Sự tình có vẻ thuận lợi hơn Yêu tộc tưởng tượng, từng văn tự trên tấm bia đều bị áp chế. Đoàn quân Yêu tộc khởi hành tiến sâu vào bên trong phong ấn.
Trong khi thuận lợi qua phần lớn phong ấn, tâm lý Yêu tộc trở nên vui vẻ. Đến khi chỉ còn vài chục tấm bia đá là hoàn toàn trấn áp trận pháp, Yêu tộc khắc minh văn tự trên những tấm bia đá còn lại.
Lưu Duyên nhìn những Yêu tộc đang khắc lên mười tấm bia còn lại mũi hơi động, sắc mặt hắn chợt biến sắc giống như nhận ra điều bất thường. Hắn lập tức ra lệnh:
– Tất cả các ngươi dừng lại.
Tiếng thét của Lưu Duyên phát lên tiếng đinh tai nhức óc, đám Yêu tộc đang vẽ minh văn choáng váng, động tác của bọn hắn cũng ngừng lại.
Khẩu Cẩm thủ ấn cũng dừng lại, khó hiểu nhìn Lưu Duyên hỏi:
- Lưu phó tông chủ, có việc gì sao.
Sắc mặt của Lưu Duyên mặt vàng như nghệ, hắn nhìn mười phiến đá cuối cùng nuốt nước bọt, giọng nói có phần khàn khàn khó khăn trả lời:
– Phong ấn của trận pháp này có kẻ đem nó làm ô ế rồi, cấu trúc trận trên những phiến đá đã bị thay đổi rồi. Có kẻ đã cố tình che dấu đi dấu vết cũ đó. Giờ hai minh văn xung đột, bất kể lúc nào cũng phản hệ.
Trò tốt này chắc chắn là của An Nguyên trưởng lão, chỉ là không biết vì sao lão lại giở trò này. Có lẽ cũng không thật sự muốn làm bằng hữu với Yêu tộc.
- Giờ tất cả đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, vì trận pháp có lẽ nếu tiếp tục thì sẽ kích phát ra đại trận này, đến khi đó tất cả chúng ta đều đi đời.
Tất cả Yêu tộc giờ cũng dần lùi ra khỏi, quay ra bên ngoài.
Xung quanh bỗng yên lặng, không nghe được chút âm thanh nào.
Ầm!
Chợt mười tấm bia đá cuối cùng chấn động, khiến một con sông nhỏ rung chuyển. Con sông rung chuyển rồi bay lên trên không chung, từng giọt nước biến đen hóa thành một con đại hắc long có máu có thịt, long nhãn tràn đầy sát khí và giận dữ.
Sắc mặt của Lưu Duyên và Cẩm Khẩu tái mét, vội vàng nhanh hơn ai hết bỏ chạy.
Đám Yêu tộc như rắn mất đầu, cũng không quan tâm gì cả, tất cả bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng, muốn thoát khỏi trận pháp này.
Chưa hết, những minh văn tự bằng máu mà đám Yêu tộc này viết trên bia đá đồng loạt bị gạt bỏ hết, từng tấm bia đá như sống dậy khởi động đại trận khủng bố này.
Mảnh tiểu thiên địa này như có sự sống, từng cành cây ngọn cỏ giống như được ban cho linh hồn, bài xích những kẻ dám xâm nhập vào nơi đây. Từng đạo cây cỏ phát ra khí tức nguy hiểm đáng sợ.
Rắc… Keng!
Những cành cây, ngọn con phát ra lưu động nguyên khí bay vọt lên công kích vô số Yêu tộc đang bay, đang chạy kia. Khí thế sát phàn tràn đầy không gian.
Vô số cường giả ngang với Thiên Nguyên cảnh của Yêu tộc rụng rời, toàn thân bị các cành cây, ngọn cỏ cắt thành thịt vụn trong chớp mắt.
Rất nhiều Yêu tộc khác để phản kháng lập tức hóa về bản thể của mình đối kháng với các cành cây ngọn cỏ có tính công kích cao kia. Đủ các loại tộc thú khủng xuất hiện, kèm theo đó là các Linh của Yêu thú bay ra ngăn chặn các đợt tất công.
Trên đầu, con rồng khổng lồ vốn không hề di động từ lúc xuất hiện kia bỗng động thủ, từ miệng nó các con rồng nhỏ bay ra công kịch.
Gọi là rồng nhỏ nhưng nó cao ngang với một Yêu tộc hóa về bản thể.
- Aaaa.
Kết cục những Yêu biến về bản thể cũng bị xé tan xác bởi những con rồng nhỏ.
Đáng sợ hơn là những con rồng đó đang ăn thịt những Yêu tộc bị xé xác, không ít Yêu tộc đã bị bọn nó ăn mất.
Còn lại một ít cường giả có thể ngăn chặn lại các đợt công kích, trong đó hai người Lưu Duyên và Cẩm Khẩu là mạnh mẽ nhất. Một chưởng đánh tan cành cây, đánh tan con rồng đang lao tới.
Những Yêu tộc còn lại có thể chống đỡ trong tòa trận pháp này là tinh anh trong Yêu tộc, đặt ở nhân loại cũng là cường giả chấn động một phương.
– Ngao.
Tiếng rống vang lên, con rồng lớn trên không trung kia giống như rống giận.
Vô số con rồng nhỏ như tiếp thêm sức lực, tăng cường giết qua. Không gian tràn ngập mùi máu tanh, thịt của các loài yêu thú lẫn lộn với nhau, nhuốm đỏ cả khu vực này.
Thêm vài hô hấp trôi đi, các Yêu tộc tiến vào trong này giờ chỉ còn hai kẻ là Lưu Duyên và Cẩm Khẩu chống đỡ lại, nhưng cũng gọi là mang theo bộ dạng thảm hại để chống đỡ.
Chỉ có thời khắc ngắn ngủi mà tất cả đã thiệt hại không ít thuộc hạ tinh anh.
Cả hai cũng không có thời gian đau xót, cả hai đã chạy tới mép của trận pháp, cần một chút nữa là có thể lao khỏi đợt công kích của trận pháp.
Trong mảnh tiểu thiên địa nhỏ rung lắc dữ dội, con rồng đang phiêu đãng trên hư không cũng gầm rú ác liệt, cột sáng bắn ra từ miệng.
Cột sáng xuyên qua khoảng cách, bắn lên bầu trời. Một khoảng thiên địa rộng bị ánh sáng này bao phủ, lấn áp cả ánh sáng của mặt trời.
Các đệ tử của Kiếm Trảm tông hay các vị trưởng lão đồng loạt nhìn về phương hướng chói mắt đó.
Lúc này trong vầng sáng kia có rục rịch kì lạ, một chiếc móng vuốt to ngoài sức tưởng tượng, sau đó là chiếc đuôi dài, cặp râu cùng cái đầu to hơn cả ngọn núi, trên người bao phủ lân phiến.
Là một con rồng, con rồng được ngưng tụ từ vô số minh văn tự lập lòe quanh thân thể. Không biết bao nhiêu minh văn tự mới biến được ra con rồng to ngoài sự tưởng tượng như này.
Con rồng như thần ma giáng lâm, khí tức khủng bố bao trùm lên phạm vi vạn dặm, để các sinh vật còn sống phải run sợ.
Con cự long kia lao xuống Vạn Nguyên lâm.
Ở đằng xa vẫn còn nhìn được thân thể khổng lồ kia ở bên dưới Vạn Nguyên lâm đang xuyên qua mảnh rừng không ngừng cắn nuốt những cự thuyển còn đang bao vây ở bên ngoài.
Đầu rồng đen bên trong sơn cốc thì mang theo khí thế sắc bén cắt trời đem hư ảnh của Thiềm Thử và Cự Mãng cắt nát rồi nuốt vào trong bụng.
Lưu Duyên và Cẩm Khẩu triệu hoán ra hư ảnh bản thể sau lưng đối kháng với con rồng màu đen đen.
Kiếm khí từ người con rồng bắn ra, phá không chém nát hư ảnh Yêu thú kia đem hai vị phó tông chủ Yêu Thần tông đánh bay ra khỏi sơn cốc này.
Phải nói chính xác là Lưu Duyên và Cẩm Khẩu dựa vào công kích của rồng đen mượn lực để bọn họ có thể thoát khỏi trận pháp cấm chế mới đúng.
Thoát khỏi, cả hai lập tức nhanh như một cơn gió, quay đầu bỏ chạy khỏi Vạn Nguyên lâm. Không có thời gian quan tâm tới thuộc hạ.
…..
Trận pháp ở trong bảo tàng bùng nổ, nói quá là cả Bắc Hoang Châu đang chấn động, Thiên Nhất môn và Cửu Thiên phái cũng nhận thấy sự chấn động này.
Các vị cường giả ở Bắc Hoang Châu đang tiềm tu hay đã xuất hiện đều đình chỉ mọi việc mình làm, quay về hướng địa phương bọn họ cảm nhận chấn động.
Thiên địa chấn động, con cự long và vô số kiếm khí xuyên thấu bầu trời, kéo dài không lâu rồi mới chậm rãi tan đi, Vạn Nguyên lâm mới yên tĩnh trở lại.
Nhưng nơi dưa âm để lại thì nhân loại đối với phong ấn này kiêng dè vô cùng. Dù sao cái trận pháp này vừa khởi động đã tiêu diệt cả nghìn Yêu tộc của Yêu Thần tông, đem hai vị phó tông chủ Yêu Thần tông đả thương nặng nề đủ hiểu mức độ khủng bố.
Ít nhất thì các vị trưởng lão Kiếm Trảm tông thì sẽ tạo ra kiểm soát tốt không để bất cứ kẻ nào lọt vào trong để kích phát cấm chế nữa.
Về mặt tích cực lần này Yêu Thần tông nói chung tổn thất cả núi cường giả, hai vị đỉnh cấp cường giả đã trọng thương. Đây có thể nói là cơ hội của Kiếm Trảm tông.
Bên trong cao tầng của Kiếm Trảm tông cũng nổi lên vấn đề bàn bạc.
Tất cả đều đang tranh luận gay gắt là xem có nhân lúc cọp yếu lấy mạng nó không. Lưu Duyên và Cẩm Khẩu đã trọng thương nặng nề, chỉ cần vây công bọn chúng tuyệt không thoát khỏi số chết.
Đem hai vị phó tông chủ Yêu Thần tông trảm sát đi, bên Yêu tộc thực lực suy giảm, áp lực của nhân tộc cũng giảm đi phần nhiều. Có lẽ trong vài trăm năm Yêu tộc cũng không hướng tới nhân tộc gây sự, đủ thời gian để nhân tộc bồi đắp thêm thực lực.
Cũng có các vị trưởng lão cho rằng nếu không loại bỏ được thì không khác gì tự mình trở mặt với Yêu tộc toàn diện. Trừ hai người này ra còn một vị phó tông chủ khác cùng với tông chủ đương nhiệm, Yêu Thần tông sẽ không nhìn thêm cường giả đỉnh cấp của mình bị diệt.
Lùi lại một vạn bước, dù Yêu Thần tông không ra tay với hai phó tông chủ kia giờ trọng thương nặng, nhưng cũng không phải gà chó gì có thể giết được dễ dàng. Bọn chúng cũng là cường giả một phương con bài dùng để liều mạng chắc chắn còn giữ.
Trong khi các vị trưởng lão đang tranh cãi quyết liệt xem truy kích hay bỏ qua, tại một tòa núi nọ của Kiếm Trảm tông bắt đầu rung động. Một thanh niên khoanh chân xếp bằng, mắt cũng không mở ra, chậm rãi nói.
- Đây quả thực là thời điểm tốt để triệt hạ Yêu tộc, Trư Dã nếu ngươi ngủ đủ rồi thì mang tha đuổi theo hai tên Yêu tộc kia.
Người này mi như trăng rằm, khí tức phiêu bồng như mây, bình lặng tựa mặt hồ trong trẻo, y phục trên người hắn rất đặc biệt, so với tứ viện thì bất đồng, cảm giác giống với Triệu Phách hay tên họ Liễu nhưng cao quý hơn.
- Tiểu tử thối, mỗi lần đều ra lệnh cho lão Trư ta.
Một âm thanh ồm ồm vang bên trong nơi thanh niên tu luyện.
Ở trong Kiếm Trảm tông chỉ nhìn thấy một tòa núi cao nghìn trượng bắt đầu áp súc lại, từng lớp đá đổ vỡ, rơi xuống mặt đất. Dần lộ ra một con lợn to lớn, trên lưng cõng theo một người thanh niên.
Con lợn này sừng dài, lông lấp lánh kim sắc nhìn rất bất phàm. Đặc biệt trên miệng nó ngậm một thanh kiếm vô cùng đẹp mắt. Con lợn đạp mạnh một cái, xung quanh rung chuyển, rồi bay lên trên bầu trời, phá không mà đi.
Cử động này làm các trưởng lão đang cãi nhau liền im bặt, nhìn ra ngoài bầu trời. Thấy một con lợn khổng lồ đang bay đi.
– Tử Đông Lai, ngươi tính đi đâu, mau quay lại.
Một vị trưởng lão vội đuổi theo đối phương.
Thì ra đối phương chính là đệ nhất nhân của Kiếm Trảm tông Tử Đông Lai.
Vị trưởng lão này nói:
– Các trưởng lão nghị sự, trước đó ngươi không được phép hành sự lỗ mãn! Sự tình này liên quan tới Nhân và Yêu chi chiến, không cho phép bất kì sai xót không đáng có nào ảnh hưởng cục diện.
Tử Đông Lai mắt không thèm mở, chỉ lạnh lùng đáp:
– Các vị cứ tiếp tục bàn bạc, ta đi chém bọn chúng xong liền về nghe kết quả.
Vị trưởng lão nghe Tử Đông Lai đáp liền phẫn nộ vô cùng, nhận không thể lên gõ đầu hắn. Tiếc là lão biết mình đánh không lại.
Tử Đông Lai mặt quay sang một hướng, đôi mắt vẫn nhắn lại. Linh hồn lực khổng lồ thay thế đôi mắt cho hắn cảm nhận xung quanh.
Loong coong.
Tay trái Tử Đông Lai hơi động thanh kiếm từ miệng của Yêu thú lợn bắn vào trong tay hắn. Trường kiếm xuất vỏ, thân dài hai bốn tấc, tử khí như mây bồng bềnh quấn quanh. Tử khí này không phải tử khí của sinh tử mà là tử khí của bình minh thứ năng lượng chí dương chí cương, tinh thuần.
Tử khí nhẹ nhàng chấn động, phát ra những tiếng tinh tinh tinh thanh thúy. Mỗi tiếng tinh tinh hóa thành một đạo kiếm, màu tím quấn quanh người Tử Đông Lai như một con khổng tước.
Kiếm quang kinh diễm trong nháy mắt bao phủ thiên địa, thiên không tử kiếm khí thần mã hoành không, kinh thiên động địa bắn tới một phương.
- Khốn kiếp Tử Đông Lai. Ma Tượng Chi Linh. Hiện!
Trong rừng vang lên tiếng gầm rú phẫn nộ. Kèm theo đó là Yêu Thú hình voi có ba đầu, sáu tay trên người tràn đầy văn tử viễn cổ.
Tiếc là Yêu thú này mới triệu hóa ra liền bị đạo kiếm tử khí đâm thủng thân thể, một đường xuyên qua. Yêu thú hình voi ba đầu, sáu tay sụp đổ ầm ầm.
- Chậc, đoạn được mỗi một phần Linh của Cẩm Khẩu thôi sao.
Tử Đông Lai lẩm bẩm
Trưởng lão bên cạnh cũng á khẩu, kiếm khí cách xa cả nghìn dặm vẫn nhắm trúng Cẩm Khẩu mà chém.
- Trư Dã, hướng tới chỗ đó đuổi theo cho ta.
Tử Đông Lai thu kiếm vào vỏ, chỉ hướng yêu thú bị hắn chém nói.
Trư Dã cũng phối hợp bay đi truy đuổi.
Vị trưởng lão kia cũng chỉ có thể tay chân run rẩy, tức sùi bọp mép nói:
– Vô pháp vô thiên.
- Cứ mặc kệ hắn, võ đạo của hắn đã tới bình cảnh rồi, hắn muốn mượn cơ hội này đột phá tầng thứ cao hơn. Hơn nữa hắn là tông chủ tương lai của Kiếm Trảm tông, thực lực ít nhất phải nhất kiếm bình thiên địa mới được.
Tam trưởng lão thở dài nói.
Đồng dạng khi Tử Đông Lai rời đi sơn môn của Thiên Nhất môn cùng Cửu Thiên phái bắn ra hai đạo thân ảnh một nam một nữ. Cả hai để lại lời nói:
- Haha, Tiêu Vô Địch một kiếm bị Tử Đông Lai chấn nhiếp thật khiến Thiên Nhất môn mất mặt, ta đi trảm Lưu Duyên cùng Cẩm Khẩu lấy lại mặt mũi cho tông môn.
- Tử Đông Lai xuất kiếm rồi, Cửu Thiên phái chúng ta cũng cần góp một phần sức mới được.
Nói xong cả hai cùng bay về Vạn Nguyên lâm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK