Mục lục
Chí Tôn Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi…ngươi…
Phương Tựu có chút sợ hãi, hắn lùi lại khi đối đầu với anh mắt của thiếu niên Kiếm Trảm tông kia, lắp bắp nói:

- Ngươi thật sự muốn kiếm chuyện với bọn ta sao, ngươi có biết đằng sau lưng của chúng ta là ai không. Là cao thủ Huyền Nguyên cảnh trung kì đấy, dù ngươi có lợi hại cỡ nào gặp người ấy thì cũng chỉ là châu chấu đá xe thôi. Nếu giờ ngươi bỏ đi thì ta sẽ coi như không có chuyện gì.

Thiếu niên cười nhạt, không đáp. Tựa hồ Huyền Nguyên cảnh không hề có sức đe dọa với hắn tí nào.

- Nếu ngươi không muốn ra tay thì để ta ra tay vậy.

Thiếu niên lần hai dùng bộ pháp lướt tới ngay vị trí đó.

Phương Tựu còn muốn nói thêm gì thì phía trước chợt hoa mắt cả lên. Bên tai truyền tới tiếng sấm nổ, trời đất bỗng quanh cuồng đảo lộn.
Đầu đau như bị búa bổ, đến khi ý thức lại thì cả người của hắn đã bay thành một hình vòng cung trên không chung rồi rơi ầm một cái xuống dưới đất, xương cốt không bị gãy thì cũng bị nứt toác.

Tên đệ tử Thiên Nhất môn còn xót lại há hốc mồm, giống như trước thiếu niên Kiếm Trảm tông chỉ dùng đúng một quyền liền dễ dàng đả bại Phương Tựu.

Phương Tựu dù không phải lão đại nhưng thực lực không tầm thường, bình thường chính là cậy vào kinh nghiệm cùng thực lực liền đi ức hiếp các đệ tử yếu kém hơn, cũng coi như là một tên đầu gấu đầu chó của đoàn thể mục nát này.

Vậy mà kẻ thực lực này trước mặt lại bị dễ dàng đánh bay trong một đòn bởi một thiếu niên không biết danh tiếng của Kiếm Trảm tông.
Mấy tên đệ tử của Thiên Nhất môn hay Phương Tựu chẳng khác gì nhau.

Sự tự tin của bọn chúng trước mặt thiếu niên này hoàn toàn bị nắm quyền của hắn ta đánh nát.

Rầm.

Tên cuối cùng của nhóm này nhìn thiếu niên đang đi tới trước mặt như sát thần khiến đầu óc hắn hoảng loạn, đôi chân run rẩy tới không thể đứng vững mà ngã xuống mặt đất. Tên này vội vàng quỳ xuống mặt đất, giọng nói đầy khẩn cầu nói:

- Đừng đánh ta, đừng đánh ta. Ta sẽ làm theo mọi lời ngươi bảo, xin tha cho ta.

Thiếu niên nghe vậy thì dừng cước bộ hỏi:

- Ngươi nói thật phải không?

- Thật, thật sự.

Vốn đang quỳ úp mặt xuống đất nghe được lời của thiếu niên tên đệ tử còn lại như có hi vọng, ngẩn đầu lên đáp.

- Vậy thì về doanh tìm tên họ Doãn cho ta.

Thiếu niên mỉm cười nói.

Tên đệ tử kia nghe xong gây ngốc hỏi theo bản năng:

- Cái gì!

Thiếu niên lặp lại lời:

- Đi kêu đám cao thủ của các ngươi tới đây, đặc biệt là tên đứng đầu của các ngươi tên họ Doãn đó tới. Trong vòng một khắc mà không tới đây ta không ngại đi hẳn tới bản doanh của các ngươi tìm đâu. Đến khi đó mong các ngươi đừng giống như con rùa không chịu ra.

Thiếu niên nói xong chậm rãi bước tới cái ghế của tên Phương Tựu mà ngồi xuống, nhắm mắt chờ đợi.

Tên đệ tử kia vẫn ngây ngốc, không đoán được thiếu niên kia nói đùa hay nói thật. Hắn ngây ngốc một lúc liếc trộm thiếu niên của Kiếm Trảm tông mấy lần. Sau đó lấy quyết tâm đứng dậy chạy thật nhanh về bản doanh gọi thêm người tới.

Vừa đúng một khắc sau.

Nơi vốn đang yên lặng vang lên vô số tiếng bước chân. Một nhóm mười người trong đó người dẫn đầu là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc lam sắc y phục, đôi mắt hẹp giống mũi kim, thoáng nhìn sẽ nghĩ tới một tên thâm độc.

Người này chính là Doãn Sơn, kẻ cầm đầu của đám người Phương Tựu.

Sau khi tên đệ tử kia về doanh báo tin Doãn Sơn biết hôm nay có kẻ phiền toái tới gây sự, hắn không chủ quan mà tập hợp thêm không ít thuộc hạ cùng đi tới nơi này. Một nửa kẻ ở đây đều có thực lực Bán Bộ Huyền Nguyên chiến lực dưới có thể nói là khó thua kém ai.

Mà tên đệ tử truyền tin lúc trước còn bị hù tới quỳ gối xin tha lúc này lại trở về kiêu ngạo, cao mượn oai hùm chỉ vào thiếu niên gồi trên ghê, hung dữ nói với Doãn Sơn:

- Chính hắn! Là tên đệ tử của Kiếm Trảm tông xuất hiện tấn công các huynh đệ. Còn nghênh ngang khiêu chiến với Doãn sư huynh.

Vừa vặn lại có thêm mấy âm thanh thảm thiết, thều thào nói đế vào:

- Doãn sư huynh... hãy báo thù cho chúng ta… chúng ta bị đánh tới thật thê thảm.

Thật đúng là trùng hợp.

Phương Nghị nằm ở gốc cây im lặng như chết nửa ngày, thấy Doãn Sơn chạy đến liền sống lại, lết thân bò tới chỗ Doãn Sơn kêu oan. Nửa bên gò má của hắn bị nắm quyền thiếu niên đánh cho vỡ nát làm khuôn mặt không định hình nổi, chảy xệ vô cùng ghê tởm. Miệng phun toàn máu ra, thê thảm vô cùng.

Doãn Sơn chứng kiến Phương Tựu chật vật như vậy, đặc biệt là vết thương vô cùng bắt mắt, không nói gì. Đám thuộc hạ kiểm tra những kẻ khác bị đánh trên mặt hầu như đã không còn nhận ra kẻ nào với kẻ nào nữa rồi, biến dị rất ghê gớm.

Đáy lòng Doãn Sơn nhóm nên lửa giận, đánh vào mặt võ giả chính là sỉ nhục kẻ đó, hơn nửa còn để lại vết thương cả đời không thể dấu đi chính là sự sỉ nhục suốt đời.

Nhưng sau khi kiểm tra thương tổn, giận giữ chuyển thành nghiêm túc. Doãn Sơn nhận ra thực lực của thiếu niên kia còn trên cả hắn dự đoán.

Doãn Sơn đứng dậy biểu tình bình tĩnh, những quen với Doãn Sơn đều biết đây là biểu hiện của sự tức giận lớn của hắn ta.

Tên này vốn khi gia nhập Thiên Nhất môn cũng được xếp vào hàng ngũ thiên tài, chỉ là lòng hiếu thắng quá mạnh. Muốn nhanh chóng được thăng lên làm đệ tử nội môn mà dùng thủ đoạn để đột phá, ngoài ý muốn trong một lần đột phá lên Huyền Nguyên hậu kì bị cắn trả. Hậu quả là rướt về Huyền Nguyên trung kì đồng thời mãi kẹt ở cảnh giới này.

Vì điều này mà tâm hắn sinh ra sự vặn vẹo, trong phế đi không ít đệ tử Thiên Nhất môn có thiên phú. Sau đó xây dựng lên một tiểu thế lực trong tôn môn dễ dàng cướp đoạt tài nguyên mà làm việc xấu hơn.

Trưởng lão không quản, kẻ mạnh lười để ý tới bọn hắn, kẻ yếu chỉ mặc bọn hắn hiếp đáp. Nay va phải thiết bàn của tông môn khác, thực muốn biết xem bên nào cứng đầu hơn.

Doãn Sơn bước tới chỗ thiếu niên đang ngồi trên ghế lạnh lùng cười:

- Tiểu tử ngươi là đệ tử của Kiếm Trảm tông phải không? Chúng ta không thù không oán như ngươi ra tay nặng như thế này có phải là vì bọn ta đã từng động chạm gì tới đồng bạn của ngươi phải không.

Thiếu niên chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhìn tới Doãn Sơn không hề có ý tứ trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hắn mà thôi.

Doãn Sơn cũng nhìn lại thiếu niên, mà nói tiếp:

- Chậc, nếu vậy thật sự đáng tiếc. Đệ tử Kiếm Trảm tông bị bọn ta đánh qua không ít thật sự không biết tên nào mới là bạn của ngươi. Vì mỗi tên bọn ta đánh đều giống nhau. Đem xương cốt bọn chúng đánh mềm ra, nghe bọn chúng kêu gào thảm thiết vô cùng thú vị.

Thiếu niên không nói gì, ánh mắt lóe lên tia diễu cợt.

Mà tia diễu cợt này vào mắt Doãn Sơn lại thành sự giao động về cảm xúc, khiến hắn nói tiếp:

- Tiểu tử hôm nay ta nói rõ cho ngươi biết, mặc kệ đối phương là tông môn nào, chỉ cần ngăn cản bọn ta kiếm được lợi ích thì ta sẽ đem bọn chúng đánh gãy từng đoạn xương. Ta muốn xem xương kẻ đó cứng hơn hay là nắm quyền của ta cứng hơn.

Hung bạo, vênh váo đây chính là phong cách của Doãn Sơn. Chính điều này đã trấn nhiếp không biết bao nhiêu đệ tử ngoại môn rồi.

- Ha.

Lúc này thiếu niên phát ra tiếng cười, nghe rõ sự kinh miệt. Thiếu niên mở lời:

- Hẳn ngươi cũng dám nói thế với Bùi Vũ Long đi. Sợ rằng khi gặp Bùi Vũ Long tới cái rắm ngươi cũng không dám phóng ra ngoài.

Một lời đã chọc đóng điểm yếu của Doãn Sơn. Hắn nhìn thấy Bùi Vũ Long một mình đánh bại vài Huyền Nguyên cảnh khiến nội tâm hắn sinh ra sợ hãi cùng oán độc. Oán độc tại sao lại tồn tại một kẻ nghịch thiên như vậy, sợ hãi vì bản thân không có khả năng đánh lại đối phương.

Giờ bị một lời của thiếu niên kia vạch trần làm Doãn Sơn xấu hổ sau đó là tức giận rồi.

- Lão đại, nói nhiều với hắn làm gì, phế hắn trước rồi sau đó chúng ta từ từ xử lý tên khốn không biết trời cao đất dày này.

Một tên thuộc hạ bộ dáng hung tợn nói xong liền xông lên, trên người hắn phát kim sắc nguyên khí. Chính là Kim hệ thuộc tính, kim sắc tuy rất nhỏ nhưng cũng lợi hại hơn cao thủ Bán Bộ Huyền Nguyên bình thường rồi. Tên này hẳn là một cao thủ trong đám kia.

Rốt cuộc cũng có một kẻ có thực lực xuất hiện.

Gã ta vô cùng tự tin với năng lực của mình, với Kim hệ nguyên khí gia trì lực lượng của hắn sẽ tăng mạnh vượt qua giới hạn nghìn bốn trăm cân lực đạt tới hai nghìn cân lực. Tiếp cận với Huyền Nguyên cảnh cao thủ.

Gã ngưng tụ toàn bộ Kim nguyên khí vào lòng bàn tay mà vỗ tới. Một chưởng này không dùng vũ kĩ cũng đủ đem một Bán Bộ Huyền Nguyên bình thường đánh cho gần chết rồi.

Tuy thiếu niên kia không hề lộ ra ba động nguyên khí, nhưng hắn tin tưởng tên trẻ tuổi như vậy tuyệt đối không vượt quá Bán Bộ Huyền Nguyên được. Bùi Vũ Long là ngoại lệ mà thôi.

- Tiểu tử, hãy sám hối đi.

Gã hét to mà bổ tới.

Kẻ bị thiếu niên dọa sợ ánh mắt tràn đây hi vọng thiếu niên sẽ bị đánh cho hộc máu tươi.

Thiếu niên kia nhìn chưởng đang lao tới, thiếu niên cũng học bộ dáng xuất chưởng của đối phương. Hắn hời hợt đánh ra một chưởng, một chưởng này bao bọc một lượng nhỏ nguyên khí màu đỏ. Hỏa diễm thuộc tính, nhưng một lượng nhỏ này người có mắt nhìn sẽ nhận ra còn mạnh hơn vô số lần so với kim khí kia.

- Đản Tử dừng tay.

Doãn Sơn là Huyền Nguyên cảnh liền nhận ra thực lực chân chính của thiếu niên này. Vội nhắc nhở.

Đã muộn.

Hai chưởng mau chóng kia đánh vào nhau. Phát ra tiếng kim loại vui tai.

Đinh Đong

Chưởng ấn từ tay thiếu niên với lượng nguyên khí ít ỏi liền đem kim khí kia xé toạc mất dạng, nhiệt hỏa từ chưởng truyền vào cánh tay của Dản Tử khiến cánh tay ửng đỏ và phồng rộp ngay lập tức.

Nếu muốn thiếu niên có thể phế bỏ cánh tay nhưng thiếu niên không làm vậy. Chợt thiếu niên thu lại chưởng.

- Ngươi...

Tên kia mới nói được một chữ thì thiếu niên lại xuất ra một quyền khác. Chưởng này đánh thẳng lên mặt đối thủ.

Đản Tử khí chỉ kịp nói ra một chữ chợt liền bị kình phong đánh tới, cả mặt đau rát, kêu thảm. Giống mấy kẻ trước biến thành con diều bay theo hình vòng cung bay ngược ra ngoài kèm với máu bắn hoa lệ, theo phương hướng có lẽ sẽ bị bay tới hướng của đám đệ tử Thiên Nhất môn từng bị thiếu niên đánh bay đi.

Đám người còn lại ánh mắt chố ra, không thể tin được.

Đản Tử, kẻ mạnh nhất dưới chướng của Doãn Sơn cũng chỉ chịu nổi hai đòn liền bị đánh bay đi.

Bọn họ không hoa mắt đi.

Đây chính là Bán Bộ Huyền Nguyên vận dụng được một phần kim thuộc tính có thể tùy tiện đánh bay sao!

Giờ phút này đám đệ tử Thiên Nhất môn hùng hổ lại tĩnh lặng.

Chỉ có Doãn Sơn động thân, ngay tức khắc bắt được đồng bọn đang bay trên không trung kia.

Hắn kiểm tra qua phát hiện là đồng bọn đã bất tỉnh, cánh tay va chạm với thiếu niên ửng đỏ và phồng rộp lên, giống như bị ai tạt nước sôi vào. Nhưng cũng không quá nghiêm trọng, cái quan trọng là bên kinh mạch trong vẫn còn đọng lại hỏa nguyên khí của thiếu niên.

Doãn Sơn đặt đồng bọ nằm xuống, bản thân ngồi ở cạnh vận chuyển công pháp. Nguyên khí thúc giục truyền vào cánh tay của đồng bọn, ngyên khí của hắn mau chóng khu trừ đi nguyên khí của thiếu niên đang đọng ở trên trong cánh tay. May là vẫn kịp.

Làm xong Doãn Sơn thở phào suýt mất đi một cao thủ dưới tay. Hắn đứng dậy ánh giờ đối với thiếu niên có phần kiêng dè. Giờ đối phương cũng là Huyền Nguyên cảnh, tính chất sự việc không giống trước nữa.

Doãn Sơn im lặng một lúc sau đó mới nói:

- Sự tình hôm nay chúng ta nháo quá lớn cũng không có lợi gì cho đôi bên, chi bằng mỗi người lùi một bước. Ngươi đã đánh huynh đệ của ta bồi thường cho bọn ta năm nghìn nguyên kim cùng với một ít đan dược liệu thương như vậy thì mọi việc chúng ta bỏ qua.

Doãn Sơn vừa dứt lời thì đám thuộc hạ vốn đang ngỡ ngàng liền nhốn nháo.

Vốn bọ hắn cho rằng Doãn Sơn tàn độc tuyệt đối không dễ dàng bông tha cho thiếu niên kia, ít nhất cũng đánh gãy tay chân. Nhưng giờ nhìn thấy thuộc hạ thân tính bị đánh trọng thương thì ngay lập tức lại đổi giọng ôn hòa như vậy, bồi thường là xong chuyện!?

Đây tuyệt đối không phải phong cách hành xử của Doãn Sơn cùng đoàn thể bọn hắn.

Có tên đầu óc cũng không chậm âm thầm suy đoán lý do mà Doãn Sơn nhân nhượng.

Có lẽ nào thực lực của thiếu niên Kiếm Trảm tông kia không đơn giản, không phải loại mà Doãn Sơn có thể đơn giản trấn áp vì thế Doãn Sơn mới không muốn đụng độ mà chọn cách dàn xếp!

Thiếu niên này có thực lực như thế sao.

Đám thuộc hạ của Doãn Sơn có hơi kiếp sợ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK