Yêu thú bình thường muốn hóa hình thì phải tu luyện dong dài nhàm trán, đạt tới Cực Vị Viễn Mãn tương đương với Thiên Nguyên cảnh mới có thể mang theo tư duy và phương pháp nói truyện của nhân loại.
Theo điển tịch ghi lại, chỉ có những yêu thú trong truyền thuyết đột phá khỏi cực hạn Cự Vị Viên Mãn đạt tới tầng thứ mới thì mới có thể loại bỏ đi hình dáng yêu thú.
Khi đó tuy vẫn còn xót lại một ít đặc điểm của yêu thú nhưng nhìn tổng thể bọn hắn không khác gì một nhân loại bình thường cả. Theo thực lực của yêu thú càng tăng cao, thì đặc điểm này dần dần cũng biến mất thành một bộ dáng nhân loại hoàn chỉnh.
Khi yêu thú vượt qua Cực Vị Viên Mãn thì chính là nói bọn chúng có thể quét ngang Thiên Nguyên cảnh nhân loại, thậm chí có thể áp đảo hầu hết trưởng lão của Kiếm Trảm tông cũng không hề có khăn gì. Được con là sự tồn tại siêu cừng, hùng bá một phương.
Có điều tên Thiên Yêu thánh tử tập kích Tiêu Vô Địch không có cảm giác gì là loại cường giả như thế nhưng này lại mang bộ dáng nhân loại. Cảnh giới hai bên cũng sàn sàn nhau nghĩa là hắn không phải yêu tộc tu tiện từ từ mà hóa hình, hắn có con đường khác để đi.
Yêu tộc mặc dù là yêu thú nhưng lại đi theo con đường khác với yêu thú bình thường. Bọn chúng có phương pháp đặc thù làm cho tộc nhân của mình có thể hóa nhân hình một phần, giống đầu Công Dương, Xà Nữ với Đại Hắc Hùng.
Bọn chúng có thể tư duy, có thể nói chuyện với ngôn ngữ của nhân tộc. Đặc biệt bọn chúng còn có công pháp tu luyện giống hệt với con người.
Chưa hết, bọn yêu tộc còn có một trò là hóa bản thể yêu thú của mình. Khi sử dụng thì uy lực so với hình dáng bán nhân tộc còn tăng thêm gấp bội. Nếu tình huống đột nhiên hóa bản thể còn có thể miểu sát một vị cường giả nhân tộc cũng không phải không thể.
Chính là nói đồng cảnh giới, yêu tộc luôn có năng lực cao hơn nhân loại.
Thiên Yêu thánh tử kia có lẽ chính là thiên tài cùng với cường giả trong yêu tộc. Thực lực nhất định không chỉ như biểu hiện.
Trước mặt đối thủ như vậy Tiêu Vô Địch dường như không có biểu hiện lo lắng gì.
Tiêu Vô Địch thuấn thân vô cùng nhanh, lao lên bầu trời muốn khai chiến với Thiên Yêu thánh tử. Tư thái siêu việt của thiên tài Thiên Nhất môn cũng được thể hiện ra.
Trên bầu trời một tà áo trắng của thiếu niên phấp phới.
Một thanh trường kiếm Tiêu Vô Địch bay khỏi vỏ, ngay tức khắc một vệt ánh sáng phát ra thừ thân kiếm chói lòa, mang theo tiếng xé gió quét ngang đám mây tím ở trên bầu trời.
Đám mây quỷ dị màu tím pha lẫn yêu khí của Thiên Yêu thánh tử cũng không thể tới gần vạt áo của Tiêu Vô Địch, kiếm ý như ý chí thần minh pháp uy đem từng đạo yêu khí kia xóa bỏ khỏi bầu trời.
Thiên Yêu thánh tử cảm nhận uy lực đạo kiếm quang mới xuất hiện kia không hề sợ hãi. Hắn đạp một chân vào hư không, bàn tay vỗ ra một chưởng.
Chường khí cùng yêu khí dung nhập hóa thành hư ảnh trảo thủ của một loại yêu thú viễn cổ. Trảo này to tới dọa người, vẻn vạn là hư ảnh mà hơi thở uy mãnh hơn tất cả yêu thú tồn tại trong Vạn Nguyên lâm.
Rắc rắc.
Ầm ầm.
Cú va chạm này làm thiên địa giống như nghiêng ngả. Mây đen, mây tím bị đợt xung kích thổi bay đi, lộ ra bầu trời trong xanh như chưa từng có việc gì xảy ra.
Tiêu Vô Địch vung kiếm, mang theo kiếm khí ngút trời.
Kiếm quang bổ tới phía Thiên Yêu thánh tử.
Thiên Yêu thánh tử không dùng kiếm, hai tay hóa thành hai hư ảnh Yêu thần cường đại vỗ xuống vô tận kiếm quang kia.
Ầm ầm ầm!
Hai bên cứng đối cứng va chạm.
Quyền với kiếm va chạm, tản mát ra cỗ năng lượng tần dư đáng sợ.
Tiêu Vô Địch đối đầu trước Thiên Yêu thánh tử trong Yêu tộc cường giả không hề yếu thế.
Mỗi kiếm phong phá nát hư ảnh quyền của Yêu thần vô số đám mây tử sắc lần nữa tràn ra. Mỗi quyền phá nát kiếm quang thì hỏa diễm, băng khí đầy trời.
Hai người này đánh nhau đánh nhau giống như thiên địa tận diệt, băng hỏa, tử khí cửu trùng thiên.
Hoàng Phủ Thiên quang sát cuộc triến trên không kia nhìn như mê say. Trong kiếm khí của Tiêu Vô Địch ẩn chứa hỏa nguyên khí cùng băng nguyên khí. Hắn ta đạt trình độ khống chế tự nhiên chi lực của bản thân tới viên mãn, đưa tự nhiên chi lực vào kiếm khí tăng gấp đôi sát thương. Dù có bị phá vỡ thì năng lượng cẩn chứa trong kiếm đủ kéo chìm đối thủ theo.
Trên không chung thiên địa trước áp lực như bị vỡ ra từng mảng, mảnh Vạn Nguyên lâm ở bên dưới cũng bị hủy diệt không khoan nhượng.
Va chạm hơn trăm chiêu, đôi bên đã ngừng chiến. Thiên Yêu thánh tử lên tiếng, giọng nói như sấm vang vọng nói:
- Haha, Tiêu Vô Địch đã qua chăm chiêu nhưng vẫn chưa gọt được cánh tay của ta. Xem ra thời gian này ngươi vẫn chưa tiến bộ gì, chưa thể bước vào cảnh giới đó rồi. Nói thật ta có chút thất vọng đấy.
Đám mây tím dung quanh tản đi lộ ra chân thân của Thiên Yên thánh tử.
Một thiếu niên ngũ quang tuấn giật, nổi bật lên là mái tóc tím cùng nhãn đồng tử sắc, miệng luôn treo một nụ cười tà mị. Trên người khác một bộ khải giáp uy thế trên đó chắc chắn không phải giáp bình thường, toàn thân phát ra nguyên khí màu tím, mơ hồ cảm nhận được lôi quang lập lờ.
Đây là Thiên Yêu thánh tử, người đứng dưới tông chủ của Yêu Thần cung. Có thể trở thành tông chủ tương lai.
Muốn trở thành thánh tử đầu tiên huyết mạch Yêu tộc phải xuất phát từ chủng tộc mạnh mẽ, mật độ huyết mạnh nồng đậm. Chính vì lẽ đó mà Thiên Yêu thánh tử trước mặt bọn họ hóa hình hoàn toàn không khác nhân loại là bao, trừ đôi dị đồng mang đậm chất hoang bạo ra.
Tiêu Vô Địch cũng không phải lần đầu mới gặp Thiên Yêu thánh tử. Hắn cầm thanh ngân sắc trường kiếm trong tay, nguyên khí ba động sắc bén. Ánh mắt trắt toát của Tiêu Vô Địch khiến người khác rét lạnh liếc ngang nhàn nhạt nói:
- Sự tình hôm nay ta không có thời gian mà cùng ngươi dây dưa. Biết đều thì mau chóng cút đi, bằng không ta không Yêu Thần cung thánh tử sẽ thiếu đi mất một người đấy.
Tiêu Vô Địch trước Thiên Yêu thánh tử ngang sức ngang tài cũng không đặt trong mắt. Giọng điệu bình thản nhưng lời vẽ vô cùng ngang tàng bá đạo.
- Nhân loại các ngươi thật sự vô cùng ảo tưởng, tên ngươi có hai chữ vô địch liền cho rằng bản thân thật sự vô địch hay sao.
Thiên Yêu thánh tử cười nhạt:
- Thái Thượng Lực Ôn Thiên Canh cùng Bất Diệt Kiếm Tâm quyết của ngươi còn chưa đột phá tới thất tầng mà to mồm gớm. Còn Yêu Thần Tâm kinh tầng thứ 6 đỉnh cùng với Đấu Pháp Chiển điển của nhân tộc ngươi cộng với bản thể của ta thì Tiêu Vô Địch ngươi chẳng có lợi thế gì so với ta. Thậm chí còn kém hơn về mặt lực lượng thuần thúy. Muốn cắt tay cắt đầu của ta, đợi ngươi đột phá thì quay lại nói đi.
Thiên Yêu thánh tử xem ra cũng có hàm dưỡng đấy, bị Tiêu Vô Địch mắng nhiếc như thế cũng đáp lại vô cùng nhẹ nhàng.
Tiêu Vô Địch cũng không muốn nói nhiều, lẳng lặng giống như pho tượng nhìn Thiên Yêu thánh tử.
- Ồ, giờ ta mới nhận ra ở bên dưới này có rất nhiều con kiến nhỏ nha. Không lẽ ngươi đang nói đến những con kiến nhỏ này sao! Vậy có cần ta ra tay hộ không.
Thiên Yêu thánh tử ánh mắt từ trên người Tiêu Vô Địch dời xuống bên dưới Kiếm Trảm tông bản doanh. Đôi mắt tím như thần mình, không người nào đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt đó. Tất cả đều cúi đầu.
Hoàng Phủ Thiên cũng không dám chạm mắt với tên đó, sợ hắn ta nhìn ra trên người hắn có cái cây đặc biệt thì không ổn.
Liếc qua một vòng Thiên Yêu thánh tử không có hứng thú nói:
- Toàn bộ đều là con kiến của nhân loại có điều gì mà ngươi lại phải bân tâm. Dù có thì ngươi chỉ cần dùng một kiếm chém hết vướng bận của bản thân là được rồi. Ta không nghĩ ngươi lại là kẻ dong dài như thế đâu. Nếu không để ta giúp ngươi một tay.
Thiên Yêu thánh tử nói xong, cả người ba động nguyên khí tính động thủ.
- Thiên Yêu thánh tử, ở đây là địa bàn của Nhân tộc, Yêu Thần cung quên giao ước có thể tham gia Vạn Nguyên lâm là gì rồi sao.
Phía xa, tiếng gió rít gào.
Lờ mờ hai bóng người bay tới. Hai người này có lẽ là cứu binh của Kiếm Trảm tông nhìn thấy pháo hiệu liều vội vã chạy tới xem.
Cả hai rất nhanh tiếp cận nơi này.
Nhiều đệ tử vội vàng vui sướng kêu lên:
- Là cứu binh tới rồi.
Hoàng Phủ Thiên nhận ra hai người là Triệu Phách cùng tên họ Liễu từng gặp trong so tài tứ viện.
Triệu Phách cùng tên họ Liễu sau khi nhìn thấy pháo hiệu cấp tốc chạy tới cứu viện. Ở xa bọn hắn cảm nhận được nguyên khí bức người liền biết tình hình không ổn, đến khi tiếp cận mới nhận ra còn hơn cả không ổn.
Nhìn tới Thiên Yêu thánh tử cùng Tiêu Vô Địch, sắc mặt cả hai hơi khó nói. Bọn hắn đều là đệ tử chân truyền, là hạch tâm của tông môn. Thiên phú đương nhiên không kém, xui là gặp phải hai tên quái thai này bọn họ đương nhiên e gại, vì hai tên này vốn không còn trong phạm trù thiên tài bình thường rồi.
Nhưng vì là đệ tử hạch tâm Kiếm Trảm tông, không thể không lên tiếng. Triệu Phách dù e gại vẫn lên tiếng cắt ngang Thiên Yêu thánh tử.
- Các ngươi đang đẹ dọa ta sao, thêm hai con kiến lớn thì có gì khác biệt?
Thiên Yêu thánh tử hiển nhiên không hề coi Triệu Phách hay tên họ Liễu là đối thủ.
- Ta muốn giết, ngươi ngăn được sao.
Trong không khí vang lên tiếng sấm nổ, một bàn tay Yêu thần khổng bồ chộp xuống bản doanh của Kiếm Trảm tông. Bên trong bàn tay còn ẩn chứ lôi điện chi lực.
Thiên Yêu thánh tử đột nhiền động thủ khiến người ta không kịp trở tay.
Triệu Phách nhận ra tình thế, giật mình. Lập tức lấy ra thanh đại đao đỏ thẫm, nguyên khí truyền vào bên trong.
Đại đao truyền đến tiếng rống gầm gừ, ngay sau đó một đầu yêu thú hỏa diễm xuất hiện. Yêu thú thân hổ đầu trâu, sau lưng mọc hai đôi cánh uy mãnh.
- Hỏa Vân Đao, bát tinh Bảo Khí. Bên trong đó dùng yêu thạch của yêu thú Cực Vị Viên Mãn để rèn, nếu người cầm đao có thực lực đủ mạnh liền có thể triệu hóa ra Hỏa Vân Thú sức lực đỉnh phong.
Trên người Triệu Phách y phục lấp lóe giống như một cái chung bao bọc lấy người.
Triệu Phách chém ra đao kỹ tuyệt diệu hình bán nguyệt cùng Hỏa Vân Thú bổ tới.
- Phách Nguyệt đao.
Đao khí cùng Hỏa Vân Thú phối hợp đánh vào bàn tay Yêu thần. Từng tia hỏa diễm và lôi điện tán loạn như ong vỡ tổ mà bay đi. Bàn tay Yêu thần khổng lồ mơ hồ đẩy lùi Hỏa Vân Thú và bán nguyệt đao khí.
- Vỡ nát đi.
Triệu Phách rống lên, nguyên khí toàn thân căng cường vào cả hai đòn.
Rắc.
Hỏa Vân Thú và đao khí có thêm nguyên khí lập tức bừng bừng sức sống, phóng lên cao, đánh vỡ bàn tay yêu thần kia.
Triệu Phách đã ngăn được đòn tấn công của Thiên Yêu thánh tử.
Tên họ Liễu vung tay ngưng thành một cái màn bảo vệ cho đệ tử Kiếm Trảm tông bên trong. Khuôn mặt không có tí nào vui mừng, thậm chí có phần trầm trọng.
- Ồ, con kiến này có chút mạnh mẽ đấy.
Thiên Yêu thánh tử nhìn bàn tay Yêu thần của mình bị phá liền có chút kinh ngạc. Miệng nhếc lên nụ cười, có ý muốn động thủ lần thứ hai.
Sắc mặt của Triệu Phách đỡ xong một chiêu này của Thiên Yêu thánh tử đã vô cùng chật vật, nếu tiếp tục có lẽ bọn hắn sẽ thất bại là cái chắc.
Tuy nhiên đang tính ra tay thì chợt sau gáy của Thiên Yêu thánh tử phát ra hàn phong làm hắn ta chảm nhận được nguy cơ.
Thiên Yêu thánh tử nhận ra tình thế không ổn, không tiếp tục ra tay nói:
- Con kiến của Kiếm Trảm tông đã đỡ được một chưởng của ta thì ta coi như bỏ qua việc này. Còn Tiêu Vô Địch ngươi, nếu không giải quyết được đám kiến cỏ này thì căn bản không xứng làm đối thủ của ta. Tự nghĩ cho kĩ đi.
Trên người Thiên Yêu thánh tử lần hai phát ra làn khói tím, bao trùm lấy cả người, rồi hóa thành một đạo sáng mà bay đi.
Bộ dáng vô cùng giống tháo chạy, như bị cái gì đó hù sợ mà co giò bỏ chạy vậy.
Tiêu Vô Địch cũng không truy kích, vì hắn cũng cảm nhận được sự bất thường.
Một thanh âm tràn ngập uy nghiêm từ chân trời vọng đến:
- Thiên Yêu thánh tử, mũi chó của ngươi nhạy thật đấy nhưng vẫn chậm. Ngươi hôm nay ra tay với Kiếm Trảm tông thì cũng nên để lại tí huyết.
Lời vừa dứt, trong một tòa núi cao bên trong sơn môn Kiếm Trảm tông bắn ra một tia sáng xẹt qua bầu trời, xuyên thấu hư không, so với độn tốc của đám mây tím thì nhanh hơn nhiều. Chớp mắt đã đâm xuyên qua đám mây tím đó gọn gẽ.
Một tiếng kêu tức giận trong đám mây truyền ra:
- Tử Đông Lai một kiếm này của ngươi, ta liền ghi nhớ. Ngày công pháp ta đại thành, ta liền trả lại gấp mười lần cho ngươi.
Đám mây tím co rút lại, tốc độ tăng cao lập tức biến mất trong bầu trời.
Rất nhiều đệ tử ở đây đều há hốc mồm. Một kiếm liền đem Thiên Yêu thánh tử vừa rồi kiêu ngạo vô cùng phải co giò bỏ chạy.
Cách xa nghìn dặm liền có thể xuất ra một kiếm tràn đây uy lực đả thương Thiên Yêu thánh tử thực lực cường đại tuyệt đối không phải ai cũng làm được.
Tử Đông Lai, cái tên này đại biểu cho Đại sư huynh của Kiếm Trảm tông, thiên tài hiện nay còn trên cả Tiêu Vô Địch một bậc.
- Tử Đông Lai, ngươi đã bước qua một bước đó rồi sao.
Tiêu Vô Địch nhớ tới một kiếm vừa nãy, ánh mắt vô cùng âm trầm. Hắn nhận ra, trong kiếm đó ẩn chứa thứ hắn hiện tại chưa đạt được...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK