Hoành sanh cự biến: Chợt có biến to!
Ba người chạy ước chừng một dặm, mắt vừa thấy điện Tử Tiêu, tai đã nghe từ đấy vọng về âm thanh náo loạn những tiếng la hét, tiếng chửi bới ... của khá đông đảo nhiều người.
Về đến nơi, nhìn sơ qua, Hoa Hương Lăng thấy mé trong điện, một bên là năm, sáu chục người đứng vây quanh Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh, Cao Phong, Đường Trung Long, toàn vận đạo bào, hiển nhiên họ đều là đệ tử Võ Đang. Phe bên kia tụ tập ước chừng hai ba trăm, đạo có, tục có, người cầm đầu chính thị lão đạo sĩ Dương Bảo Thiên cô từng gặp gỡ trên đường, bên cạnh lão thấy hai nhân vật, một vị trung niên văn sĩ, đầu đội khăn vuông, mặt xương xương, mắt sáng như điện, trông qua biết ngay y là nội gia hảo thủ, người kia vừa thấp bé, vừa gầy còm, mặc áo vải gai, trong tay thủ một ngọn đoản thương, sắc mặt hết sức hưng phấn, rõ ràng ra dáng ta đây làm một tay đầu sỏ.
Hoa Hương Lăng dắt Hoa Tàng Diễm, theo Tiêu Thành vượt qua một khung cửa hông, cùng rảo bước vào trong điện.
Đúng lúc ấy, cô nghe tiếng chửi mắng của Thôi Mẫn Sinh:
- Đồ chết bằm không tiền khoáng hậu nhà ngươi, cứ mải nuôi ham hố ảo tưởng, phái Võ Đang ta cao danh vọng, dày uy tín, đâu có phải chỗ cho bọn ngươi đến, muốn làm gì thì làm!
Dương Bảo Thiên cười ầm:
- Ngươi là cái thá gì mà đứng ra nói năng làm vậy? Mười lăm năm trước, ngay lúc ta rời bỏ Võ Đang, đã từng bảo phái Võ Đang là chẳng có họ Vân, cũng không có đứa họ Thôi, chỉ có người họ Dương, bữa nay, ta y lời, trở về xem xem cao nhân của cái Võ Đang đó giờ cao thấp cỡ nào!
Lão nói xong, cười ha hả, lũ đệ tử đứng đàng sau lão cũng hùa vào theo mà cười ầm ĩ.
Sắc mặt Thôi Mẫn Sinh tối sầm như chì, tay bạt kiếm, miệng nói:
- Bữa nay, ta quyết một trận sống còn cùng bọn lưu manh chúng bay!
Rồi y tiến lên dăm bước, trong tư thế sẵn sàng động thủ cùng Dương Bảo Thiên.
Dương Bảo Thiên cười hì hì, lão ngó sang trung niên văn sĩ, bảo:
- Lí đường chủ, xem chừng đây là phần của ông đó!
Gã trung niên văn sĩ khẽ mỉm cười, đáp:
- Có lời Dương giáo chủ, Lí mỗ cung kính chẳng bằng tuân mệnh.
Chân gã chẳng thấy di động, hốt nhiên toàn thân đã bung tới, tả quyền hữu chưởng, nhanh như chớp, vung lên tấn công Thôi Mẫn Sinh.
Thôi Mẫn Sinh chẳng dám khinh địch, lão khoa kiếm một vòng sáng rực, quét ra mé trước ngực.
Thân hình trung niên văn sĩ lanh lẹn né tránh làn gươm, đồng thời, song thủ biến sang thế chụp, kéo, nhanh tựa sấm sét, gã đã tung ra một loạt mười ba chiêu trảo công.
Nhìn gã trung niên văn sĩ giao phong cùng Thôi Mẫn Sinh, Cao Phong tự hỏi "Gã này là ai mà thân thủ cùng chiêu thức xem thấy có phần quen thuộc?"
Vân Nhạn cũng thầm bất ngờ "Người này võ công thiệt cao, sao ở đâu trong võ lâm lại mọc ra một cao thủ ta chưa từng nghe danh? Mà sao y chịu về hùa với Dương Bảo Thiên?"
Thấy vẻ hoang mang của Vân Nhạn, Dương Bảo Thiên khoái chí, cả cười:
- Vân sư huynh, ta có lời khuyên ông hãy hiểu rõ tình hình mà chủ động bàn giao toàn bộ phái Võ Đang, ta bảo đảm, sẽ không xâm phạm bất cứ người nào của ông, các toà điện, các từ đình không mảy may động chạm tới, bằng không ...
Vẻ mặt lão khinh khỉnh, kiểu như lão chắc mẩm nắm trọn Võ Đang sơn trong tay!
Vân Nhạn dáng thâm trầm, đáp:
- Thì ra ngươi hãy còn nhớ đến lịch đại tổ sư, ta thiệt không hiểu tại sao ngày đó, sư phụ nhìn nhầm, đã chịu thu nhận ngươi vô làm môn hạ Võ Đang?
Dương Bảo Thiên trả lời:
- Sao dám bảo sư phụ nhìn nhầm? Chính là lão nhân gia có con mắt tinh đời, ta dám chắc người thấy trước nơi ta một nhân tài kiệt xuất, thừa sức tạo nên một thiên đại sự oanh oanh liệt liệt!
Vân Nhạn thở dài, lão biết lắm lời chỉ vô ích, bèn quay sang bảo Cao Phong:
- Phong nhi, con hãy rán lo bảo vệ các bạn hữu của con cho tốt, hành sự tuỳ theo tình huống.
Cao Phong gật đầu:
- Dạ ... Vân sư bá!
Gã nhanh chóng đến đứng cạnh các cô Đinh Hiểu Lan, Hoa Tàng Diễm, Đường Sơn Sơn cùng Đường Đình Đình, trong tư thế sẵn sàng giữ an toàn cho họ.
--- Xem tiếp chương 104 ---