Lúc này ba người đã đấu hơn trăm hiệp.
Tinh thần Chu Bằng nhàn nhã, không lo âu không nóng vội, chiêu tới thì hoàn chiêu, lúc công lúc thủ, không mảy may làm mất đi phong độ của một cao thủ tôn sư.
Anh em Chương Thị suy cho cùng tuổi tác còn nhỏ, từ khi học thành tài xuống núi, đây là lần đầu họ hợp kiếm với nhau để đương đầu với đối thủ mạnh, đánh lâu thấy khó thắng, thì trong lòng không khỏi cuống cuồng, kiếm chiêu và bộ pháp bắt đầu thấy phù phiếm.
Chương Lập ngay từ nhỏ xúc giác đã nhảy bén, có khả năng phán đoán tình hình, lúc gặp hữu sự thì cân nhắc lợi hại rất nhanh, dĩ nhiên lúc này gã đã tính toán đánh kéo dài lâu sẽ bất lợi.
Chợt nghe một tiếng chát vang lên, lại thấy Chương Kiện chuyển kiếm sang tay trái, kiếm quang đột nhiên hừng hực, đó chính là ám hiệu tấn công của anh em Chương Thị trong lúc lâm chiến với đối phương.
Lập tức vòng trong vòng ngoài như gió táp ập tới đột ngột.
Kiếm thế bên trái bên phải anh em Chương Thị lượn vòng, chiêu thức hoàn toàn giống nhau, tất cả đều là sát chiêu đoạt mệnh, có công không có thủ.
Chu Bằng đột nhiên cảm thấy hô hấp không suông sẻ, áp lực càng lúc càng tăng, thì biết ngay đối phương có ý muốn tốc chiến tốc thắng, kiếm trong tay ông vội ra chiêu “Nhân Quỷ Thù Hội”, tung ra một bức màn hào quang.
Ông trong lúc không còn cách nào khác, đã sử dụng một chiêu liều mạng của phái Thái Sơn, đó là cách tìm đường sống trong cái chết.
Ngay vào lúc này, đột nhiên nghe trong đám người vây quanh có tiếng thét lên, rồi lại thấy có bóng người thấp thoáng, trên sân đấu lại có thêm một người!
Tiếp theo đó mọi người đều nghe có ba tiếng keng keng keng liên tiếp vang dội, lại còn bắn ra các chùm hoa lửa bay tung tóe.
Chu Bằng, Chương Lập và Chương Kiện đều đồng thời cảm thấy cánh tay cầm kiếm của mình như có một luồng chấn động mạnh truyền vào, khiến cho ai nấy đều không tự chủ được phải thối lui vài bước.
Lúc này mọi người mới định thần lại nhìn rõ người dám mạo hiểm nhảy vào giải vây, là một nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo xanh, tay cầm trường kiếm, tướng mạo sáng sủa, thần sắc tự nhiên. Người đó dĩ nhiên là Cao Phong.
Cao Phong đứng ngoài quan sát trận đấu, mắt thấy anh em Chương Thị biến chiêu, thì đã đoán ra ý đồ của họ, hắn biết nếu trong khoảng khắc này mình chậm trễ can thiệp, thì song phương thế nào cũng xảy ra ăn thua, và tổn thương của đôi bên đều không thể tránh khỏi.
Chính vào giây phút sắp xảy ra tai nạn tàn khốc, là lúc hắn kịp thời ra tay cứu viện, sử dụng liên hoàn tam kiếm, kiếm xuất vô chiêu vô thức, nhưng kiếm ý lại tùy tình thế mà phát sinh.
Hắn trong nháy mắt đã tính toán chính xác sức mạnh trên kiếm của ba người, đánh ra liên tiếp ba kiếm để ngăn cản. Thoạt mới nhìn thế kiếm có vẻ như vô chiêu, nhưng thực ra lại chất chứa đỉnh cao võ học mà hắn đã nhiều năm nghiền ngẫm kiếm thuật.
Chu Bằng, Chương Lập và Chương Kiện, vội thối lui thâu kiếm, chuyển nguy thành an, ai nấy đều cảm thấy vừa hân hoan vừa bất ngờ.
Chu Bằng nhìn Cao Phong, gật đầu: “Hừm, là ngươi!”
Ông ta định thốt lời cảm tạ, nhưng hình bóng người đệ tử thân yêu Đinh Hiểu Lan lại thoáng hiện trong đầu, khiến lòng ông tức giận, quay mặt nói với Chu Bình: “Chúng ta đi!”
Chương Lập thấy Chu Bằng bỏ đi, lòng lấy lại bình tĩnh, ôm quyền thi lễ, nói với Cao Phong: “Đa tạ huynh đài trọng nghĩa tương cứu, kiếm pháp huynh đài có thể nói là quá tuyệt vời!” Liếc nhìn thấy một thiếu nữ đi lại gần, tim gã đập thình thịch, trong đầu chợt hiểu, lại nói: “Thiết nghĩ huynh đài nhất định là Kinh Long Kiếm Cao Phong?”
Cao Phong hoàn lễ: “Tại hạ chính là Cao Phong. Tịch Lịch Song Kiếm, Chương Thị song hiệp, hôm nay được gặp quả nhiên không phải tầm thường.”
Chương Kiện nói: “Đâu có, đâu có!”
Thiếu nữ đi lại gần chính là Hoa Hương Lăng, Chương Lập đã nhận ra nàng, bởi vậy nên mới nghĩ người trước mặt là Cao Phong.
Hoa Hương Lăng vì quan tâm tới Cao Phong, nàng muốn lại gần để xem hắn vô sự thì mới yên lòng, quay sang Chương Lập nói: “Đã nhiều năm không gặp, Chương đại hiệp vẫn giữ được phong thái tự nhiên như thế.”
Chương Lập trong lòng đắc ý, nói: “Thật tình mà nói, thấy Lăng cô nương như một tiên nữ tỏa sáng, chắc chắn trong lòng đã đạt được ước nguyện.”
Hoa Hương Lăng cười nhạt không nói, ánh mắt dịu dàng chuyển sang phía Cao Phong.
Hết chương 82