Mục lục
Chí Tôn Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trần huynh, đánh cũng đánh rồi sự tình này coi như xong phải không.

Hoàng Phủ Thiên hỏi.

Trần Thập Nhất nghĩ ít phút rồi gật đầu, thù bị đánh đã trả được không cần thiết phải tiếp tục bức ép, dù sao cũng không thể giết được.
Ngay khi đám đệ tử Thiên Nhất môn thở phào thì lại nghe được thêm lời Trần Thập Nhất nói tiếp:

- Nhưng việc bị bọn chúng cướp mất món đồ giá trị thì chúng ta vẫn chưa đòi về được. Đó vẫn là món nợ khác bọn chúng cần trả.

Hoàng Phủ Thiên hài lòng, hắn còn tưởng Trần Thập Nhất đã quên rồi. Hắn bước tới vị trí Doãn Sơn đang nằm bẹp ở đó nói:

- Ngươi nghe rồi đó, vậy ta tính giá trị hữu nghị một vạn nguyên kim bồi thường từ những món đồ bị các ngươi cướp lấy cùng với tiền thuốc thang và bồi dưỡng tinh thần. Quá rẻ phải không.

Doãn Sơn cố nén đau đớn, gằn giọng nói:

- Ta lấy đâu ra nhiều nguyên kim như vậy!

Hoàng Phủ Thiên ánh mắt tuyệt đối không tin tưởng hỏi ngược lại:

- Các ngươi cướp đoạt nguyên liệu của các đệ tử tông môn bọn ta, cưỡng chế thu mua vật liệu giá rẻ của đệ tử tông môn các ngươi bảo không có một vạn nguyên kim ngươi coi ta là thằng ngốc à. Giờ ngươi muốn giao hay không giao.

- Thật sự không có nhiều nguyên kim như vậy, dù ngươi có giết ta cũng chỉ có một câu trả lời như vậy thôi.

Doãn Sơn vẫn ngoan cố từ chối không giao ra tiền.

Hoàng Phủ Thiên không nói thêm lời nào, ánh mắt biểu lộ ý đây chính là ngươi lựa chọn. Hắn co chân lại, sau đó xuất cước, đạp thẳng vào mắt cá chân của Doãn Sơn.

Rắc, rắc!

Tiếng xương gãy khiến người đứng xung quanh trái tim run lên.

Mắt cá chân của Doãn Sơn bị đạp tới nát mét, xương gãy chọc xuyên qua lớp da lộ ra màu trắng hếu.

- A!!!!

Cảm giác đau đớn tới tận não Doãn Sơn, hắn đau đớn gầm rú lên một tiếng. Ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thiên gào thét:

- Ngươi… Ngươi dám hạ thủ!. Ngươi chết chắc rồi… Thiên Nhất môn sẽ không tha ngươi. Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp bội lần. Các đệ tử ngoại môn, thậm chí nội môn của Thiên Nhấn môn sẽ trả thù cho ta. Với ngươi hay mỗi kẻ đi cùng ngươi sẽ phải hứng chịu sự trả thù.

Doãn Sơn giờ đây không còn bình tĩnh như trước, mà giống như một con dã thú đang bị thương, muốn dùng tiếng gầm rú để trấn áp kẻ tấn công hắn.

Lời nói của Doãn Sơn cùng với bộ dáng phát điên kia đủ khiến người ta cảm thấy khá rợn người.

Rất nhiều tên thuộc hạ lại tin tưởng lời nói của Doãn Sơn dù hắn thảm bại như này rồi. Vì nhiều bọn chúng đều biết là Doãn Sơn mà một kẻ âm độc, làm người không từ thủ đoạn gì để đạt được mục đích. Không ít thiên tài chưa phát triển đều bị Doãn Sơn một tay hủy đi.

Nhưng bộ dáng gầm rú của Doãn Sơn không làm Hoàng Phủ Thiên thay đổi sắc mặt. Ánh mắt hắn hướng tới tới phần bánh trè, lại hạ thêm một cước xuống.

Rắc rắc.

Không chỉ dừng lại ở bánh trè, Hoàng Phủ Thiên tiếp tục đạp lên bắp đùi, không gian lại vang thêm tiếng xương gãy cùng tiếng kêu thê lương.
Lần này tiếng kêu giống như một con heo bị chọc tiết, thê thảm vô cùng.

