Mục lục
Chí Tôn Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi nói cũng có lý.

Thiếu niên an tọa trên ghế, tay chống cằm cười như không cười nói.

Doãn Sơn không biết thiếu niên này rốt cuộc có ý định gì, hắn đang tính nói tiếp liền bị thiếu niên cắt lời.

- Đáng tiếc kẻ quyết định không phải là ta… Trần huynh kẻ đầu xỏ đã đến rồi, huynh cũng nên ra gặp kẻ thù cũ đi chứ.

Thiếu niên nhìn về một hướng cười nói.

Cùng ở đằng thiếu niên đó từng xuất hiện lại có thêm một thân ảnh hiện ra. Thân ảnh mới xuất hiện nói:

- Phiền Phủ Thiên huynh rồi, ta cần chút thời gian để làm quen với cỗ lực lượng mới này. Tạm thời đã nắm bắt được rồi.

Thân ảnh này chính là Trần Thập Nhất, còn thiếu niên ngồi thoải mái trên ghế là Hoàng Phủ Thiên.

Doãn Sơn tuy biết Hoàng Phủ Thiên là Huyền Nguyên cảnh nhưng vẫn chưa nắm được thực lực thật sự của Hoàng Phủ Thiên. Vì lẽ đó nên Doãn Sơn không muốn động thủ với kẻ không rõ thực lực như nào.

Nay nhìn khuôn mặt Trần Thập Nhất ánh mắt liền hiểu ra vấn đề, thiếu niên ngồi trên ghế kia quả nhiên là ra mặt cho Trần Thập Nhất. Vậy tình huống xấu nhất là đôi bên phải động thủ.

Hoàng Phủ Thiên nhìn Doãn Sơn nói:

- Đối thủ của ngươi tới kìa, nếu ngươi có thể đánh bại kẻ đó thì ta hoàn toàn chấp thuận lời của ngươi nói vừa nãy. Bồi thường hay xin lỗi gì đều ta đều đồng ý hết.

Cả đám người Thiên Nhất môn vốn chuẩn bị sẵn tâm lý đại chiến, không ngờ lời vừa nói của Hoàng Phủ Thiên khiến cả bọn không kịp phản ứng.

Doãn Sơn cũng chưa thể hiểu nói suy nghĩ của thiếu niên đang ngồi ghế kia, nghiêm túc nhìn Hoàng Phủ Thiên nói:

- Lời vừa nãy của ngươi là sự thật!

- Ngươi có thể không tin.

Hoàng Phủ Thiên không khẳng định cũng chẳng phủ định.

Đám thuộc hạ của Doãn Sơn trong lòng mừng như điên, cả bọn thầm nghĩ Hoàng Phủ Thiên là một tên điên. Chẳng nhẽ hắn không biết trước đó tên này bị Doãn Sơn đánh cho trọng thương hay sao, lúc này lại đem đồng bọn vẫn đang trọng thương của mình tìm đánh lần nữa.

Nhiều kẻ thầm nghĩ chắc chắn Hoàng Phủ Thiên có thù oán với Trần Thập Nhất mới nghĩ ra cách trả thù thâm độc như này. Bằng không sao có lại có loại bằng hữu giống như vậy chứ.

Doãn Sơn cẩn trọng hơn, hắn lại cảm thấy sự tình này có vấn đề. Quan sát Trần Thập Nhất lại không cảm nhận được tí thực lực nào, khiến lòng có chút nghi hoặc. Thật sự tới giờ hắn ta vẫn không nhận ra được gian trá gì trong việc này.

- Có lẽ hắn ta cố tình lấy bạn hắn ra làm hỏa mù, chứ thực ra khi ta tập chung động thủ với tên kia thì hắn sẽ ra tay.

Giờ chỉ có cách nghĩ này là hợp lý nhất, chứ bảo Doãn Sơn hắn có thể đánh thua một tên phế vật căn bản là không thể nào. Trước đó hắn còn đem đối phương đánh trọng thương nữa là đều càng không thể xảy ra. Thật là một kế hoạch âm hiểm.

- Trước cứ giả bộ đồng ý với hắn, sau đó cố tình để lộ ra sơ hở cho tên đệ tử Kiếm Trảm tông kia tấn công. Vào khoảng khắc hắn nghĩ mọi thức chắc chắn sẽ đạt được thì ta phản công, thời khắc đó thì muốn phòng thủ thì khó hơn lên trời. Hắc, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lật thuyền trong mương.

Doãn Sơn ánh mắt âm trầm xuống, một kế hoạch hoàn mỹ, hoặc ít nhất hắn nghĩ là hoàn mỹ được vẽ ra trong đầu. Giờ thì chỉ cần bắt đầu thực hiện nó mà thôi.

- Được, ta đáp ứng. Mong vị bằng hữu của Kiếm Trảm tông giữ lấy lời của mình.

Doãn Sơn đồng ý chính là trong dự tính của tất cả mọi người, đám thuộc hạ hò reo, thần thái đắc ý giống như phần thắng đã nằm sẵn trong tay.

- Doãn sư huynh uy vũ, đem đối thủ dẫm nát dưới chân đi.

- Đó chính là tên phế vậy đã từng bị Doãn sư huynh dẫm đạp, giờ sẽ tiếp tục bị Doãn sư huynh tiếp tục dẫm đạp.

- Đem tên đó đánh cho phải quỳ xuống xin tha đi.

Từng lời khiêu kích hạ uy Trần Thập Nhất và nâng cao Doãn Sơn lên, lời nói cũng không còn kiêng nể gì nữa.

Doãn Sơn từ đầu đến cuối không hề để tâm tới Trần Thập Nhất, hắn nói:

- Thực lực ngươi kém hơn ta, ta cho ngươi cơ hội ra tay trước. Bằng không lại bảo ta ức hiếp ngươi.

Trần Thập Nhất không nói thêm gì. Cước bộ bước lại gần với Doãn Sơn vẫn còn đang kiệu ngạo kia.

Trần Thập Nhất bước tới khi khoảng cách giữa hắn và Doãn Sơn chỉ còn mười bước thì dừng lại.

- Tên kia còn lời gì thì nói đi, bằng không tí răng rụng đầy đất thì muốn nói cũng khó đấy. Hahaa.

- Đúng đúng, mau nói ra di ngôn đi mau lên.

Đám thuộc hạ cười cượt, hùa nhau trêu chọc Trần Thập Nhất, tâm lý rất thoải mái. Bọn chúng tin là Doãn Sơn rất nhanh sẽ dành chiến thắng mà thôi.

Trần Thập Nhất mấp máy miệng, đến khi cả đám người tưởng hắn nói gì thì chỉ thấy khóe môi cong lên khinh thường. Hắn nâng tay, tung ra hai quyền, động tác đơn giản nhưng lại vô cùng nhanh.

Trên nắm tay một tầng ánh sáng lục sắc lóe lên, một cảm giác sắc bén áp tới phía Doãn Sơn. Nắm quyền phát ra cơn gió.

Doãn Sơn biến sắc mặt nói:

- Ngươi...!

Nhưng chưa nói hết câu thì nắm quyền đã áp tới.

Ầm!

Trong không gian vang lên tiếng nổ.

Quyền phong của Trần Thập Nhất xuất ra thực lực mạnh mẽ.

Cho nên Doãn Sơn biết mình đã chủ quan, vội vận công xuất ra quyền đáp trả.

Ầm ầm ầm!

Hai quyền nặng nề va vào nhau.

Trong khi hai nắm đấu va chạm, một đợt kình phong ở giữa hai nắm đấm phát sự bùng nổ đáng sợ.

Mấy tên thuộc hạ trước đó vẫn còn kiêu ngạo đứng gần không kịp đề phòng, bị đợt kình phong này xô ngã xuống đất khó coi. Bọn hắn không dám thả lỏng vội bịt chặt tai của mình giảm bớt tiếng nổ đinh tai nhức óc kia.

Hoàng Phủ Thiên quan sát hai nắm quyền kia, một cái phát ra lục sắc bén nhọn có thể cắt đứt được da thịt, một cái phát ra hồng sắc nhiệt khí làm phỏng da thịt kẻ khác.

Lục sắc chính là phong thuộc tính của Trần Thập Nhất, hồng sắc chính là hỏa thuộc tính của Doãn Sơn. Hai luồng năng lượng này nhìn bề ngoài sẽ thấy chính là cân bằng, không ai thua ai.

Nhưng dưới ánh mắt của Hoàng Phủ Thiên thấy nắm tay của Trần Thập Nhất ẩn chứa nhiều năng lượng hơn, mơ hồ áp đảo hơn. Về phần Doãn Sơn chỉ cần nhìn thấy bộ dáng gân xanh nổi lên, trên làn da chảy ra giọt máu tý tách cũng đủ hiểu.

Cao thấp đã rõ ràng.

Chứng kiến bộ dáng thất thế của Doãn Sơn nhiều người trong ánh mắt thật sự có chút không thể tin nổi. Không lẽ Doãn Sơn Huyền Nguyên trung kì lâu năm lại bị thất bại trước một tên Hoàng Nguyên nho nhỏ, còn là tên từng bị Doãn Sơn hung hăng đánh tới trọng thương.

Tiếp đó chứng thực suy nghĩ bọn chúng.

Cánh tay của Doãn Sơn hơi cong lại trước nắm quyền của Trần Thập Nhất, khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh liên lục biến đổi, bộ dáng cố chống đỡ lấy lực của của nắm quyền kia.

Hồng sắc nguyên khí cấp tốc ngưng tụ lại, nhưng vẫn chưa đủ để chống lại lục sắc nguyên khí như thủy triều kia.

- Hự.

Doãn Sơn thân hình phút chốc đã bị đẩy lùi lại vài chục bước, miễn cưỡng ổn định thân hình, sắc mặt đỏ hồng. Ánh mắt vô cùng khó tin nhìn vào Trần Thập Nhất.

Thua!

Cuộc va chạm đầu tiên Doãn Sơn đã thua.

Hoàng Phủ Thiên cười cười, hắn đã nắm được mánh khóe của Trần Thập Nhất.

Vào khoảng khắc bước tới gần Doãn Sơn, Trần Thập Nhất đã ngưng tụ không ít phong nguyên khí ở trong lòng bàn tay. Đến khi vào khoảng cách phù hợp liền lập tức xuất ra đòn tấn công khiến đối thủ luống cuống tay chân.

Cộng thêm đối thủ khinh thường Trần Thập Nhất, trước đòn tấn công bất ngờ nào kịp huy động nhiều nguyên khí như thế, đến khi phòng thủ thì dùng bao nhiêu nguyên khí hao bấy nhiêu sao có thể bằng một đòn tích lũy được.

Vì thế thất bại là điều hiển nhiên.

- Ngươi cứ mải đề phòng ta ra đột ngột ra tay, kinh thường đối thủ của ngươi. Đây là kết quả tất yếu. Hay là nói tâm ngươi hèn hạ nên nghĩ ai cũng giống mình.

Hoàng Phủ Thiên khẽ lẩm bẩm.

Doãn Sơn lúc này vẫn đang chìm trong sự ngỡ ngàng, không phải vì mình bị đánh lui mà vì Trần Thập Nhất… tên bị hắn đánh như cẩu khi trước giờ đây đã là Huyền Nguyên cảnh. Sự thật này trong chốc lát khó chấp nhận được.

Hắn khi xưa được gọi là một tiểu thiên tài ngoại môn Thiên Nhất môn mà mất tới hơn một năm mới đột phá được vào Huyền Nguyên cảnh. Không ngờ một tên tân sinh phế vật của Kiếm Trảm tông lại sau khi bị đánh trọng thương liền đột phá!

Há nào có lý đấy, Doãn Sơn không tin tưởng, cũng không phục.

Trong ánh mắt khó tin của đám ngươi kia, Trần Thập Nhất lại động thân pháp, thân pháp của hắn bây giờ đã thắng tiến thêm giống hệt như một làn khói khó nắm bắt mà đuổi theo Doãn Sơn.

Trần Thập Nhất quyền như thiểm điện, nhân lúc Doãn Sơn vẫn còn chưa kịp hồi phục tâm trí tạo áp lực cho hắn ta, dồn hắn vào đường cùng. Phong cách của một thợ săn chính là như thế.

Ầm!

Quyền này của Trần Thập Nhất dùng phần lớn lực, trực tiếp đem Doãn Sơn đang thất thố đánh bay lên trên không trung. Cả người Doãn Sơn bị hất bay lên trên cao, phải nói là Doãn Sơn vì tránh bị công kích mà chủ đông phi thân lùi lại.

Trần Thập Nhất mỉm cười quỷ dị, đây chính là mong muốn của hắn. Hắn đạp bộ pháp đuổi theo, liên tục xuất ra công kích bén nhọn.

Doãn Sơn tạm thời ở trên này hoàn toàn không có điểm trợ lực, chỉ có thể miễn cưỡng xuất chưởng ngăn cản đòn tấn công của Trần Thập Nhất. Trong một chuỗi va chạm phát ra âm thanh to lớn, từng đạo nắm đấm không ngừng va chạm.

Một loạt đoàn tấn công liên hoàn xuất ra, số lần Doãn Sơn ngăn cản được công kích hiểm hóc và phản công ngày một nhiều. Xem ra đã lấy lại bình tĩnh rồi.

Hoàng Phủ Thiên đương nhiên nhận ra điều này, nếu để Doãn Sơn lấy lại bình tĩnh thì với kinh nghiệm của hắn ở Huyền Nguyên cảnh thủ đoạn chắc chắn không ít, ví dụ như vũ kĩ, Trần Thập Nhất sẽ không phải đối thủ.

- Đến lúc ta ra tay rồi.

Hoàng Phủ Thiên đứng dậy, tay nắm chặt cái ghế… rồi ném vụt một cái về phía hai bên đang giao chiến kia.

Rắc.

Doãn Sơn cảm nhận có vật thể bay về phía này, hắn theo bản năng xuất một quyền đánh nổ cái ghế, ánh mắt liếc về phía Hoàng Phủ Thiên.

Một khắc phân tâm này đã tạo cơ hội cho Trần Thập Nhất.

Hoa máu bắn ra trên không trung, Một gầm vang lên, Doãn Sơn như dã thú bị thương. Vì phân tâm mà gã bị Trần Thập Nhất chọc thủng hàng phòng ngự. Trực tiếp đánh gẫy mất bả vai.

Rầm.

Doãn Sơn mất thăng bằng ngã rầm xuống dưới mật đất.

Trần Thập Nhất cũng lao xuống, hai đầu gối chụm lại, cả người như hỏa tiễn đâm thẳng về hướng Doãn Sơn vừa ngã.

Ầm Ầm

Rắc rắc.

Một tiếng độ lớn vang lên, bại đất bay tứ tung. Trong khói bụi chỉ lờ một thân ảnh đứng dậy, không rõ là ai.

Bốn phía trở lại yên tĩnh!

Hoàng Phủ Thiên dùng nguyên khí đẩy đi hết khỏi bụi, liền nhìn rõ người đang đứng.

Đám thuộc hạ của Doãn Sơn ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Khuôn mặt Doãn Sơn lúc này đã tràn đầy máu, thoạt nhìn vô cùng giữ tợ. Hay tay cũng vặn vẹo không còn như phút ban đầu, hoàn toàn bị gãy.

Những kẻ vừa nãy còn cười đùa, hùng hồn giờ lại thất hồn bạt vía trước kết quả này, tới việc chạy tới đỡ lấy Doãn Sơn còn không hề nghĩ tới.

Một kẻ từng bị đánh cho không có sức hoàn trả, vậy mà không bao lâu đã trở lại trà thù, với thực lực mạnh mẽ hơn cả đối thủ.

- Ngươi… ngươi…

Doãn Sơn biết rõ xương sườn gãy ít nhất bốn căn, nội tạng bị tổn thương. Hắn ánh mắt căm hận nhìn về Hoàng Phủ Thiên.

Tất cả tại tên khốn đó, chỉ vì tên đó phi chiếc ghế bay tới, làm trong khoảng khắc hắn đã phân tâm nghĩ rằng mình bị tập kích. Chính vì thế mới ra nông nỗi này.

- Ngươi muốn nói ta chơi xấu. Đúng thế ta chơi xấu đấy.

Hoàng Phủ Thiên nhìn bộ dáng kia của Doãn Sơn liền biết hắn muốn nói cái gì, sảng khoái thừa nhận. Hắn còn nhún vai nói thêm:

- Đây cũng không phải điều ngươi dự tính trước rồi sao. Sao bây giờ lại mang vẻ oán trách đấy với ta.

- Ngươi… Phụt.

Doãn Sơn nhìn được bộ dáng vô sỉ kia không nén được phun ra một ngụm máu tươi.

- Muốn oán trách công bằng! Công lý! Ngươi xứng sao?

Hoàng Phủ Thiên cười khẩy:

- Khi ngươi dùng thực lực của mình ức hiếp kẻ yếu hơn sao không nghĩ tới điều đó đi. Hay ngươi tính nói mạnh được yếu thua là điều hiển nhiên. Nếu vậy thì bất chấp thủ đoạn để trả thù cũng là thiên kinh địa nghĩa phải không. Nên ngươi không sai, ta cũng không có gì sai, sai nhất là ngươi thực lực không bằng đầu óc cũng không tốt mà thôi.

Hoàng Phủ Thiên thong dong bước tới gần, vừa đi vừa nói mỉa, ánh mắt còn liếc xéo đám thuộc hạ của Doãn Sơn đang run như cầy sấy kia.

- Phù.

Trần Thập Nhất trả thù xong tâm trạng cũng nhẹ nhõm nhiều, nắm tay đầy máu bị hắn vẩy hết đi. Những vệt máu đó đại bộ phận đều là của Doãn Sơn, tay hắn cũng bị xước một tí.

Đảo mắt nhìn Doãn Sơn thê thảm, Trần Thập Nhất bồi thêm một câu:

- Phế vật cuối cùng cũng có bộ dạng của phế vật nên có rồi.

Đây chính là lời Doãn Sơn từng nói khi hắn đánh từng kẻ yếu hơn. Trần Thập Nhất nhớ rõ ràng, không cần mười năm, chỉ vài ngày thôi hắn đã có thể đem nguyên câu hoàn trả lại cho Doãn Sơn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK