Mục lục
[Dịch]Danh Kiếm Hoa Hương - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bảo Thiên bớt nét cười cợt, lão nói:

- Ngươi muốn ta thả thì ta thả, nhưng cũng nên để kẻ làm sư thúc này giữ chút ít thể diện chứ!

Cao Phong hỏi:

- Lão nói vậy ý tứ là sao?

Dương Bảo Thiên do dự một tí, rồi lão đáp:

- Lần trước, tại Ngư Gia trấn, ngươi vì muốn cứu cô nương Tú Vân của nhà họ Thường, hai ta đã giao hẹn lấy mười lăm chiêu quyết định, lần này, vì kẻ làm con tin đây đối với ngươi lại có phần thân thiết hơn, chẳng cùng phân lượng với cô kia, vậy mình tính lại nhen, hai lần mười lăm, thêm một lần mười lăm cộng vô năm chiêu nữa cho chẵn năm mươi chiêu, được chăng?

Cao Phong đang định trả lời, bỗng nghe Hoa Hương Lăng quát hỏi:

- Lão là ai vậy? Cao Phong có lão làm sư thúc từ hồi nào vậy?

Cô quát xong, đã tuột xuống khỏi mình ngựa.

Dương Bảo Thiên nhìn sang Hoa Hương Lăng, lão giật mình, "Trời đất, sao có một nữ tử xinh đẹp làm vậy, đúng là hiếm thấy!" rồi lão đáp:

- Hai mươi năm trước ta đúng là sư thúc cuả tiểu Cao Phong, sao cô không chịu tin kia? Ôi ... ta biết rồi, cô là bạn thân thiết của tiểu Cao Phong, vậy bữa nay, cả nhà mình lớn bé cùng tụ hội vui vẻ ở đây, thiệt là tuyệt, tuyệt hết chỗ nói!

Hoa Hương Lăng nghe lão ăn nói chất chưởng, cô không thèm đối đáp lão nữa, quay sang hỏi nhỏ Cao Phong:

- Cái lão đạo nhân này là ai thế? Người đang bị lão bắt giữ, là Lan cô nương của Đinh gia trang, phải vậy không?

Cao Phong gật đầu:

- Lão trước kia đúng là sư thúc ta, chẳng hiểu sao Hiểu Lan lại sa vào tay lão?

Hoa Hương Lăng nhỏ giọng hỏi tiếp:

- Võ công lão so với Thôi Mẫn Sinh hơn kém thế nào?

Cao Phong đáp:

- Cao hơn Thôi Mẫn Sinh nhiều!

Hoa Hương Lăng bảo:

- Vậy huynh đừng giao thủ với lão, để đó cho muội!

Biết cô đang e ngại vì mình hiện mang thương tích, Cao Phong bối rối, đang còn chưa biết nói sao, thì bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, một kị sĩ đang phóng ngựa tới.

Kị sĩ là một đạo nhân trung niên, lưng đeo trường kiếm, thân hình cương mãnh, rồi lũ đệ tử Dương Bảo Thiên đồng thanh kêu:

- Là đại sư huynh đang trở về!

Đạo nhân đó cưỡi ngựa đến trước quán trà thì dừng ngựa, buông mình nhảy xuống, rảo bước tới kế bên Dương Bảo Thiên, khẽ thầm thì mấy câu vào tai lão.

Thần sắc Dương Bảo Thiên hốt nhiên trở thành ngưng trọng, lão ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi:

- Sự tình phải chăng đích xác là vậy?

Đạo nhân hết sức cung kính, đáp:

- Tuyệt đối xác thực!

Dương Bảo Thiên do dự một hồi, rồi nói nho nhỏ:

- Đúng là trời giúp ta!

Lão dòm qua dòm lại Đinh Hiểu Lan một lúc, rồi quay sang bảo Cao Phong:

- Bữa nay vì sư thúc có chuyện khẩn cấp, không rảnh thì giờ tiếp ngươi lâu hơn nữa, cái cô nương Hiểu Lan này, ta trả lại cho ngươi, coi như cho ngươi nợ Dương sư thúc đây một món nợ nhân tình ... ha ha!

Cao Phong hết sức bất ngờ, đang định mở miệng hỏi tại sao, đã thấy Dương Bảo Thiên lớn tiếng ra lệnh:

- Đi!

Rồi lão phóng lên mình ngựa, ra roi, chạy về phía nam.

Bọn tiểu đạo quả nhiên không giữ riệt Đinh Hiểu Lan nữa, chúng lục tục kéo nhau lên ngựa chạy theo sau vị ân sư giáo chủ của cả đám.

Đinh Hiểu Lan được trả tự do, cô đổ lệ dầm dề, nhào vào mình Cao Phong, khóc lóc ầm ĩ.

Cao Phong vỗ vỗ nhẹ vào vai cô, dịu giọng khuyên lơn, trong tim gã cũng đang cảm giác bao nỗi đau khổ tương tự, đang chịu ngàn vạn xót xa.

Chừng một khắc sau, tiếng khóc Đinh Hiểu Lan nhỏ dần, cô khẽ khàng rụt ra khỏi vòng tay Cao Phong, đột ngột hỏi gã:

- Làm sao huynh biết muội đang bị Dương Bảo Thiên bắt giữ?

Cao Phong nhè nhẹ lắc đầu, dịu dàng trả lời:

- Ta chẳng phải thần tiên, làm sao ta biết muội đang bị Dương Bảo Thiên cầm giữ? - Rồi chuyển ánh mắt sang Hoa Hương Lăng đang đứng phía ngoài xa, gã tiếp - Ta đang gấp rút chạy lên núi Võ Đang để cứu thoát con gái ta, vừa hay gặp muội ở đây!

Đinh Hiểu Lan không hiểu:

- Con gái huynh?

Cao Phong gật gật đầu, đáp:

- Đúng thế ... Bữa đó, hai đứa nhỏ đến Đinh gia trang, đều là con ta cùng Hương Lăng ... sinh hạ ra.

Đinh Hiểu Lan dòm tới dòm lui Hoa Hương Lăng, rồi quay sang nhìn vào Cao Phong, kế đó, cô liếc sơ qua ba anh em nhà họ Đường, trong ánh mắt chất chứa đầy nét ngờ vực, băn khoăn.

Hoa Hương Lăng cũng chú mục vào cô, rồi giải thích:

- Đúng thế đấy, Hiểu Lan à, mười lăm năm trước ta có một giai đoạn gặp gỡ Cao Phong, sau đó chia tay, trở về nhà, ta đã đẻ ra chúng, nhưng khổ cái là Tàng Diễm lại không chịu nhìn nhận cha ruột, hiện nó đang bị Thôi Mẫn Sinh bắt đem về Võ Đang, bọn ta chính đang đuổi theo lão lên núi Võ Đang.

Sắc mặt Đinh Hiểu Lan đầy nét đau thương, cô nửa tin nửa ngờ, dáng thẫn thờ.

Cao Phong đến hỏi Hoa Hương Lăng:

- Mình cho Hiểu Lan cùng đi lên Võ Đang được không?

Hoa Hương Lăng gật đầu chấp thuận.

Cao Phong bèn bước đến bên Đinh Hiểu Lan, dọ hỏi:

- Muội theo bọn huynh đi Võ Đang nhé?

Đinh Hiểu Lan lắc đầu:

- Mấy người cứ tiếp tục lộ trình đi, đừng lý gì tới muội.

Cao Phong lo lắng:

- Vậy sao được? Muội đi một thân một mình, dễ gặp bất trắc lắm!

Ba anh em nhà họ Đường cũng đến khuyên giải cô.

Cuối cùng, Đinh Hiểu Lan phải nghe theo lời họ.

Rồi Đinh Hiểu Lan cùng Đường Sơn Sơn cưỡi chung con ngựa, cả đoàn sáu người tiếp tục di chuyển, đi về núi Võ Đang.

Lúc ấy, nỗi khổ đau trong lòng Đinh Hiểu Lan chẳng giảm đi chút nào, mỗi khi cô ngó vào gương mặt kiều diễm tựa thiên tiên của Hoa Hương Lăng, đầu óc cô lại ám ảnh ý nghĩ, cô ta xinh đẹp nhường ấy, mà hiện thời lại có cùng Cao Phong hai đứa con, mình mà chen chân vào, thấy thiệt càng tăng thêm phần chán ngán!

Mà tính mạng cô ta sắp đi đến giây phút cuối, chỉ là cô không mảy may hay biết thôi!

--- Xem tiếp chương 100 ---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK