp chiến đấu sao? Chỉ cần là người có đầu óc liền sẽ không hành động như vậy. 

Trừ khi bọn họ muốn đầu hàng. 

Dùng cách này để gây áp lực cho Hàn Tam Thiên, nói một cách khác, bọn họ dùng cách này để đối phó mình, bây giờ còn dùng phương pháp này, không phải quá ngu ngốc hay sao? 

“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Hay là nhân lúc bọn họ chưa đến, tất cả chúng ta hãy chạy đi. Dù gì như vậy cũng không mất mặt" Phù Mãng vội vàng nói. 

Đối với hành động mất nhân tính của đám hòa thượng này, đến bây giờ Phù Mãng vẫn còn nhớ như in. 

Nếu có nhiều hòa thượng đến như vậy, thật sự khiến người khác sợ hãi. 

“Bọn họ dám ở bên ngoài niệm kinh lớn như vậy đương nhiên sẽ không sợ chúng ta bỏ trốn." Hàn Tam Thiên lắc đầu nói. 

“Phù Mãng, không nên hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ mục đích của chúng chính là muốn chúng ta bỏ chạy tán loạn." 

“Như thế này cũng không được, như thế kia cũng không xong, vậy chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ chúng ta ở đây ngồi nghe bọn họ niệm kinh sao?" Phù Mãng hét lên. 

“Đúng, chính là nghe bọn chúng niệm kinh" Hàn Tam Thiên cười, rồi đưa mắt nhìn Phù Mãng: “Ngươi là quá nóng tính và bốc đồng, nên nghe kinh phật để ổn định lại tâm tính, đi ngủ đi." 

Hàn Tam Thiên cười sau đó xoay người bước lên lầu. 

Tất cả đều vô cùng sửng sốt, nhưng sau khi thấy Hàn Tam Thiên lên lầu, thì bọn họ còn biết làm gì nữa? 

“Đi, đi, đi, hãy đi ngủ thôi." Phù Mãng mặc dù buồn bực nhưng vẫn xua tay nói mọi người quay về nghỉ ngơi. 

Nửa canh giờ sau, tất cả đèn đều được tắt, đám người Hàn Tam Thiên có người thì ngủ, có người thì trằn trọc không ngủ được, mà lúc này, có một hơi thở kì lạ trong đêm đang tấn công tới...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK