Lại nghe tiếng Bạch Long sứ giả hỏi:
- Ngày thi hành kế hoạch ở Thuý Trúc trang, ông có mặt tại chỗ không?
Phí Ngữ Thư đáp:
- Ngày ấy thì hạ thuộc không có mặt, thuộc hạ chỉ vừa mới biết được, dựa vào tin tức của chủ nhân truyền đạt.
Bạch Long sứ giả thở ra một hơi, rồi nói:
- Thúy Trúc trang thực sự là tâm huyết của chủ nhân, giờ đành phải buông xuôi, thấy rõ, mình không có cách gì quay trở lại được nữa.
Lặng yên một lúc, tiếng Phí Ngữ Thư lại vang lên:
- Sứ giả, chỉ còn chờ đưa xong lượt con tin này về đến nơi, ắt chủ nhân sẽ cho triển khai bước thứ nhì của kế hoạch.
Bạch Long sứ giả "ừ" một tiếng, rồi nói:
- Mấy năm sau này, chủ nhân bị hàm oan, phải nhẫn nhục chịu đựng, gánh những đau khổ mà người thường không sao tưởng nổi, bây giờ, các mấu chốt đã đủ để triển khai kế hoạch khả dĩ tạo lực lượng, cũng là lúc mà chúng mình phải tận sức tận trung.
Phí Ngữ Thư cung cung kính kính thưa:
- Vâng.
Nghe tới đây, con tim Cao Phong đập loạn lên, "Lôi Vũ quả nhiên chẳng lưà dối mình, vụ ở Thúy Trúc trang đó đúng là có dính dáng tới Bạch Long môn, thì ra đều toàn do bọn chúng sắp đặt từng ly từng tý cả. Xem ra bây giờ hãy còn nhiều âm mưu nữa, bọn ngươi hãy cứ nói, cứ nói ra đi, ta chỉ chờ nghe, xem các kế hoạch hại người ấy là gì?"
Trong lòng cực khích động, Lôi Vũ nói thầm "Bước thứ hai của kế hoạch là gì đây? Nói mau ...Nói mau lên đi!"
Tên Bạch Long sứ giả này cùng Phí Ngữ Thư dường như cố ý làm khó hai người họ, đang huyên thuyên nói chuyện, bỗng dừng phắt ngang đấy, cái "Bước thứ hai của kế hoạch" là gì, lại chẳng bàn tới, làm hai kẻ nấp nánh bên ngoài thiệt giống như kiến bò trên chảo nóng, chẳng tìm được cách gì để thúc giục!
Sau đó, người trong nhà là Bạch Long sứ giả cùng Phí Ngữ Thư nói chuyện về tình hình mấy tháng vừa qua đi tứ xứ gom góp các con tin, khi nói về vụ "qua chiêu cùng Lâu giáo chủ", ngữ điệu nghe thật đơn giản, chỉ là "Kiếm pháp của Cát Như Lâu, chưởng môn Hoa Sơn quả không tồi, đã có thể chống chọi ta được mười chín chiêu", Phí Ngữ Thư nghe nói, cũng ừ à, xem chuyện ấy thật bình thường, nhưng khi vào lỗ tai của Cao Phong, Lôi Vũ, câu nói đều tạo cho họ cảm giác rờn rợn!
Nói thêm một hồi nữa, câu chuyện chuyển hướng, lại nghe Phí Ngữ Thư bảo:
- Lúc sau này, chủ nhân thường ở lại Hoan Lạc đảo, đích xác là đang có xây dựng trên ấy một cơ ngơi xứng đáng với người!
Bạch Long sứ giả hỏi:
- À này, tin tức từ trên đảo nói gì?
Phí Ngữ Thư đáp:
- Dường như thiếu nhân công xây dựng, muốn làm cho xong trong vòng ba tháng, cần phải mướn thêm nhân công mới được!
Nghe thế, Lôi Vũ vui mừng đến mức muốn la lên, rõ ràng đang đúng vào việc lão đang cần!
Cao Phong tạm thời chưa có phản ứng, khi thấy bộ dạng lão như thế, gã nghĩ một chút, rồi chợt hiểu.
Đúng lúc, nghe Bạch Long sứ giả hỏi:
- Cần thêm chừng bao nhiêu nhân công nữa?
Phí Ngữ Thư đáp:
- Cỡ chừng nhiều lắm là hai mươi người.
Bạch Long sứ giả bảo:
- Hai mươi người thì không nhiều, mà chiếc thuyền ngày mai cập bến cũng khá to, vậy sớm ngày mai, ông hãy đến các chợ búa gần đây chiêu mộ người, chỉ cần trả giá lương lậu cho cao một chút, thì sẽ nhanh chóng mộ đủ người, bọn mình sẽ sớm được trở về đảo.
Phí Ngữ Thư lại cung cung kính kính "dạ" một tiếng.
Nghe đến đây, lòng Lôi Vũ mừng như mở cờ, lão sợ đêm dài lắm mộng, bèn ra hiệu cho Cao Phong, ý muốn bỏ đi ngay tức khắc.
Cao Phong thấy rút cục đã thu lượm được tin tức tốt, sợ nảy sinh nhiều chuyện rắc rối khác, bèn lập tức lẳng lặng rút lui theo gót lão.
Vừa vê đến chỗ an toàn, Cao Phong nói ngay:
- Tổng đàn tụi chúng quả nhiên đặt trên đảo, nhưng có điều tôi không rõ, cái Bạch Long môn này sao lại dính dáng vô với vụ Thúy Trúc trang?
Lôi Vũ đáp:
- Hiện thời, khó giải thích cho rõ được, nhưng mình cứ bám sát theo sau, mọi sự việc sẽ sáng tỏ ra thôi!