Bón xong hết thang thuốc cho gã, Đường Cầm đem cái bát không ra đặt trên bàn, rồi quay trở lại, ngối ghé vào một bên giường, cô nhìn nhìn vào Cao Phong.
Gò má gã vốn đang âm ỉ đau, Cao Phong lúc ấy chợt thấy nó phát nóng hừng hực.
Một lúc sau , mặt vụt đỏ bừng, Đường Cầm hỏi gã:
- Muội hỏi huynh câu này, huynh phải hết sức thành thật trả lời muội!
Cao Phong gượng cười, đáp:
- Ta mà có muốn không thành thực cũng không được, vì ta từng phát hiện rằng, ta có gắng mấy đi nữa, cũng không sao giả dối cùng cô cho được!
Đường Cầm cũng khẽ cười:
- Vậy thì ... hồi muội trút bỏ hết quần áo, huynh có lén dòm hay không?
Cao Phong ứ hự cái miệng gã lắp bắp:
- Thực ra ... Thực ra ... lúc ấy, ta không có ý dòm ngó gì .. nhưng mà ... nhưng mà ...
Đường Cầm trợn mắt:
- Nhưng mà cái gì ..?
Cao Phong ngập ngừng, rồi nói:
- Nhưng mà lúc đó Chương Lập hắn rảo bước về phia cô, ta lo cho cô quá, còn thấy nỗi gì!
Đường Cầm mặt thoáng hớn hở, cô thở ra:
- Nói vậy ... muội chẳng còn cách nào khác nữa rồi!
Cao Phong khó hiểu, gã chẳng sao ngăn được câu hỏi:
- Cớ sao lại không còn cách nào khác?
Đường Cầm đáp:
- Ban đầu, muội tính chờ huynh lành mạnh thì cho huynh ra đi, nhưng bây giờ thì có chuyện khó, đành phải giữ huynh ở lại đây vậy!
Cao Phong trợn mắt:
- Vậy sao được, ta đâu có thể ở lại đây hoài được!
Đường Cầm sa sầm nét mặt, hỏi:
- Sao không ở lại được?
Cao Phong đáp:
- Cô giữ ta ở lại cái "Vô Nhân" cốc này làm chuyện gì?
Đường Cầm đáp:
- Muôi một thân một mình ở trong "Vô Nhân" cốc này, cô đơn hiu quạnh, huynh nghĩ xem, huynh có nên ở lại đây không?
Cao Phong nghiêm nét mặt:
- Cái đó càng tuyệt đối là không! Tại vì ... tại vì ..
Ánh mắt Đường Cầm sắc như dao cạo:
- Tại vì giống gì?
Cao Phong giọng khẳng định như đinh đóng cột:
- Tại vì ta là người có gia thất rồi!
Đường Cầm hốt nhiên đứng bật dậy, giận dữ:
- Huynh nói xạo hơi nhiều!
Cao Phong đáp:
- Ta có nói xạo đâu?
Đường Cầm bảo:
- Hai tháng trước đây, ngũ ca ghé qua, trong chuyện trò, có đề cập đến huynh, nói rằng huynh dẫu say mê một nữ tử tên Hoa Hương Lăng, nhưng đã hơn mười năm rồi không chút âm hao, giờ huynh nói với muội là huynh đã lập gia thất, đừng sắp sửa nói thêm với muội rằng huynh đã có con cái rồi đấy!
Mặt mày nhăn nhó, Cao Phong nói không ra hơi:
- Đó là hai tháng về trước! Nếu đúng vào hai tháng trước mà ta ghé qua đây, mà nghe kể xảy ra những việc ấy, đến ngay ta còn không tin nữa là! Nhưng những công chuyện xảy ra trong vòng hai tháng đó, ngay ta cũng không sao nghĩ, tưởng là có thể thực sự xảy ra được, nếu đem kể cho cô nghe, cô không thể nào tin ta nói thực! Cô có vì thế mà đem băm mổ ta ra, thì ta cũng đành chịu!
Thấy Cao Phong nói một hơi cả chục câu, mặt Đường Cầm thoáng điểm một nét cười, rồi cô nhỏ nhẻ bảo:
- Thì huynh cứ đem kể hết ra cho muội nghe những gì xảy đến với huynh trong hai tháng đó, muội mà nghe thấy một câu nào giả trá trong ấy, sẽ biểu Tiểu Phương tới nuốt huynh cho rồi!
Nghĩ đến cảnh Tiểu Phương nuốt trộng Chương Lập, Cao Phong cũng thấy rùng mình sởn ốc, gã gượng cười:
- Trước mặt cô mà nói nhăng, xem chừng tám, chín phần mười là ta sẽ vào bụng Tiểu Phương. Thôi được, để ta đem hết những gì xảy đến với ta trong hai tháng ấy kể cho cô nghe, từ đầu chí cuối!
Gã lập tức bắt đầu từ chuyện xảy ra ở Đinh gia trang, gồm luôn ân oán giữa hai họ Đinh và họ Lưu, chuyện Hiểu Lan tự tử bằng độc dược, khiến từ hôn lễ vui vẻ biến sang lục đục, rồi trên đường từ An Khánh đi Lạc Dương, gã đụng độ Tuệ Lâm của phải Thiếu Lâm, đến chuyện trong Thúy Trúc Trang, Hoa Ngưỡng Hạc tự sát nhằm hãm hại gã, khiến quần hùng nổi giận, đưa đến giao tranh cùng anh em Phích Lịch song kiếm Chương Lập và với Thôi Mẫn Sinh. Trong khi đó, nhờ tài phá án của Lôi Vũ, gã thoát nạn, đến lòi ra hai đứa con , rốt cuộc, Thôi Mẫn Sinh bắt cóc Hoa Tàng Diễm, đem nó lên Võ Đang, khiến hắn cùng Hoa Hương Lăng, ba anh em Đường Trung Long, tổng cộng năm người phải kéo nhau đi Hồ Bắc, trên đường bất chợt gặp lại Hiểu Lan, rồi xảy ra việc Dương Bảo Thiên làm loạn trên núi Võ Đang, xong việc ấy, cả bọn xuống núi, gã dính vào vụ Phí Ngữ Thư mà trúng phải độc cuả nhện ngũ sắc ... Gã lần lượt , tỉ mỉ kể lại cho cô nghe, hết cả gần một thời thần mới chấm dứt.
Nhưng những chuyện huyết án của Uy Vũ phiêu cục, gã ngẫm nghĩ kỹ, rồi cuối cùng khéo léo bỏ qua, gã không muốn Đường Cầm nảy sanh thêm phiền não vì những sự kiện ấy.
--- Xem tiếp chương 122 ---