Lam Nguyệt cười nói: Lại vậy nữa rồi. Trong nhà mỗi khi hai cha con có chuyện y như rằng im vậy
Chuyện có gì đâu. Tương lai mỗi người do trời định. Mọi người suy nghĩ nhiều làm gì.
Chúng ta cứ quý trọng trước mắt đi đã.Gia đình ta hiện tại chẳng phải đang rất vui sao.
Du Hoặc cũng nói: Tỷ tỷ nói đúng. Tương lai do trời định. Ai mà biết được ra sao.
Lam Hạ cũng gật đầu: Đúng vậy.
Thời Yến nghe vậy thì gắp một miếng thịt cho Thời Sầm.
Thời Sầm thấy vậy cũng giơ đữa gắp một miếng rau cho phụ thân.
Thời Yến nói: Ta gắp con thịt sao con lại chỉ gắp rau cho ta.
Thời Sầm: Rau là mẫu thân nấu ạ.
Thời Yến Nghe vậy gắp rau bỏ vô miệng ăn khen: ừ rất ngon.
Lam Nguyệt ôm bụng cười.
Du Hoặc và Lam Hạ cười lắc đầu nghĩ. Cha con nhà này hợp nhau đến lạ.
Thắng 7 đi qua. Nhà Lam Hạ có ruộng nhưng đã cho người khác thuê.
Thời Yến đi làm cùng bọn Lam Hạ.
Lam Nguyệt ở nhà làm nội trợ. Lam Hạ không muốn tỷ tỷ vất vả. Thời Yến cũng thế.
Nên rảnh Lam Nguyệt qua nhà Uyên thẩm chơi nói chuyện.
Nên bây giờ chuyện lớn bé trong thôn Lam Nguyệt biết hết. Ai tốt,ai sấu. Nhà nào có chuyện gì Lam Nguyệt biết luôn.
Hôm nay xảy ra một chuyện.
Lam Nguyệt đang đi ngoài đường thôn với Uyên Thẩm. Hai người mới đi qua An thẩm về.
Đang đi thì gặp Tiêu Mai. Tiêu mai mặc đồ lụa. Đằng sau có hai người hầu.
Thấy Uyên Thẩm thì nghênh mặt lên đi qua.
Uyên thẩm nói với Lam Nguyêt. Đó là mẹ kế Du Hoặc đấy.
Lam Nguyệt nghe song thì đưa tay vào giỏ lấy một hạt đậu. Đây là Đậu An thẩm cho.
Lam Nguyệt dùng nội công bắn viên đậu vô chân Tiêu Mai.
Tiêu Mai đang đi thì té ngã nhào ra đất.
Uyên thẩm bịt miệng cười.
Tiêu Mia xấu hổ xanh mặt. La với người hầu: Còn không mau đỡ ta. Ngươi muốn chết à.
Sau khi được người hầu đỡ lên.Tiêu Mai cho người hầu một bạt tai.
Ngươi mắt mù à. Đi mà va vào chân ta.
Người hầu oan ức nhưng không thể làm trái. Quỳ gối nhận tội.
Tiêu Mai thấy thế mới bớt giận.
Nhưng thấy Uyên Thẩm cười. Tiêu Mai chửi: Bà cười cái gì.
Có tin mai nhà bà gặp chuyện không.
Lam Nguyệt nghe thế đi qua chắn trước Uyên Thẩm nói:
Bà nói ai gặp chuyện.
Tiêu Mai nhìn Lam Nguyệt. Thấy Lam Nguyệt ăn mặc không kém mình, lại còn rất xinh đẹp, nghi ngờ nói.
Cô là ai. Giám xen vào chuyện của ta.
Lam Nguyệt cười nói: Lam Nguyệt. Tỷ tỷ Lam Hạ.
Tiêu Mai nghe tới đây thì nhìn Lam Nguyệt.
Bà ta biết Lam Nguyệt đã về thôn.
Không nghĩ Lam Nguyệt xinh đẹp như vậy.
Bà ta cười nói:
Tưởng là ai. Hoá ra là Thời Phu Nhân.
Nghe nói gia đình phu quân Phu Nhân gặp khó khăn mới về đây ở nhà đệ đệ.
Tiêu Mai nói mỉa mai. Ý là phu quân Lam Nguyệt ở rể.
Lam Nguyệt cười nói: Nhà đệ đệ ta giàu có. Địa vị cũng có. Ta về đây ở thì đã sao. Đây là phúc phần.
Tiêu Mai nghe vậy tức giận nghĩ.
Bây giờ địa vị Du Hoặc khác xưa.
Nếu nhà bà ta không nhờ con gái gả cho con tri phủ thì không bao giờ được như hôm nay.
Bà ta nói:
Con gái ta gả cho con trai tri phủ. Địa vị cao quý. Từ ngày Du Hoặc rời khỏi Du gia. Gia đình ta phất lên thấy rõ. Ta khuyên cô một câu. Giàu có đến mấy mà gặp khắc tinh có ngày không còn gì.
Lam Nguyệt nói: Khắc tinh hay không tự nhà ta biết không cần bà phải quan tâm.
Nói song kéo Uyên Thẩm đi.
Tiêu Mai nghe vậy thì càng tức. Hùng hổ về nhà.
Đến tối Lam Hạ về Lam Nguyệt kể chuyện trưa nay cho Lam Hạ nghe.
Lam Hạ vội hỏi Lam Nguyệt:
Tỷ lúc tỷ làm ngã Tiêu Mai có ai sung quanh không.
Lam Nguyệt kêu không có. Lam Hạ yên tâm gật đầu nói.
Tỷ biết võ. Lần sau nên hành động kín kẽ hơn. Lúc trước đệ phát hiện trong Du gia có người biết võ. Chắc con trai tri phủ bố chí cho.
Tuy võ mấy kẻ đó không bằng tỷ nhưng để bọn hắn thấy được gì thì phiền.
Lam Nguyệt cười nói: Tri phủ cũng thật tốt. Đưa cả kẻ biết võ tới Du gia. Làm như ở đây có ai giết nhà đó không bằng.
Lam Hạ nghe vậy im lặng nghĩ: Kẻ có ý định giết bọn họ là bọn đệ.
Lam Hạ cười nói: Ai mà biết nhà họ nghĩ gì.
Lam Nguyệt nói: Được rồi lần sau ta sẽ cẩn thận.
Phía bên nhà Du Gia. Tiêu Mai về nhà thì hùng hổ đạp vỡ một chén trà.
Du Lâm Nghe tiếng đi ra hỏi: Mẫu Thân ai khiến mẫu thân tức giận vậy.
Tiêu Mai nói: Còn ai ngoài Lam gia kia. Hư.
Du Lâm nói: Lam gia giờ đúng là không coi ai ra gì. Nghĩ bây giờ có tiếng muốn chống chúng ta.
Nhà chúng ta quen tri huyện. Bọn họ là gì chứ.
Mẫu thân, người nói tỷ tỷ dạy cho bọn họ bài học.
Tiêu Mai nghe vậy nói:
Tỷ tỷ con mới gả qua. Trước mắt không nên làm phiền. Với lại tỷ tỷ con còn đó sợ gì không có ngày dạy bọn họ bài học.
Du Lâm nghe vậy thấy cũng có lý.
Hai mẹ con Du gia đang nói chuyện thì Du Tiền về.
Du Tiền vào nhà chào: Tẩu tẩu sao nhà bừa bãi gì thế này.
Tiêu mai phất tay. Không có gì. Đệ vừa đi đâu về.
Du Tiền nói. Đệ lên huyện gặp đám công tử Thu gia.
Tiêu Mai nghe vậy cười. Đệ đệ giao du vậy là tốt.
Du Lâm xen vào: Thúc lần sau cho con đi với.
Du Tiền nói: Được lần sau dẫn con theo.
Tiêu Mai nghe vậy cười càng tươi.
Du Tiền còn rất trẻ. Ngày xưa Du gia nhặt được hắn tuổi ông đã cao. Mà Du Tiền khi ấy còn nhỏ tuổi. Nhưng Du lão gia vẫn nhận Du Tiền làm nghĩa tử.
Bây giờ Du Tiền giờ 20 tuổi. Lớn hơn Du Lâm 2 tuổi.
Du Tiền nói: Đúng rồi tỷ. Du Bảo định mở tiệm làm ăn trên huyện hả.
Tiêu Mai nói: Đúng vậy. Nhà chúng ta giờ có chỗ dựa lại có bạc. Tại sao không làm ăn chứ.
Làm ruộng ta đã chán rồi. Mặc dù là thuê nhân công nhưng ta thấy nhà chúng ta cũng nên chuyển đàn qua kinh doanh thôi.
Với thân phận nhà chúng ta không thể mang danh làm ruộng mãi được.
Du Tiền nghe vậy đồng ý. Tỷ nói đúng.
Đệ quen với đám công tử trên huyện. Nếu mở tiệm rất dễ.Nhưng sợ bạc không đủ.
Tiêu Mai nghe vậy nói:
Nếu mở được cứ mở. Ruộng nhà ta bán một mảnh cũng chẳng sao. Miễn kỳ các đệ phát triển để nhà ta nở mặt là được.
Du Tiền nghe vậy cười nói: Tẩu tẩu tốt nhất.
Tiêu Mai nói:
Đệ là phúc tinh nhà ta. Năm xưa lúc cứu đệ đại sư đã nói rõ như vậy. Bây giờ ứng nghiệm rồi.
Lan nhi gả vô nhà tri huyện. Tẩu còn muốn phúc khí của đệ cho mấy đứa nhỏ chưa gả đi đâu.
Du Tiền đắc ý: Tẩu Yên tâm đệ làm ăn tốt không thiếu phần tẩu.
Tiêu Mai cười tươi.
*****NĐH*****