Du Hoặc bàn với cả nhà.
Nói là phải đi kinh thành một chuyến gặp một người. Muốn Thời Yến đi cùng.
Thời Yến hỏi là ai thì Du Hoặc nói người quen của bọn đệ. Có huynh đi cùng an toàn hơn.
Lam Nguyệt nghe vậy nói: Đúng đường lên kinh xa xôi chàng có võ đi cùng bọn họ sẽ đảm bảo an toàn hơn.
Thời Yến nghe vậy gật đầu: Được ta đi cùng các đệ.
Hôm suất phát chỉ có Du Hoặc, Lam Hạ, Hàn Á Và Thời Yến lên kinh. Những người còn lại ở lại trông nom kinh doanh.
Đường lên kinh mất nửa tháng.
Đi cả đường bộ lẫn đường thủy.
Trên đường không gặp chuyện gì trắc trở.
Kêu Thời Yến đi bảo vệ chỉ là cái cớ.
Qua nửa tháng cuối cùng cũng tới kinh thành.
Bọn Du Hoặc không vào kinh mà ở biệt viện ngoại thành cách kinh thành 5 canh giờ.
Trước khi nghỉ ngơi Lam Hạ kêu Thời Yến ngày mai mặc trang trọng.
Thời Yến đồng ý vì nghĩ người bọn Du Hoặc gặp chắc giàu có.
Hôm sau Thời Yến ra đại sảnh thì thấy đám Du Hoặc ngồi đấy. Ai cũng khác mọi ngày. Thời Yến giật mình nói:
Không ngờ các đệ mặc kiểu này phong thái khác hẳn.
Lam Hạ nói: Ở nơi chúng ta không cần phải trang trọng quá. Có hôm nay gặp người đặc biệt mới vậy.
Hàn Á cười nói: Như vậy chưa là gì đâu. Bọn đệ chỉ tạm đấy. Chứ mà để thay đổi đâu phải thế này.
Thời Yến không rõ Hàn Á nói vậy là sao.
Du Hoặc đứng lên nói: Đi thôi.
Cả đám ra cổng thì lên một chiễc oxe ngựa rất xa hoa.
Thời Yến hỏi: Người các đệ gặp người thân phận gì thế.
Lam Hạ cười nói: Huynh gặp là biết. Yên tâm. Không gây trở ngại gì đâu.
Thời Yến tin Lam Hạ. Nên không hỏi thêm
Chiếc xe ngựa đi một lúc thì dùng trước một sơn trang.
Bọn Du Hoặc xuống xe ngựa thì có một người đứng đón.
Người này chắp tay nói: Các vị mời.
Đi quanh trang viên một đoạn đường thì tới một căn phòng. Người dẫn đường nói:
Mời các vị vào.
Đám Du Hoặc mở cửa bước vô phòng.
Thời Yến đi theo bọn Du Hoặc vào trong. Ngước lên chủ vị thấy một người khí thế hiên ngang. Phú quý đầy mình. Cả người toát ra vẻ quền quý.
Người này cũng đưa mắt nhìn Thời Yến.
Khi Thời Yến đang mải quan sát thì Du Hoặc và Lam Hạ đã quỳ xuống: Tham kiến Vương Gia.
Còn Hàn Á thì: Tham Kiến chủ tử.
Thời Yến giật mình vội quỳ xuống tham kiến theo.
Trong đầu thì ngàn câu hỏi. Vương gia, Chủ tử.
Bọn Hàn Á thân phận gì. Còn cả Lam Hạ và Du Hoặc sao lại quen biết trong hoàng thất.
Đang suy nghĩ thì một giọng vang lên: Miễn lễ.
Bọn Du Hoặc: Tạ ân Vương gia/Chủ tử.
Thánh Vương nói: Ngồi hết cả đi.
Khi cả đám ngồi vô ghế. Thánh Vương hỏi: Ngươi là Thời Yến.
Thời Yến đứng dậy chắp tay: Vâng thưa vương gia.
Thánh Vương nói: Bản Vương là Thánh Vương.
Thời Yến nghe song thì thở phào trong lòng. Hắn tuy không nghi ngờ bọn Lam Hạ hại mình. Nhưng vẫn phải đề phòng. Năm xưa chuyện gia đình hắn có vài kẻ chưa chết đâu.
Nhưng Thánh Vương thì khác. Phụ thân Hắn từng kể về Hoàng Đế hiện tại và Thánh Vương.
Nói với Hắn nếu Đại Lân một trong hai vị kế ngôi. Đại Lân sẽ Hưng thịnh. Bá tánh no đủ.
Sau này gia tộc Hắn mang danh tạo phản. Bị Hoàng Đế cũ xử trảm cả gia tộc. Hoàng đế hiện tại tranh ngôi vị. Thành công đăng cơ đã giải oan cho gia tộc hắn.
Chuyện này có sự giúp sức của Thánh Vương. Nghe nói Thánh Vương có đưa bằng chứng quan trọng giúp gia tộc hắn giải oan.
Hoàng Đế mới đăng cơ không thể giết hết những kẻ hại nhà hắn được. Nhưng những kẻ đầu sỏ cũng đã bị trảm.
Thánh Vương nói: Ngươi rất giống Thời tướng quân.
Thời Yến chắp tay: Đa tạ Vương Gia.
Thánh Vương nói: Ngồi đi
Thời Yến ngồi xuống ghế
Thánh Vương nói: Thời Yến hôm nay ta gặp ngươi là cho ngươi gặp một người. Vào đi.
Thời Yến ngước qua nhìn thì không tin vào mắt mình, đứng chết trân tại chỗ.
Còn người kia vừa thấy Thời Yến thì chạy lại ôm hắn gào khóc kêu: Ca ca.
Thời yến run đôi tay giơ lên rồi ôm chặt người này vô lòng: Thời Dạ. Thời Dạ. Đệ đệ.
Là đệ thật à.
Thời Dạ ôm chặt Thời Yến khóc nói: Là đệ. Ca ca, là đệ.
Hai huynh đệ ôm nhau khóc.
Thời Yến hỏi Thời sao đệ còn sống.
Thời Dạ nói. Là Thánh Vương gia cứu đệ.
Thời Yến nghe vậy buông đệ đệ quỳ gối trước Thánh Vương dập đầu tạ ân.
Thời Dạ cũng quỳ gối.
Thánh Vương kêu hai huynh đệ đứng dậy. Ban ngồi.
Thánh Vương nói: Năm xưa ta cứu Thời Dạ là vì từng ngưỡng mộ Thời Tướng quân. Khi ấy ta cũng không tin Thời gia tạo phản. Nhưng bằng chứng quá sác thực. Mà thế lực ta chưa vững nên không thể làm gì.
Lúc ấy ta nghĩ cứu một người thời gia. Sau này Thời gia không tuyệt hậu. Ta đã tìm cách cứu đệ đệ ngươi.
Thật không ngờ bây giờ cả ngươi cũng còn sống.
Thời Yến chắp tay nói:
Bẩm Vương gia. Một thuộc Hạ của cha ta đã cải trang ta. Trên dường đi áp dải bày ra kế cướp lao ngục. Trong lúc hốn loạn đã hoán đổi thân phận với ta.
Thánh Vương gật đầu.
Hôm nay ta kêu hai ngươi tới chỉ muốn hỏi. Nếu có ta đứng sau chống lưng. Ngươi muốn báo thù không.
Thời Dạ nghe vậy liền quỳ gối nói: Tiểu nhân muốn.
Thời Yến nghe vậy cũng quỳ gối: Thời Yến muốn.
Tốt. Thánh Vương nói.
Các ngươi ngồi đi. Chuyện ta giao cho đám Du Hoặc Du Hoặc sẽ giải thích cho ngươi. Bây giờ các ngươi cứ đi theo Du Hoặc. Làm nhiệm vụ.
Muốn báo thù kế hoạch phải lập ra từ từ mà thực hiện.
Thời Yến và Thời Dạ đồng thanh tuân mệnh.
Thánh Vương quay qua hỏi chuyện Hàn Á.
Các ngươi có định kế hoachh gì tiếp theo.
Hàn Á nói hết kế hoạch trước mắt cho Thánh Vương. Thánh Vương gật đầu nói:
Kế hoạch rất tốt. Cứ vậy mà làm. Bạc bản vương sẽ cấp.
Sau khi gặp Vương đám Du Hoặc về luôn. Lần này về còn có cả Thời Dạ
Thời Yến và Thời Dạ đã nới chuyện với nhau rất nhiều. Nên Thời Dạ gặp Du Hoặc toàn gọi Du ca.
Gặp Lam Hạ gọi Lam ca
Gặp Hàn Á gọi Hàn ca
Bọn Hàn Á cũng kệ.
Thời Yến nhỏ tuổi hơn bọn hắn. Gọi vậy cũng được.
Về nhà cũng mất nửa tháng. Sau khi về nhà Du Hoặc để Thời Dạ ở tạm trên huyện. Vì nhà Lam Hạ đã hết chỗ.
Lam Hạ bàn với Du hoặc muốn xây nhà. Bây giờ nhà đông người.
Sau này ở chung. Thời Dạ lấy nương tử. Sau nữa đám nhóc thời Sầm lấy nươn tử. Nhà mà đông thì sao.
Bây giờ Thời gia còn có mỗi hai huynh đệ. Lam Dạ không nghĩ sẽ để Thời Dạ ở xa Thời Yến. Mà để Thời Dạ ở một mình cũng buồn.
Lam hạ bàn với Du Hoặc quyết định xây nhà.
Du Hoặc đồng ý nói: Đã xay một lần cho chót. Sau này khỏi xây lại vừa tốn tiền lại mất công.
Lam Hạ đồng ý hỏi: Chúng ra kiểu nào.
Du Hoặc kêu xây đừng khác nơi đây quá.
Lam Hạ nói:Để ta thiết kế.
Hôm sau Lam Hạ nói với cả nhà quyết định xây nhà.
Cả nhà đồng ý. Lam Hạ tớ gặp trưởng thôn. Mua luôn mảnh đất cạnh nhà. Mảnh đất này để xây nhà mới.
Đây là mảnh đất của Mạt gia. Nghe bọn Du Hoặc mua với giá cao thì bán luôn.
Bọn họ viết địa vị cửa bọn Du Hoặc. Tri huyện còn quen. Bây giờ qua hỏi nhà họ mua đất họ đương nhiên bán
rồi.
Bán lấy tiền mua mảnh khác. Còn hơn làm mất lòng bọn Du Hoặc.
Bọn Du Hoặc vẫn là nhờ lão Hồ xây nhà cho. Lão Hồ nhận ngay.
*****NĐH*****