Đạp xong hai cái, Hoàng Phủ Thiên xoay người nhìn Doãn Sơn, hối lỗi:

- Vừa nãy bị ngươi dọa làm chân ta hơi run, nhỡ may đạp nhầm hai cái. Thật sự vô cùng xin lỗi.

Doãn Sơn đau nhưng không thể cử động được, chỉ có thể co ngươi như con tôm, mặt mày trắng bệch, còn thấy giọt nước mũi không kiềm chế được chảy ra.

Hắn nghe Hoàng Phủ Thiên nói mà không thể đáp lại, chỉ có thể căm phẫn trong lòng. Chỉ là chưa kịp nguyên rủa thì âm thanh ma quỷ ập tới lần thứ hai.

- Vừa nãy ta đạp nhầm hai cái, may ngươi vẫn còn một cái chân lành, đủ để ta đạp thêm ba lần nữa. Chi bằng chúng ta làm lại, yên tâm, lần này ta sẽ đạp duy nhất một cái mà thôi.

Hoàng Phủ Thiên mặt mày tươi rói, đi sang bên chân còn lại chuẩn bị hạ thủ.

Doãn Sơn hoảng sợ thật rồi, đau đớn lên tận não này hắn không thể chịu thêm ba lần nữa được.

Đám thuôc hạ không ai dám đi qua giúp Doãn Sơn, Doãn sư bình thường cao ngạo vô cùng nay lại giống như môn con tôm để Hoàng Phủ Thiên tùy ý lật úp, dáng vẻ thập phần thê thảm.

Chợt ánh mắt của Hoàng Phủ Thiên đảo qua mấy tên thuộc hạ, chợt bọn chúng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Âm thanh ma quỷ lại vang lên:

- Phải rồi ha, còn các ngươi nữa, tại sao ta quen được các ngươi. Đáng nhẽ phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu chứ. Giờ phút này lại im lặng đứng một bên xem kịch thế. Ta làm ngươi rất công bình, chi bằng cũng nhận ba cước đi.

Mấy tên này nghe được lời của Hoàng Phủ Thiên không ngần ngừ giây nào, cả đám lập tức nhanh như cắt, ba chân bốn cẳng mà xoay đầu bỏ chạy.

- Này chạy sớm vậy, thế đâu có được.

Hoàng Phủ Thiên miệng nói vậy nhưng không hề có ý định đuổi theo vì có một bóng người khác lướt qua thay Hoàng Phủ Thiên truy bắt.

Không ngoài dự đoán thì âm thanh như Doãn Sơn vang lên một lúc vài tiếng. Trần Thập Nhất hai tay kéo lê hai tên thuộc hạ đang bất tỉnh về lại chỗ này, hắn nói:

- Ta chỉ có thể vác được hai tên quay lại thôi.

- Những kẻ còn lại ngươi đã…..

Hoàng Phủ Thiên vòng tay qua cổ kéo một cái ngụ ý gì ai cũng hiểu.

Trần Thập Nhất chỉ cười, không đáp. Nụ cười này lại chứa đầy ẩn ý tới kẻ ngốc cũng nhìn ra được.

- Thật đáng tiếc, không thể tự ra tay được.

Hoàng Phủ Thiên bộ dáng tiếc nuối.

Nghe lời nói ám nguội của Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất, trán Doãn Sơn tràn đầy mồ hôi lạnh, khó tin nói:

- Ngươi… ngươi dám giết.. đệ tử của Thiên Nhất môn… các ngươi… to gan.

- Ngươi nói cái gì vậy, rõ ràng bọn chúng đột nhiên chạy đi, sau đó mới kêu thảm. Từ đầu đến cuối bọn ta đâu có ra tay, Thiên Nhất môn cũng không thể nói lời không chứng cứ như vậy.

Hoàng Phủ Thiên cẩn thận chỉnh sửa lại lời nói của Doãn Sơn.

Doãn Sơn nhận ra kẻ mình đang đối đầu là một tên đầu óc không bình thường, không thể dùng lời lẽ thuyết phục được kẻ như thế này.
Nhìn bộ dáng miệng tủm tỉm tươi cười nhưng lúc nào cũng sẵn sàng hạ độc thủ khiến Doãn Sơn chỉ có thể khuất phục nói:

- Ta thật sự không có nguyên nhiều nguyên kim như vậy, nhưng có thể dùng thứ khác để thay thế.

Doãn Sơn vì hay tay gãy nát nên chỉ có thể ngọ nguậy, trong người rơi ra một chiếc túi vải.

Hoàng Phủ Thiên nhìn biểu tình lưu luyến của Doãn Sơn lại cầm trong tay là tấm vải bọc đồ khá tốt, dùng chất vải thượng hạng bọc đồ chắc chắn là bảo vật rồi.

Hắn mở bọc ra, một đạo ánh sáng bắt mắt xuất hiện. Hoàng Phủ Thiên đối với cái này vô cùng quen thuộc, thốt lên:

- Nguyên tinh thạch!

Không ngờ trong tay Doãn Sơn có món đồ tốt như vậy.

Hoàng Phủ Thiên thầm nghĩ:

- Những viên Nguyên tinh thạch này so với những viên ta đang sở hữu thì thì có vẻ kém hơn một chút. Có điều Nguyên tinh thạch ở đâu cũng là đáng quý, tên này đúng là có chút bản lĩnh không ngờ lại ép ra được năm viên, giá trị một viên cũng phải sấp xỉ một vạn nguyên kim rồi.

Doãn Sơn cũng kinh ngạc, không ngờ Hoàng Phủ Thiên cũng biết Nguyên tinh thạch giá trị liên thành này. Hắn cảm nhận được nhiều ánh mắt tham lam đổ dồn về phía bọc tay chứa Nguyên tinh thạch.

- Ngươi đã biết Nguyên tinh thạch hẳn hiểu giá trị của nó, chỉ cần một viên đã vượt qua so với yêu cầu của ngươi rồi. Nên ngươi…. Ngươi đang làm gì!

Doãn Sơn đang nói dở liền hét lên chói tai.

Cũng phải thôi, vì hắn thấy Hoàng Phủ Thiên đang thong thả thu lấy năm Nguyên tinh thạch vào trong người. Đó là báu vật hắn thiên tân vạn khổ mới đổi được, sao có thể để kẻ khác đoạt hết.

- Ngươi bị ngu à? Đương nhiên là ta đang lấy hết Nguyên tinh thạch về rồi. Tay chân ngươi bị gãy chứ mắt ngươi đã bị mù đâu.

Hoàng Phủ Thiên đáp.

- Ngươi nói là chỉ cần một vạn nguyên kim thôi cơ mà.

- Thế hả, thì cứ coi như ta đổi ý đi. Có vấn đề gì không.

Bộ dáng ăn cướp trắng trợn của Hoàng Phủ Thiên lại không có ai dám ý kiến gì.

Hắn ngồi xuống, còn ra vẻ khuyên nhủ vỗ vai Doãn Sơn bảo:

- Ta làm thế cũng vì tốt cho ngươi, ngươi xem. Nếu ta để lại Nguyên tinh thạch thì đám thuộc hạ của ngươi có chắc kiềm chế được lòng tham không. Đến khi đó chỉ sợ ngươi tiền mất, tật mang thôi. Ta đây là đem nguy hiểm thu hết trên người mình, như thế ngươi sẽ an toàn hơn. Dù chúng ta làm kẻ thù nhưng không tới nỗi muốn dồn ngươi vào chỗ chết. Ngươi hiểu phải không.

- Tiền mất tất mất tật mang.

Doãn Sơn cả người run lên.

- Ta biết ngươi đã hiểu mà, nhưng không cần cảm kích ta quá đâu.

Hoàng Phủ Thiên vô cùng sản khoái, vỗ vai Doãn Sơn nói. Nào có ai nhìn ra ít khắc vừa rồi hắn đã đem tam chi của Doãn Sơn phế bỏ đâu.

Trần Thập Nhất ở một bên nhìn ra cái run này tuyệt đối không phải cảm kích. Ánh mắt hằm hằm như muốn đâm chết Hoàng Phủ Thiên đi rồi chứ không hề có tí gì gọi là cảm kích ở đây.

Thuộc hạ của Doãn Sơn còn hai tên bị trọng thương ra thì làm gì có ma nào khác đâu. Kể cả bọn hắn có tham Nguyên tinh thạch thì tình trạng hiện tại của bọn hắn làm gì cho phép.

- Được rồi, đã xong việc rồi đến lúc rời đi.

Hoàng Phủ Thiên phủi y phục, đứng lên rời đi.

- À phải rồi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta cảnh cáo các ngươi. Nếu các ngươi muốn trả thù, ta sẵn sàng nghênh tiếp. Ta không ngại tay nhuốm máu của đám rác rưởi tông môn khác đâu. Các ngươi chỉ là những kẻ thất bại của Thiên Nhất môn, mà ta thì tiềm năng đủ nghiền nát các ngươi. Tương lai chắc chắn sẽ vào được nội môn, dù giết các ngươi thì Kiếm Trảm tông sẽ không bỏ mặc ta, còn các ngươi chỉ sợ cao tầng Thiên Nhất môn lại cảm ơn ta đó.

Sắc mặt Doãn Sơn tái mét, đây chính là sự thật. Đây là lý do tại sao lúc trước Doãn Sơn không dám đi gây sự những kẻ của Bắc Viện Kiếm Trảm tông. Ngoài đánh không lại ra thì tiềm lực của những tên này mạnh mẽ hơn hẳn, là trọng điểm của Kiếm Trảm.

Thực lực của Hoàng Phủ Thiên hiện nay chứng minh tiềm lực của hắn ở tông môn rồi. Nếu đối phương thật sự giết hắn, e là cái chết của hắn là vô ích rồi.

Chỉ có thể cắn răng nhìn Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất rời đi.

….

Trên đường quay lại bản doanh Hoàng Phủ Thiên nhớ ra cái gì đó quay đầu hỏi:

- Ngươi thật sự đem đám đệ tử Thiên Nhất môn kia giết sạch rồi hả?

- Dọa hắn thôi, ta đem hai tên đánh ngất nước, những tên còn lại phế đi hai chân thôi. Giờ này chắc bọn chúng cũng bò đi cầu cứu người rồi.

Trần Thập Nhất cười nói.

- Haha. Phải rồi, cầm lấy này.

Hoàng Phủ Thiên cũng cười, hắn cầm bọc vải trong tay ném cho Trần Thập Nhất.

- Cái này quá trân quý, ta không thể nhận.

Trần Thập Nhất tiếp nhận bọc vải, vội đưa trả.

- Cứ tiếp nhận đi, đây cũng không phải chỉ là của ngươi. Ngươi thay ta đổi lại thành nguyên kim trả lại cho những kẻ bị Doãn Sơn cướp bóc.

- Vậy thì ngươi làm không có công sao?

- Mấy thứ này đối với ta không hữu dụng lắm.

- Được. Ta nhất định sẽ tính toán hợp lý cái.

- Cũng không cần quá nghiêm túc đâu, cứ giữ lại phần lợi cho mình. Những phần bồi thường cho người bị cướp đoạt gọi là an ủi, không cần quá đúng với giá trị thật đâu.

Bàn bạc xong việc phân chia giá trị Nguyên tinh thạch cũng là khi cả hai quay về bản doanh của Kiếm Trảm tông.

Khi vừa đặt chân vào bản doanh, Linh Hồn Giới của Hoàng Phủ Thiên chấn động. Mộc lão chợt lên tiếng:

- Tiểu hữu, lão hủ cảm nhận được một đạo khí tức cường đại khóa chặt vào nơi này. Hắn sắp tới đấy trong vòng ba hộ hấp. Kẻ này rất mạnh Linh Hồn Lực cũng siêu việt rồi, kẻ này có thể dò ra sự tồn tại của lão hủ nên lão hủ ẩn nấp trước. Tiểu hữu cẩn thận đấy.

Hoàng Phủ Thiên chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của Mộc lão thì lão đã im bặt. Cùng vào khoảng khắc này, trên bầu trời chợt hạ xuống một luồng sát khí lẫm nhiên bao trùm lên cả đại bản doanh.

Luồng sát khí này so với sát khí của những vệ binh canh gác còn kinh khủng hơn.

Toàn bộ đệ tử Kiếm Trảm tông trong bản doanh cảm thấy bị luồng khí này bóp nghẹt, đầu óc quay cuồng.

- Chết tiệt, cái quái gì đang diễn ra vậy.

Hoàng Phủ Thiên cũng bị luồng khí này ảnh hưởng tới khó hô hấp. Trong lòng thầm rủa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK