Trước mắt này đây chính nhóm đệ tử ngoại môn không có tương lai đó hợp thành các đoàn thể đang nghênh ngang đi chiếm đoạt ở ngoài Vạn Nguyên Lâm.
Tuy nói bọn chúng là đệ tử sâu mọt, nhưng vào tông môn sớm hơn tân sinh, được đào tạo bài bản hơn, chiến lực đương nhiên sẽ có chênh lệch. Đây chính là cái vốn liếng để mấy tên đệ tử này chèn ép, ức hiếp những người còn lại.
Trước mặt những tên đệ tử lâu năm này dù có tức giận cỡ nào thì các đệ tử tân sinh ngoại môn cũng chỉ có thể cứn răng nuốt vào trong bụng, không có năng lực phản kháng. Mấy tên đệ tử kia cũng không ngoại lệ.
Một tên siết chặt quyền, cuối cùng ném lại món đồ sống chết mới đoạt được cầm vài nguyên kim ít tới thảm thương mà rời đi.
Tên cầm đầu nhìn thấy tất cả biểu hiện uất ức của đối phương, nhe răng cười nói:
- Tức giận thì làm được gì, đây là thế giới cường giả vi tôn, nếu không phục, thì chúng ta đại chiến xem nào.
Tên cầm đầu hưởng thụ cảm giác đem những tên tân sinh này chọc tới tức giận lại không làm gì được hắn vô cùng. Hắn ngồi trên ghế gỗ, rung đùi đắc ý vô cùng khiêu khích nhóm đệ tử kia.
Những người bị cướp chỉ có thể mặt kệ đối phương khiêu khích mà rời đi.
Một tên giống con khỉ ốm, ôm quạt phẩy phẩy cho tên cầm đầu, không ngừng nịnh hót nói:
- Haha, không ngờ tới lại có thu hoạch tốt như này. Chúng ta lại lời lên một khoản.Vẫn là Phương sư huynh có năng lực.
Phương Tựu đắc chí nói:
- Cái này chỉ là kiếm thêm ngoài của chúng ta thôi, những tên này cũng chỉ là tay mơ. Sau khi những tên đệ tử mới này quen thuộc rồi thì cũng thu hoạch không ít. Đến khi đó thì ở trong tông môn chúng ta liền thu với giá thấp mặt khỉ không phải càng tốt hơn sao.
Tên mặt khỉ kia cười lấy lòng nói:
- Đúng đúng, Phương sư huynh nói rất đúng. Hahha! Dù nhìn bao nhiêu lần cảnh đám đệ tử bị chúng ta vặt trụi lông, vắt kiệt máu cũng không dám phản kháng thật sự khoái vô cùng.
Các thành viên còn lại cũng cười lớn.
Phương Tựu cũng cười, nhưng chợt nhớ tới cái gì liền sầm mặt xuống, hùng hổ một miếng thịt nuống một ngụm rượu.
Tên mặt khỉ là kẻ biết nhìn sắc mặt liền hỏi:
- Phương sư huynh, sao lại tức giận rồi.
- Hừ, ta chợt nhớ tới tên khốn Bùi Vũ Long của Kiếm Trảm tông kia. Tên khốn đó đem hai trong ba vị lão đại của chúng ta đánh tới nội thương, giờ đang điều trị trong thời gian ngắn khó hồi phục. Sợ khi đó có không ít kẻ lục đục.
Phương Tựu bộ dáng không tốt, giải thích. Hắn còn nhớ cảnh Bùi Vũ Long cường hãn một kiếm trực tiếp ép hai vị lão đại trọng thương. Mỗi vị lão đại đều có thực lực Huyền Nguyên cảnh trung kì mà không đỡ nổi một kiếm của đối phương. Đúng là quái thai.
- Đúng vậy, tất cả là tại tên Bùi Vũ Long đó. Vốn địa bàn của chúng ta rất lớn, giờ chỉ còn có thể thu nhỏ lại, lẻ tẻ hoạt động lén lút. Bằng không chúng có thể thu lại không ít lời. Đáng giận thật.
Tên mặt khỉ miệng thì phụ họa, có điều tâm hắn có quỷ giọng cũng bé hơn một chút, giống như sợ Bùi Vũ Long nghe được vậy. Rất nhanh tên mặt khỉ lại tìm được lời lọt tai “dỗ dành” lại Phương Tựu.
- Có điều chúng ta cũng đem không ít đệ tử tân sinh của Kiếm Trảm tông đánh qua. Nhờ những tên đó bị chúng ta đánh tới trọng thương nên những tên đệ tử khác không dám phản kháng mà cống nạp lên đó.
Mấy tên theo sau liền không hẹn mà tiếp lời:
- Ngươi nói phải, mấy tên đó đánh thật sướng tay quá mà.
- Mấy kẻ đó cũng gọi là có chút thực lực, có điều gặp phải chúng ta liền không coi đó vào trong mắt, chỉ có thể ngoan ngoãi chịu đánh.
- Không phải ngươi bị tên Thập Nhất đánh cho hộc máu say sao, không nhờ đoạn lão đại giờ có khi ngươi đã bị đo đất trong trạm xá rồi.
- Hừ, tên chỉ là phế vật, không phải bị Doãn lão đại ra tay trấn áp. Ta liền có thể một đao bổ liền chết hắn, một tiểu tử nho nhỏ mà thôi.
- Ngươi đừng có ngông cuồng, nếu thực sự chém chết hắn thì ngươi đắc tội với Kiếm Trảm tông rồi, khi đó thì Thiên Nhất môn cũng không thèm bảo vệ ngươi đâu.
- Muốn dọa ta, sự thật chính là Doãn Sơn đại ca ra tay, lại nói một tên đệ tử tân sinh thì quan trọng tới mức nào khiến Kiếm Trảm tông trở mặt lại với Thiên Nhất môn. Nói khó nghe là giết là giết thôi.
Đám người này trong lời nghe ra sự kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Lúc này trong khu vực truyền ra âm thanh trầm thấp lọt vào tai đám người, lời nói bình thản nhưng từ câu chữ đều là chửi người:
- Thiên Nhất môn quả nhiên chính là một cái hố sí, chứa đầy phân. Tên nào tên đó cũng tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, mùi thối đến từ nhân cách và suy nghĩ. Thật là không tưởng tượng nổi tông môn vạn năm giờ đây đệ tử lại thối nát tới mức này.
Đám người Phương Tựu liền biến sắc.
Tên mặt khỉ quay đầu nhìn khắp tứ phía rồi thé lên:
- Ai! Tên nào vừa nói thì lăn ra đây cho lão tử.
Xung quanh yên tĩnh dị thường.
Ánh mắt Phương Tựu liếc, sau đó dừng lại phía một hướng hét:
- Tên ở đằng kia ra mau.
- Chậc, mãi mới phát hiện ra sao, ta hi vọng nhiều với các ngươi rồi. Nhân cách không chỉ thối nát mà còn có thực lực chẳng ra sao. Thiên Nhất môn sớm muộn cũng sụp đổ mà thôi.
Một giọng nói vang lên, đám người Phương Tựu nhận ra ngay đó là giọng châm trọc bọn hắn vừa nãy.
Từ hướng Phương Tựu chỉ, thân ảnh chậm rãi bước tới. Một thiếu niên nộ dáng vô cùng bình tĩnh, thong thả giống như đi chơi vậy.
Phương Tựu nheo mắt, nhìn huy hiệu thêu trên áo lập tức nhận ra là đệ tử của Kiếm Trảm tông. Cảm nhận khí tức trên thiếu niên mới tới này, vậy mà không nắm bắt được cảnh giới của cả hai. Hắn thận trọng nói:
- Vị bằng hữu Kiếm Trảm tông này, lời nói lúc nãy có phần quá đáng rồi đó. Nếu không cho bọn ta câu trả lời hợp lý, thì đừng trách chúng ta không nển tình.
- Haha, lời của ta quá đáng. Vậy lời nói các ngươi vừa nãy tính sao. Lùi lại vạn bước mà nói, cho dù ngươi có không nể tình thì làm gì ta? Nếu không phục, thì chúng ta đại chiến xem nào.
Đối phương mở miệng ra khiêu khích, câu nói giống hệt lời vừa nãy Phương Tựu vừa khiêu kích tên đệ tử tân sinh của Thiên Nhất môn kia.
- Phế vật Kiếm Trảm môn cũng dám sỉ nhục Thiên Nhất môn. Chịu đòn đi.
Tên mặt khỉ kia chợt ra tay trước, vung tay muốn tát vào mặt thiếu niên đó. Bàn tay bao trùm nguyên khí mang theo tiếng gió gào thét. Tên này ngoại hình không khỏe bao nhiêu, trái lại thực lực cũng là Hoàng Nguyên hậu kì, một cú tát của hắn cũng tương đương với trên dưới nghìn cân lực.
Một vả này đánh lên ngoại trừ bị thương còn có sự sỉ nhục không gì sánh bằng. Đúng là suy nghĩ cũng đủ độc ác. Đám người Phương Tự thì vừa thăm dò vừa xem kịch vui nên không hề có ý ngăn cản.
Ầm!
Một tiếng vang lên.
Âm thanh này lại không phải tiếng bạt tai như mọi người nghĩ.
Đám đệ tử Thiên Nhất môn ngạc niên. Chỉ thấy bàn tay của tên mặt khỉ chưa kịp va tới mặt đối phương liền bị một bàn tay khác bắt được, không thể tiếp tục hạ xuống nữa.
Tên mặt khỉ vốn đang tưởng tượng cảm giác khi tát vào mặt của tên đệ tử Kiếm Trảm tông kia, nhưng ngược lại cổ tay của hắn đã bị bắt lại, tay đối phương chắn chắn như kìm, ép chặt kiến cổ tay của hắn đau nhức.
- Sao thế, không phải muốn tát ta sao, sao không cử động xuống vậy…. Đừng bảo nhà ngươi có chút sức này thôi nhé.
Tên mặt khỉ thấy trong mắt đối phương có sự kinh thường nồng đậm, khiến hắn cảm thấy bản thân bị rẻ, tức tới run bần bật.
Hắn đằng đằng sát khí nói:
- Tiểu tạp chủng, nhà ngươi muốn chết. Ta sẽ….
Rầm!
Lời còn chưa nói dứt liền bị một nắm quyền lao thẳng vào mặt.
Âm thanh quyền này đánh ra vô cùng nặng tai, thân thể của tên mặt khỉ lập tức bị như bóng bị xì hơi, bay vèo ra ngoài. Mơ hồ còn thấy trong miệng hắn có ra máu tươi cùng không ít cái răng thoát ly ra ngoài.
Khôn mặt vốn không đẹp đẽ gì, nay càng trẻ nên dị hợm khi bị đánh lõm vào bên trong.
- Á á á!
Tên mặt khỉ văng xa tới bốn năm trượng mới đáp lưng xuống mặt đất, tiếp tục trượt thêm một đoạn mới dừng lại, chỉ có thể hét thảm.
Thiếu niên đấm xong còn chậm rãi nói:
- Ta là một người vô cùng công bình, ngươi tát ta một cái, ta cũng tát ngươi một cái chính là hòa.
Cả đám Phương Tựu nghe xong khóe miệng khé giật, rõ ràng vừa rồi đối phương chính đấm một phát, bất kì ai ở đây đều nhìn thấy điều đó.
Phương Tựu vừa rồi quan sát không hề cảm nhận được nguyên khí ba động nào của đối phương, hoàn toàn dùng man lực mà va chạm. Hắn tâm thái đề phòng dâng lên, thiếu niên của Kiếm Trảm tông này thực lực so ra có lẽ không kém hắn.
- Vị bằng hữu Kiếm Trảm tông này vừa xuất hiện đã hùng hổ tấn công chúng ta, không lẽ coi thường Thiên Nhất môn sao.
Phương Tựu không vội động thủ, mà chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói.
- Mắt các ngươi có vấn đề hay sao, rõ ràng các ngươi tấn công trước, các ngươi còn không thèm ngăn cản hắn lại, ta chỉ đáp trả lại tên mặt khỉ đó mà thôi. Nhưng có điều các ngươi nói không sai….
Thiếu niên học Phương Tựu chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói:
- Ta chính là coi thường Thiên Nhất môn đấy, làm sao hả. Vì ta gặp toàn những tên súc sinh, không có nhân tính đều là đệ tử của Thiên Nhất môn. Điện nhìn như lũ các ngươi chẳng hạn.
Phương Tựu biết thiếu niên này tới chính là kiếm rắc rối với bọn hắn, hắn đánh mắt với đồng bọn, tên đồng bọn hiểu ngay.
Một tên trong đám đó hùng hổ đứng dậy nói:
- Tiên sư nhà ngươi, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ thích xông vào. Dám thách thức Thiên Nhất môn chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, để ngươi biết Thiên Nhất môn lợi hại bực nào, không phải loại kiến hôi của Kiếm Trảm tông có thể nói ra nói vào.
Thân hình tên đệ tử Thiên Nhất môn này cũng vạm vỡ, khuôn mặt hung tợn, chân mày dựng đứng nhìn thiếu niên Kiếm Trảm tông bên dưới đằng đằng sát khí.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, tên cơ bắp vạm vỡ nhảy khỏi vị trí vừa nãy, phi thân lên giữa không trung, trên người phát ra nguyên khí cam nhàn nhạt, thân hình như ngọn núi nhỏ áp xuống phía dưới.
Thực lực của tên toàn cơ bắp này so với tên mặt khỉ lúc nãy ổn trọng hơn rất nhiều, tự tiếp xuất ra vũ kĩ để trấn áp thiếu niên Kiếm Trảm tông.
- Thổ Trọng cước.
Phương Tựu nhìn thế tấn công của tên kia liền lẩm bẩm nói.
Trước đòn tấn công này, dù là Phương Tựu cũng phải xuất ra một vài thành thực lực. Chỉ cần thiếu niên kia lộ ra nguyên khí hắn liền có thể phán đoán được thực lực của đối phương đến khi đó tự sẽ có đối sách đối phó với thiếu niên Kiếm Trảm tông.
Những tên còn lại thì nhìn cảnh thiếu niên Kiếm Trảm tông bị đánh cho tơi tả.
Nhưng sự tình phát sinh tiếp theo không theo sáo lộ bọn hắn tưởng tượng.
Bốp!
Thiếu niên kia chỉ đơn giản vung lên một nắm quyền trực tiếp va chạm với cước của tên cơ bắp kia.
Rắc rắc!
Chỉ thấy nguyên khí bao phủ quanh chân chợt bị đánh nát dễ dàng, chân của tên cơ bắp va vào nắm quyền lập tức bị gấp lại tới biến dạng. Tiếng xương gãy vang vọng.
Chưa kịp phản hứng lại liền thấy thân hình thiếu niên hơi lóe lên, đã nhảy lên trên không trung. Cánh tay lại vung lên, nắm đấm đánh tới mặt tên cơ cắp.
Tên cơ bắp vừa nãy còn khí thế hừng hực mau chóng nối gót theo tên mặt khỉ kia, không có khả năng chống cự bị một quyền đánh văng ra xa xa. Máu tươi tung tóe, răng bay tứ phương, miệng kêu thảm một tiếng va vào một cái thân cây rồi lăn ra bất tỉnh.
Xung quanh trần đầy khí bụi và vụn gỗ.
Hai tên đệ tử bị Hoàng Nguyên hậu kì bị đối phương giải quyết trong chốc lát làm đám đệ tử Thiên Nhất môn chưa tin được.
- Hít!!!
Đám đệ tử đó không kiềm chế nổi, bản năng hít vào một ngúm khí lạnh.
Lần trước thì có thể nói tên mặt khỉ kinh thường bị đánh lén, nay tên cơ bắp đồng dạng một kết cục còn thảm hơn tên mặt khỉ một đôi chân, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra đối phương tuyệt đối là cao thủ thật sự.
Ra tay không hề khoan nhượng, chính là có ý định kiếm chuyện mà đến.
Thiếu niên mặt tràn đầy diễu cợt nói:
- Sao hả, hi sinh hai còn tốt thí đã thăm dò được thực lực của ta chưa.
Đám người Phương Tựu trên ghế gỗ biểu tình vô cùng khó xem.
Phương Tựu quả thực chưa nhìn ra huyền diệu gì vì thiếu niên một mực chỉ dùng thực lực đơn thuần. Hắn biểu tình trầm trọng, đứng dậy nhìn thẳng vào thiếu niên hỏi:
- Tại hạ Phương Tựu muốn thỉnh giáo cao danh quý tánh của vị bằng hữu Kiếm Trảm tông này. Muốn xem rốt cuộc chúng ta có đắc tội gì với ngươi mà ra tay độc ác như vậy.
- Hắc, ngươi không có đắc tội với ta. Nhưng ta lại có ý muốn gây sự với ngươi đấy. Thì sao nào. Ngươi muốn biết tên ta, ta lại càng không nói đó.
Thiếu niên bộ dáng vô cùng càn rỡ, không hề nể mặt Phương Tựu mà nói.
- Có điều muốn biết được tên ta, ngươi có thể gọi ra lão đại của các người, tên Doãn Sơn đó ra. Ta sẽ đem tên đó đánh nằm đất rồi xưng tên, thế nào.
- Muốn chết.
Mấy tên đệ tử Thiên Nhất môn không cần mặt mũi, lập tức rút binh khí xông tới phía thiếu niên Kiếm Trảm tông. Ở đây cũng không có kẻ khác cần gì mặt mũi. Vũ khí khí phản chiếu ánh sáng của mặt trời, cả đám dùng vũ khí đánh hội đồng một người.
Chỉ cần đánh hạ được thiếu niên Kiếm Trảm tông kia thì đánh hội đồng có sao, chỉ cần không ai biết việc này thì danh tiếng Thiên Nhất môn vẫn đảm bảo.
Ánh sáng phản chiếu bao quanh thiếu niên Kiếm Trảm tông.
Thiếu niên cũng không hề gì có vẻ lo sợ cả, chân hắn đạp bộ pháp, tốc độ nhanh như gió.
Trong không gian vang lên vô số tiếng bộp bộp bộp.
Mấy tên đệ tử vốn đang lao lên bị thiếu nên đó tặng kèm mỗi người một quyền vào mặt với tốc độ khó mà bắt kịp. Sự tình chỉ diễn ra trong vài chục giây ngắn ngủi, toàn bộ những tên xông tới như diều đứt dây văng ra tứ phía, máu tươi phụt ra như mưa.
Phương Tựu lần này cảm nhận được sự đe dọa thật sự, trong ánh mắt lóe lên sự sợ hãi ẩn dấu. Lần này thật sự chọc phải kẻ khó nhai của Kiếm Trảm tông rồi.
Thiếu niên kia đánh xong nhìn tới hai tên còn xót lại là Phương Tựu và một tên đệ tử. Ngón tay ngoắc ngoắc biểu hiện khiêu kích...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK