Thắng bại đã rõ, có người tức tối đến nghiến răng nghiến lợi, có kẻ vui mừng hò hét như điên.
Vân Phi Tường lui lại, rụt kiếm về, nói:
- Đa tạ đã nhường.
Sắc mặt Phí Ngữ Thư xám xịt, y quay gót, về trước mặt Bạch Long sứ giả, quỳ thụp xuống, cung kính nói:
- Thuộc hạ bất tài, xin sứ giả trừng phạt!
Nét mặt nặng nề, Bạch Long sứ giả đưa tay đỡ y đứng lên, bảo:
- Đứng lên đi. Ý trời đã định, cahr phải lỗi ông!
Rồi y quay sang nói với Vân Phi Tường:
- Vân bang chủ, cuộc cược thí võ này đúng là chúng tôi đã thua, trong vòng một tháng nữa, bản môn sẽ theo cam kết định trước đây mà tìm cách thi hành.
Vân Phi Tường đáp:
- Hay lắm! Hai bên chia tay nhau ở đây, hy vọng sau này còn có dịp gặp gỡ, khi ấy, y như lời tôn giá đã có nói, là sẽ đứng cùng chung một trận tuyến.
Dứt lời, lão phi thân nhảy trở lại thuyền phe mình, cất tiếng ra lệnh, cả đội thuyền kéo nhau rút về căn cứ.
Nhìn đoàn thuyền của Vân Phi Tường đi xa dần, Cao Phong than thầm "Vân Phi Tường ơi là Vân Phi Tường ơi, trên biển cả mênh mông, ta và lão gặp nhau, mà sao chẳng thể ra mắt chào nhau, vồn vã cùng nhau dăm ba câu, thiệt chẳng hiểu con tạo còn trớ trêu đến đâu nữa!"
Lôi Vũ cũng nhủ thầm "Vân bang chủ, lão đại nhà ông quả nhiên cũng nể mặt lão Lôi ta đây, đã chẳng làm gì, chẳng gây khó khăn chút nào đến lão Lôi, lão Lôi chúc lão thuận buồm xuôi gió, mát chèo mát mái!"
Cũng vẫn như trước đây, cỗ cự thuyền lại tiếp tục cưỡi gió vượt sóng tiếp tục cuộc hải hành.
***
Cỗ thuyền đi thêm ba ngày nữa, hoàn toàn được sóng thuận gió êm.
Ngày đó, vào xế chiều, gióng như mấy ngày trước đây, Cao Phong, Lôi Vũ cùng đám phu phen vẫn miệt mài vào cờ bạc.
Đang ngồi sòng bạc, Cao Phong chợt nghe có ai đó la lớn:
- Trông kia ... Có đảo lớn trước mặt!
Các con bạc đồng loạt mgừng cuộc đỏ đen, tất cả mọi người nhìn về phia đầu thuyền, thấy một hòn đảo hiện ra trong mắt.
Cao Phong nghĩ thầm "Nhất định đây là hòn đảo mà Bạch Long sứ giả có nói qua, là đảo Hoan Lạc.
Hình dạng hòn đảo nhìn từ xa còn mơ hồ, ẩn ẩn hiện hiện. Đi thêm một khắc nữa, đến gần vào, nhìn kỹ, thấy hòn đảo tuy có vẻ nhỏ, nhưng núi rừng trên ấy nhuốm màu sắc tương phản, trông thật đẹp đẽ, rất bắt mắt.
Bạch Long sứ giả đã chóng vánh cho người đến tuyên cáo các luật lệ trên đảo về chỗ ăn, ngủ, tất cả phải nghe theo hiệu lệnh, dĩ nhiên, chủ ý không muốn ai muốn làm gì thì làm, không muốn mọi người đi lại lăng quăng, kẻ nào làm trái lời sẽ lãnh hậu quả trầm trọng, có thế đưa đến bị chặt cụt đôi chân.
Cao Phong, Lôi Vũ đều cùng một ý nghĩ "Tụi bay lo ăn uống cho, dĩ nhiên là tốt ... Nhưng muốn cấm cản bọn ta đi lăng quăng, cái đó coi bộ khó!"
Đi thêm một lúc nữa, cuối cùng cỗ thuyền cũng cập bờ, thả neo đậu lại.
Trên đảo đã có tổ chức người ra tiếp đón.
Bạch Long sứ giả và Phí Ngữ Thư xuống thuyền trước, đến gặp bọn tiếp tân.
Cả bọn trao đổi dăm ba câu xong bèn quay mình đi sâu vào nội địa.
Cao Phong, Lôi Vũ theo đám nhân công lên bờ, thấy ven biển lố nhố đầy đá tảng lởm chởm có, nhẵn nhụi có, đứng xen lẫn vào với cát mịn.
Phía xa trên đảo, cây cỏ xanh mướt, lối mòn quanh co, trong gió biển mơn man, lan toả một mùi hương dễ chịu, rõ là một chốn đào nguyên trên đời.
Theo sự phân công của Lưu Nhị Đản, dăm ba lao công được cử khiêng hòm rương.
Dẫu Lôi Vũ, Cao Phong ngỏ ý muốn tham gia vào khuân vác, nhưngđều đã bị khươc từ.
Lôi Vũ mắng thầm trong bụng "Con bà nó cái tên Lưu Nhị Đản này, sao mà Khúc Lâm Giang đã chẳng một cước đó đá chết mi đi cho rồi!"
Cao Phong cũng thấy bức bối trong lòng "Có được đi trong đám khuân vác rương hòm này thì mới biết chúng sẽ bị cất giấu ở đâu, đến lúc muốn cứu người, sẽ dễ dàng hơn nhiều!"