Mục lục
Chàng rể siêu cấp (Hàn Tam Thiên) – Bản dịch chuẩn (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hạ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời có mây đen ngập đầu, che phủ mất một tia hoàng hôn còn rơi lại ở phía sau. 

Mây đen bao phủ tầng tầng ở phía trên, giống như bão tố sắp xảy ra. 

Không thấy được mặt trời, không thấy ánh nắng, vẻ u ám khiến người ta cảm thấy có chút đáng sợ, cũng có chút nặng nề. 

Toàn bộ thế giới đều trở thành hai màu trắng đen. 

Khung cảnh như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, trong sự ngột ngạt lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ, sau đó trên đường phố phát ra từng trận tiếng gầm nhẹ. 

"Gào." 

"Rống." 

Tiếng gầm nhẹ phát ra từ yết hầu, như là âm thanh của tang thi vang vọng khắp nơi trong trấn nhỏ. 

Vô số người tụ tập trên đường phố, hai tay buông thõng, chân như là con cua, vặn vẹo đi tới. 

"Đúng vậy, giống như leo lên từ nghĩa địa vậy." Phù Mãng cũng cau mày nói. 

"Các ngươi nhìn những tên kia, không phải đêm qua còn uống rượu cùng chúng ta ở tửu lâu sao? Làm sao đột nhiên lại. ." Mặc Dương nhận ra một đám người khá cao trong đó. 

Là đám người lúc trước ở trong tửu lâu một mực la hét muốn gia nhập liên minh người thần bí của Hàn Tam Thiên, bởi vì lúc trước đám người này vô cùng hấp tấp, tranh nhau chen lấn cho nên Mặc Dương có ấn tượng. 

Chỉ là không ngờ mới không gặp chưa bao lâu, bọn hắn từ hoạt bát nhiệt tình biến thành tang thi thể này. 

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" giang hồ Bách Hiểu Sanh mặc dù không biết những người này, nhưng lúc này bốn phía trong tòa thành khắp nơi đều là tang thi. 

Cảnh tượng đáng sợ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. 

Đây quả thực là lít nha lít nhất rất nhiều. 

"Các huynh đệ khác đâu?" Hàn Tam Thiên chau mày, gấp gáp hỏi. 

"Những người khác không sao cả." Giang hồ Bách Hiểu Sanh vội vàng nói. 

Nghe thấy những người khác không sao khiến Hàn Tam Thiên không khỏi thở phào một cái. 

"Nhưng chuyện này cũng thật kỳ quái, đoán chừng tửu lâu này phong thuỷ tốt, tất cả mọi người chúng ta trong tửu lâu lại không giống như đám người bên ngoài." Phù Mãng nói xong câu này thì cả người nhất thời nghi hoặc vô cùng, đồng thời còn cảm thấy có chút may mắn. 

"Làm gì có chuyện tửu lâu phong thuỷ tốt, ta thấy rõ ràng chính là có minh chủ ở đây, 

minh chủ sức mạnh vô địch, những người xấu kia căn bản không dám tới gần làm loạn. Ngài cũng đừng tốn công sức nghĩ lý do, đây rõ ràng chính là dựa vào minh chủ che chở." Thị Ngữ bất mãn nói. 

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người lập tức đồng ý. 

"Nói không sai, việc này căn bản chính là công lao của minh chủ, có hắn ở đây thì ai dám lỗ mãng." 

"Bây giờ trong giang hồ chỉ nói ra cái tên Hàn Tam Thiên thì không ai không kính trọng ba phần, yêu ma quỷ quái cũng như thế." 

"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ta cũng không cần các ngươi nịnh nọt ta." Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lùng, nhíu mày. 

Lùi một bước về phía giường, Hàn Tam Thiên như đang suy nghĩ gì đó. 

Hiển nhiên, đây không phải là do phong thủy tốt, càng không phải vì sức mạnh của Hàn Tam Thiên, mà là do kết giới đêm qua anh bố trí xung quanh tửu lâu hẳn là có tác dụng. 

Bằng không thì người trong tửu lâu chỉ sợ là phần lớn cũng sẽ giống như bọn người ngoài kia. 

Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện trong thành đều là do tiếng niệm kinh tối hôm qua dẫn đến? 

AL 

Dạ Ma trước khi chết nói anh không nên nghe những tiếng niệm kinh kia, trước mắt xem ra, chẳng lẽ hắn thật sự không có lừa gạt mình? 

Chuyện này...xem ra là giải thích hợp lý duy nhất. 

"Tam Thiên, bây giờ chúng ta phải làm sao, bên ngoài khắp nơi đều là tang thi, chúng ta bị vây chật như nêm cối." 

Sau một tiếng thúc giục của giang hồ Bách Hiểu Sanh, lúc này, cửa lớn dưới lầu truyền đến âm thanh to lớn, hiển nhiên đám tang thi bắt đầu tiến công vào tửu lâu. 

Một tiếng này vang lên như đập vào trong tim mọi người một cái thật mạnh. 

"Con mẹ nó, nếu không ta dẫn theo vài huynh đệ ra ngoài, liều với bọn chúng." Phù Mãng tức giận vội la lên. 

"Đúng vậy, minh chủ, nếu không chúng ta dẫn người đi giết bọn chúng mở đường máu, người mang một số người mau chóng rời khỏi nơi này đi." 

"Vài người chết còn hơn là tất cả cùng chết, huống hồ chỉ cần minh chủ người vẫn còn thì chúng ta vẫn còn có cơ hội." 

Phù Mãng có không ít người đồng lòng, có thể đi theo Hàn Tam Thiên cho tới hôm nay, ai mà chưa từng trải qua sinh tử, đương nhiên ai cũng xem chuyện sống chết rất nhẹ nhàng. 

Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, bọn hắn là những người còn lại duy nhất trong dòng tộc, cũng là huynh đệ tốt vào sinh ra tử, làm sao Hàn Tam Thiên lại để bọn hắn hi sinh vô ích. 

"Yên tâm đi, muốn mở đường máu cũng là ta mở, bằng không ta còn làm minh chủ cái gì?" Hàn Tam Thiên nói xong, nhìn quanh tất cả mọi người, âm thanh lạnh lùng nói: "Đều nghe kỹ cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không ai được hành động thiếu suy nghĩ." 

"Phù Mãng." 

"Có." 

"Dẫn theo vài huynh đệ, canh giữ cửa lớn cho tốt, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến 

đến." 

"Vâng." 

"Mặc Dương dẫn theo những người khác đóng kín lại tất cả các cửa sổ." 

"Tam Thiên không phải người muốn. ." 

"Ta đi ra xem một chút." Hàn Tam Thiên gật gật đầu. 

Đáp án này hiển nhiên nằm trong dự liệu của Mặc Dương, giống như lúc trước vậy, thân là thủ lĩnh thì đến cùng hắn vẫn luôn đặt mình vào nguy hiểm. 

Trên đời này không có nhiều loại bình yên tốt đẹp như vậy, nhưng có người sẽ dựa vào địa thế hiểm trở mà đi, còn Hàn Tam Thiên chính là người luôn tiến lên. 

"Yên tâm đi, trừ ngươi ra thì ngay cả con ruồi cũng đừng hòng bay vào." 

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nhìn lướt qua tất cả mọi người, xoay người một cái trực tiếp bay ra ngoài từ cửa sổ. 

Một đám người trong tửu lâu chỉ cảm thấy một thân ảnh thổi qua, một giây sau, trên đường phố lập tức có một thân ảnh xông qua, giống là có người dùng bút màu nước vẽ một nét lên khung cảnh đen trắng vậy, hình tượng lộng lẫy mười phần lại có cảm giác kích thích mười phần. 

Xoet 

Rống. 

Toàn bộ toàn bộ một nhóm tang thi màu xám đang trên đường đi, lúc đầu còn lít nha lít nhất trong nháy mắt tản ra, trên mặt đất tựa hồ cũng sinh ra ánh lửa loang lỗ nhiều màu. 

Xoẹt. 

Thân ảnh màu vàng này càng quét trong đám người, một đường bay đi về hướng cửa thành. 

Cũng ngay lúc đó, một tầng kết giới trong suốt trên không của cả tòa thành cũng vì Hàn Tam Thiên bắn vít mà có chút run rẩy. 

Đám

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK